Sau đó là mở to mắt hét lớn: “Bạch Nhược!”
Dương Tư ôm người vào lòng mà không cần suy nghĩ, bây giờ nhận ra cô tắt thở rồi hay chưa, không quan tâm! Bạch Nhược có là một vong hồn đi chăng nữa cảm giác sợ một chút rồi sẽ thôi.
Cô và hắn cũng đã từng trò chuyện về chủ đề này, sợ thì sợ nhưng đoạn đường sau hắn sẽ nắm tay cô cùng đi. Cô chết hắn cũng không luyến tiếc cuộc sống. Dương Chí Minh sẽ hiểu cho hành động này thôi, nhưng đó chỉ là chuyện xui rủi. Hắn nghe thấy trái tim nhỏ kia đập rồi, cảm nhận được hơi thở đều đặn kia.
Dương Tư mừng đến phát khóc: “Cô trốn tôi lâu như vậy, không thương tôi nữa rồi!”
Ngày Lan Hi chết hắn không khóc nhiều như thế, có đau khổ cũng không hét lớn nước mắt không chảy thành dòng như này. Bây giờ Bạch Nhược nằm trọn trong lòng hắn, bao nhiêu cảm xúc kìm nén điều chạy ra ngoài hết.
Hắn cũng là con người, còn là một đứa trẻ không có tuổi thơ đẹp đẽ.
Giọng nước mắt rớt xuống khuôn mặt an tĩnh của Bạch Nhược, môi cô vì thiếu nước mà trở nên trắng bệch. Dương Tư hoàng hồn bế cô đến giường, chạy đi rót một ly nước để sẵn ở đấy
Cố Mặc vậy mà không tìm thất Bạch Nhược, vẫn may…
Hắn ngồi quan sát gương mặt của Bạch Nhược, tay Dương Tư vẫn đan chặt vào tay cô, hắn chờ khoảnh khắc Bạch Nhược mở mắt.
Qua một vài tiếng cô đã tỉnh dậy, miệng khô khốc: “Tôi ở đây!”
“Tôi vẫn ở đây, vẫn ở đây mà!” Dương Tư gấp gáp đáp lại lời Bạch Nhược.
Cơ thể mệt mỏi, đầu óc đầy những ý nghĩ tiêu cực, lời đầu tiên cô nói lại không phải thứ bản thân đang cần là “Nước”, mà là mong mỏi có người nghe thấy lời cô nói, hãy một lần lắng nghe cô nói, nhìn về phía cô đang đứng.
Mơ hồ rồi dần nhìn rõ, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Bạch Nhược yên tâm rồi!
Cô ngồi dậy ôm chặt cổ hắn, thều thào gọi: “Cố Mặc! Thật may quá.”
Bàn tay dừng lại ở một khoảng, sau lại quyết định xoa đầu cô, Dương Tư cảm nhận được tim mình bị lệch đi một nhịp. Hắn cố gắng hít thở, không sao cô bình an là hắn vui rồi.
“Uống một chút nước! Cô khát rồi có đúng không?” Dương Tư hỏi, khóe mắt còn chưa khô, hắn lại muốn tiếp tục khóc nữa rồi.
Bạch Nhược để trán mình tiếp xúc với trán Dương Tư, cô cũng đang khóc, hắn không kìm nén nữa. Cả hai mặt đối mặt mà khóc một trận, Bạch Nhược rất biết cách làm cho hắn xấu mặt.
Cô đem hết chuyện một năm qua đem ra nói, vẫn giữ nguyên tư thế giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi: “Ngày hôm đó không cho anh đi theo bởi vì, bởi vì Bạch Sang Sang đang kề dao vào cổ của tôi, còn dọa sẽ đâm anh. Sau khi xuống thuyền cứu hộ, chị ta đã kích nổ trái bom.”
Bạch Nhược cố gắng nói: “Tôi tin anh nhất định còn sống, hức! Quả nhiên, quả nhiên tôi không nhầm.”
Dương Tư nhỏ giọng: “Thật xin lỗi, tôi là Dương Tư không phải Cố Mặc mà cô chờ đợi.”
“Tôi có nói Cố Mặc là là anh sao?” Cô vùi vào cổ hắn, mắng một câu “Nói gì linh tinh vậy?”
“Cô vừa rồi gọi tên Cố Mặc?”
“Tôi mừng trong lòng vì đó là anh không phải Cố Mặc, nếu là anh ta thì chuyện sẽ rất khó xử, tôi nợ anh ta một ân tình chẳng phải sao?” Bạch Nhược yếu ớt giải thích cho Dương Tư hiểu.
Dáng lý câu đó phải là “Cố Mặc! Thật may mắn vì đó không phải là anh”, nhưng do gấp gáp một câu nói không trọn, thực ra ai cứu cô ra khỏi đây cũng được. Nhưng vẫn có một ý nghĩ “Nếu là Dương Tư thì tốt quá!”
Bạch Nhược nhỏ giọng: “Tôi khát!”
Dương Tư được dỗ dành, vui vẻ ôm chặt Bạch Nhược.
Hắn đưa tay cầm ly nước đã chuẩn bị, đưa cho cô: “Bạch Sang Sang nhốt cô sao?”
“Ừm, chị ta nghe thấy động tĩnh nên lôi tôi vào căn phòng ở sau kệ sách.” Cô thở dài “Tôi còn tưởng…”
“Xin lỗi, tôi để cô phải chờ một năm qua.”
“Tôi sợ một năm là nhanh rồi, Bạch Sang Sang thật sự rất kỹ lưỡng. Chị ta qua mặt được rất nhiều người, chuyện làm ra không ít!” Bạch Nhược siết chặt ly nước trong tay.
“Điều biết cả rồi!” Dương Tư cụng trán một cái rõ đau.
“Anh trẻ con!”
Bạch Nhược hỏi: “Bạch Sang Sang đâu rồi?”
“Cố Mặc lo liệu! Anh ta nhốt tôi ở đây, vì vậy mới tìm ra được cô.” Nói Cố Mặc nhốt mà mặt không thay đổi chút gì, Dương Tư tự khiến bản thân rơi vào trường hợp này thì đúng hơn.
Có rất nhiều chuyện muốn nói và hỏi lẫn nhau, nhưng cảm giác hạnh phúc chèn ép hết cả rồi.
Bạch Nhược ăn một chút rồi lại cùng Dương Tư ngủ chung trên chiếc giường kia. Ngủ cùng Bạch Sang Sang cả một năm cũng không bằng cùng Dương Tư một đêm, giấc ngủ rất ngon, rất yên bình.
Đêm đó hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, trong lúc Bạch Nhược kinh hãi thì nghĩ gì, chán nản thì làm gì, rồi chuyện Bạch Sang Sang kể về thân thế của mẹ cô. Những điều chưa thông suốt cũng hỏi, cô cũng biết Lan Hi mất rồi!
“Sau khi về đất liền, anh đưa tôi đi gặp Dương phu nhân, tôi muốn gặp bà ấy!” Bạch Nhược vừa tự trách bản thân mình vừa nói.
Cô không ngốc, cũng biết vì sao Lý Thanh Diệp đâm một dao: “Là vì tôi…”
“Không phải! Do Lý Thanh Diệp có dã tâm, ngay từ đầu tôi lại không nghĩ đến. Vốn dĩ còn muốn hỏi Bạch Sang Sang, thì ra là hành động bộc phát của Lý Thanh Diệp.”
“Cô gả cho tôi đi!”
“Năm trước đã đồng ý rồi còn gì?”
“Lúc đó không giống!”
“Cuộc sống sinh viên của tôi bị Bạch Sang Sang phá hỏng rồi!” Bạch Nhược thở dài “Anh nuôi tôi nổi không?”
“Không thành vấn đề!” Dương Tư vui mừng đáp, vẻ mặt mười phần tự tin.
“Khi nào thì chúng ta cưới nhau?”
Ý Dương Tư muốn hỏi ngày diễn ra hôn lễ là khi nào? Lan Hi từng nói sẽ để Bạch Nhược quyết định, hắn cũng thấy khá hợp lý!
“Bảy ngày sau?”
“Không muốn!” Dương Tư ỉu xìu, bảy ngày thì rất lâu.
Bạch Nhược chủ động hôn lên trán Dương Tư một cái: “Nhìn anh ngốc chết đi được!”
Cả hai phì cười, ôm nhau ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau.
Căn nhà này khá quen thuộc với Bạch Nhược, cô để ý nên biết chìa khóa dự phòng Bạch Sang Sang để ở đâu. Cả hai đi trên bờ cát dạo vài vòng, nắng sớm không nóng còn mang hương vị của biển. Bọn họ như đi hưởng tuần trăng mật!
“Điện thoại của anh đâu? Mặc dù tính hiệu không tốt, nhưng ở một vài nơi trên đảo thì có thể.”
“Không đem theo bên người.”
“Lý do?” Bạch Nhược nói tiếp “Đừng nói hết pin!Không nên học cách nói dối!”
Dương Tư vừa rồi còn định ba hoa một xíu, ai ngờ chữ chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại rồi. Thực chất là không muốn đem theo, thường ngày cũng không đụng đến. Hắn không muốn một ngày nắng tốt như hôm nay, lại nhận được tin tìm thấy thi thể của nạn nhân trong vụ đắm thuyền. Mang theo suy nghĩ đó, rồi dần dần Dương Tư không muốn chạm đến điện thoại hay laptop.
Hắn rảnh thì chăm sóc cây, học cách thưởng thức phong cảnh. Lúc nhớ Bạch Nhược thì đến trước mộ Lan Hi tâm sự, nhưng hắn ngồi đó không quá lâu, dù sao bản tính sợ ma không sửa được.
Bọn họ đứng một lúc đã thấy hai chiếc du thuyền quay trở lại, hướng về đảo. Dương Tư chua xót một chút, tính theo khung thời gian thì có lẽ Dương Chí Minh quay về đất liền một ngày sau mới nhớ con trai mình chưa lên thuyền.
“Tôi yêu cô, Bạch Nhược!”
Nhân lúc này, Dương Tư tỏ tình. Lời này một năm qua hắn tự nhẩm trong đầu không biết bao nhiêu lần, khung cảnh lúc này trên cả tuyệt vời.
Nắng tốt, biển êm, đứng trên cát không gian chỉ có hai người. Dương Tư nói xong hai má đã ửng hồng. Hắn có phải là con gái mới lớn đâu? Bạch Nhược không đỏ mặt mà hắn đã giành trước rồi.
“Tôi …”
“Cái gì?”
Dương Tư chưa nghe hết câu đã bị tiếng còi thuyền đè lên. Không phải Dương Tư bỏ lỡ, do ngày hôm nay hắn không được may mắn.
“Yêu anh!” Bạch Nhược đợi tiếng còi dứt thì hét lớn lên. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Dương Tư, thẳng thắn thừa nhận: “Không phải vì anh cứu tôi, một năm này tôi nghĩ kỹ rồi! Lời này là thật không có nửa lời gian dối.”
Nửa năm theo đuổi, một năm chờ đợi rốt cuộc Dương Tư cũng nhận lại được hồi đáp.
Khi về đến đất liền, Bạch Nhược đến ngay chỗ Bạch Sang Sang.
Quả thật đúng như dự định, chỉ còn vài giờ nữa cô ta sẽ được thả ra. Cho đến khi Bạch Nhược bước vào tầm mắt của cô ta, Bạch Sang Sang lúc đấy đã biết mình thua thảm hại.
Ván cờ kết thúc rồi, Cố Mặc cũng bất ngờ không kém. Hắn bây giờ mới nhớ lại, hai ngày trước lại bỏ quên Dương Tư trên đảo, chỉ chú trọng việc ép hỏi Bạch Sang Sang.
Bạch Nhược đi vào phòng thẩm vấn, chỉ có hai người. Ban đầu Dương Tư nhất quyết không chịu, lần trước buông tay, cô liền trốn hắn mất tích một năm trời.
Lần này buông tay có phải là suốt đời không?
Cuối cùng không ngăn được, Bạch Nhược đã khóa cửa tự nhốt cả hai ở trong một căn phòng, không có hoảng sợ, không có nghi ngờ. Bởi vì cô biết Bạch Sang Sang sẽ giữ cho cô một mạng.
Cả hai đối diện nhau, trên tay Bạch Sang Sang là cái còng lấp lánh.
Cuộc đối thoại này bên ngoài cũng có thể nghe được, Bạch Nhược không muốn lợi dụng điểm này làm cho Bạch Sang Sang khai ra tất cả. Chỉ muốn nghiêm túc nói chuyện với nhau một lần.
Bạch Sang Sang hỏi trước: “Cố Mặc có hỏi, tao là kẻ sai khiến Lý Thanh Diệp đâm Dương phu nhân, mày có tin chuyện đó là do tao làm không?”
“Không!”
Một chút chần chừ Bạch Nhược cũng không có, niềm tin? Đương nhiên là không có chuyện đặt niềm tin ở chỗ Bạch Sang Sang, nhưng chuyện này cô có lẽ rõ nguồn cơn bắt đầu từ việc gia đình Lý Thanh Diệp bị hủy hoại.
“Ừm, được rồi! Nhìn mày không chết đi bởi vì tao giam cầm trong căn phòng đó là được rồi. Cố Mặc đe dọa rất nhiều, tao cũng sắp lung lay thì mày đã ở trước mặt.” Bạch Sang Sang cười nhạt, nhìn Bạch Nhược không chút sứt mẻ, cô ta yên tâm rồi.
Vừa rồi Bạch Sang Sang thừa nhận đã giam cầm cô, chuyện này mọi người bên ngoài điều nghe hết cả, nghe rất rõ!
“Tao kể chuyện cổ tích, mày muốn nghe không?”
“Muốn!” Bạch Nhược chớp mắt đáp.
Bạch Sang Sang cười lên một nụ cười, cùng dòng nước mắt chảy dài trên má. Khóc để hối lỗi? Đương nhiên không phải, Bạch Nhược lắng nghe cô ta nói nên cô ta rất vui, không sợ hãi hay xa lánh.
“Mụ phù thủy sau khi có con với vị vua, đã muốn giết chết hoàng hậu. Ngày hôm đó vốn dĩ không phải vị vua muốn đẩy ngã hoàng hậu của mình, là do phù thủy dùng thuốc khiến ông ta trở nên như thế, trong cơn hoảng loạn phù thủy đã giúp ông ta xử trí cái xác.” Bạch Sang Sang cười với cô “Vị vua đó nghĩ có đứa con trong bụng phù thủy là đủ rồi, nhưng ai biết được ngày hôm đó phù thủy dùng thuốc mới có thể tạo ra thành phẩm như vậy.”
Bạch Nhược im lặng lắng nghe câu chuyện mà cô ta đang kể.
“Bà ấy trước khi chết có để lại một phần tài sản, tờ giấy mày ký khi rời khỏi Bạch Gia là từ bỏ quyền thừa kế! Tất cả thuộc về người giám hộ.”
_______
Hai loại thuốc khác nhau, còn thuốc gì thì tui hổng có biết.