Mồ hôi đầy trên trán Bạch Sang Sang, cô đoán bảy tám phần là mơ thấy ác mộng rồi. Còn định cho cô ta bị giấc mơ ám ảnh một lúc, nhưng càng nghe Bạch Nhược còn cảm thấy rất không thoải mái.
Cái tên của cô được Bạch Sang Sang gọi không ngừng nghỉ, rốt cuộc cô có sức ảnh hưởng như thế nào? Mà ngay cả trong mơ, Bạch Sang Sang cũng không chịu buông tha.
Bạch Nhược lay người, khẽ gọi: “Chị ồn quá! Tôi không ngủ được.”
Đáng lý cô định quát lớn cho Bạch Sang Sang giật mình, hồn phách bay ra ngoài. Tốt nhất là hồn phách khi quay trở về gom góp không đủ, trở nên khùng khùng điên điên.
Bạch Nhược một khắc đã bị Bạch Sang Sang đè dưới thân người, bất ngờ đến nỗi không kịp nói được câu nào. Đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm, Bạch Nhược không dám mắt đối mắt, đành quay một sang một hướng khác.
“Chị định làm gì? Hôn tôi nữa à?”
Bạch Sang Sang khựng lại một chút, cả thân người cô ta nằm trên Bạch Nhược.
Không làm gì hết, chỉ ôm một lúc!
“Mày ghét tao nhiều lắm sao?”
“Không ghét!” Bạch Nhược thẳng thắn, lần này không vì cái gì cả, lời nói này cô muốn nói cho Bạch Sang Sang nghe từ lâu.
“Vậy…”
“Là hận! Hận chị chết đi được, từ nhỏ chị luôn bắt nạt tôi. Luôn xem tôi là nơi để trút giận, dành ba của tôi, giành luôn cả sự quan tâm. Chị là trung tâm, là ánh sáng, tôi đến cái bóng cũng không xứng để làm.”
“Tao đương nhiên biết, mày sẽ không bao giờ thích tao.”
Đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Vừa rồi cô ta mơ thấy Bạch Nhược kết hôn rồi sinh con, cười nói vui vẻ với một người, người đó là nam nhân. Bản thân chỉ làm một khách mời đến dự lễ, ánh mắt của Bạch Nhược chưa từng nhìn về chỗ cô ta một lần nào.
Cô ta như hòa làm một với không khí vui mừng tại đó, có gọi bao nhiêu tiếng Bạch Nhược cũng không nghe, không nhìn thấy cô ta. Trong lúc hoảng loạn, Bạch Sang Sang chỉ có thể lớn, điên cùng gọi "Bạch Nhược".
Cũng may là Bạch Sang Sang mở mắt tỉnh dậy đã thấy Bạch Nhược cạnh bên, không thì cô ta sẽ phá nát cái chỗ này, đem theo hung khí mà lùng sục Bạch Nhược.
Giảm giác sợ hãi lan ra đời thực, một giấc mơ cũng đe dọa được Bạch Sang Sang. Có được thứ bản thân ngày đêm mong ước, lại sợ mất đi. Cô ta phải làm như thế nào, cuộc sống mới thật sự trở thành không gian chỉ có riêng hai người.
Lúc chiều là Dung Chỉ gọi đến, giữa hai mẹ con nhà họ Bạch có tồn tại một loại bí mật, bí mật này vượt ngoài sức tưởng tượng.
Bạch Sang Sang ngày hôm đó nghe được cuộc nói chuyện của Bạch Tùng Anh và Dung Chỉ, là cái ngày vừa trở về từ toàn án.
Chuyện tình đẹp như mơ của Bạch Tùng Anh và Thục Nhi, thân phận cao quý của mẹ Bạch Nhược. Đến nguyên nhân cái chết Bạch Sang Sang cũng nắm rõ, một tay Bạch Tùng Anh đẩy ngã, Dung Chỉ buông lời suối dục.
Kết quả mộ của mẹ Bạch Nhược cũng không được xây hoàn chỉnh, ngôi mộ nằm ở khu rừng nào đó. Bạch Sang Sang chưa có cơ hội để điều tra, cô ta đã từng nói với lòng sẽ đưa Bạch Nhược đi tìm mộ.
Khoảng thời gian này thì chưa thể.
“Mày biết mẹ mày tên gì không?”
“Không biết!”
“Mang họ Thục, tên một chữ Nhi, đôi mắt của mày được thừa hưởng từ bà ấy.”
“Làm sao chị biết? Đừng nói bừa!”
Bạch Nhược nằm bất động, còn bị cái thân thể của Bạch Sang Sang đề lên.
“Dung Chỉ trong lúc tức giận đã nói ra, quên rằng phòng tao không có cách âm.”
“Cái gì?”
Bạch Gia có phải dạng nghèo đến như vậy đâu. Bây giờ Bạch Nhược mới biết được phòng của Bạch Sang Sang không cách âm. Vấn đề cách âm hay không, không liên quan đến tài nguyên của Bạch Gia.
Chỉ là cô ta không muốn không gian của bản thân trở nên im lặng, như thế rất cô đơn.
“Trước hết chị xuống khỏi người tôi đã, tôi chết mất!”
Bạch Sang Sang bỏ ngoài tai lời nói của Bạch Nhược, ai bảo vừa rồi trong giấc mơ, Bạch Nhược dám giả điếc.
“Nguyên nhân cái chết!”
Ngay cả chuyện này mà chị ta cũng biết.
Bạch Nhược rửa tay lắng nghe.
“Là do Bạch Tùng Anh gây ra, mẹ mày sớm đã viết di chúc. Phần tài sản mà bà ấy đem theo khi rời khỏi Thục Gia, tất cả điều để lại cho mày, Thục Gia khác với Cố Gia hay Dương Gia, là ở một đẳng cấp khác.” Bạch Sang Sang đem chuyện bản thân biết được nói ra, không một chút dấu diếm.
Bạch Nhược tập trung lắng nghe, không biết thật giả nhưng câu chuyện này có sức hút đối với cô. Nếu tin thì giữ trong lòng, có cơ hội sẽ kiểm chứng, còn thấy nó hoang đường thì xem nó là câu chuyện cổ tích, kể trước khi bước vào giấc ngủ.
“Cố Gia và Dương Gia, Bạch Gia dẫn đầu về khối tài sản nhưng quy mô chỉ dừng lại ở mức trong nước. Nhưng Thục Gia đã có tiếng tăm với nước láng giềng, bà ngoại của mày là Dịch Diệu Hàn, ông ngoại là Thục Thí Điểu. Con trai cả là Thục Quyên Bình, sau đó đến mẹ mày, cuối cùng là Thục Ninh.”
Bạch Sang Sang dường như rất chắc chắn, cô ta xem Bạch Nhược thực sự mang dòng máu của Thục Gia.
Điều này đối với Bạch Nhược có vẻ hơi khó tin, nếu là một gia tộc lớn. Mẹ cô mất tích họ sao lại không đi tìm sao?
Nhất định là không đúng!
…
“Bạch Nhược!”
Dương Chí Minh lặng lẽ nhìn con trai mình nói mớ, trong lòng ông là muôn vạn đau khổ. Bác sĩ nói Dương Tư không có gì đáng ngại, Tiểu Uyển vô cùng khỏe mạnh.
Duy nhất một người mãi không thể trở lại, ngay khi vụ nổ xảy ra chiếc du thuyền có dấu hiệu chìm dần. Nước tràn vào khoang thuyền không gì có thể ngăn nổi, bọn họ gọi đội cứu hộ mới phát hiện lộ trình đã bị ai đó thay đổi.
Đáng lý bọn họ cách không xa đánh liền, ai ngờ một một buổi tối chiếc du thuyền đã ở rất gần biên giới trên biển. Đội cứu hộ có đến cũng phải cùng một khoảng thời gian, một khoảng cũng đủ giết chết một số người.
Trong đó có cả Lan Hi.
Qua một ngày Dương Chí Minh, Dương Tư, Tiểu Uyển đã được đưa vào đất liền. Điều đầu tiên Dương Chí Minh là tìm kiếm bóng hình của Lan Hi trên biển, ông không cho bất kì kẻ nào nói ra khỏi miệng câu “Vớt xác”.
Cuộc hôn nhân của hai người là hôn nhân chính trị, nhưng nó làm giàu cho bọn gia tộc. Hai người không hưởng được một chút lợi ích gì từ việc đó, là tự bọn họ nỗ lực đi kiếm tiền, Dương Chí Minh sớm đã động lòng với Lan Hi, người phụ nữ của ông cũng không quá nhiều bài xích. Chẳng qua bọn họ chưa từng thành thật với nhau.
Tiểu Uyển đứng dựa vào bức tượng bên ngoài, cô ta đang khóc. Tự trách bản thân không giúp ích được gì, lúc đó cô ta không thể cứu Lan Hi. Cảm giác bất lực đến cùng cực, kể từ bây giờ Dương Gia chìm vào tang thương.
Lan Hi là một người bao dung, con người bà chỉ là cằn cỗi một chút. Kẻ nào ưa sĩ diện sẽ không chấp nhận, Tiểu Uyển lại quá hiểu tính tình của bà dì này.
Trái ngược với sự đau khổ của Dương Gia, hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của Cố Mặc và Thẩm An Huyền.
Cố Anh Phong chưa tìm được xác, Cố Gia không chịu tổ chức tang lễ, trái lại còn làm một hôn lễ thật long trọng.
Chuyện chiếc du thuyền bị đắm bọn họ giao lại cho cảnh sát, không quản!
Cố Mặc như người mất hồn bước vào lễ đường, hắn từ khi nhận được tin Bạch Nhược cũng ở trên chiếc thuyền đó, thì tâm tình như chết đi. Cố Mặc từng nói Bạch Nhược là giới hạn cuối cùng của bản thân, bây giờ có người chạm đến rồi.
Còn tưởng bản thân sẽ phát điên, không ngờ lại trầm ổn đến vậy. Đến bản thân hắn còn bất ngờ nữa là.
Cố Lam Tinh ngồi một bên quan sát, nhiệm vụ mà ba mẹ hắn giao cho thất bại rồi. Chỉ một bữa tiệc nhỏ lại để xảy ra sai sót lớn như vậy, còn ảnh hưởng đến tính mạng của người khác.
Âm thanh được phát lên, Thẩm An Huyền hạnh phúc khoác tay Thẩm Phúc Hắc bước vào. Đôi mắt tràn ngập niềm vui sướng, cái ngày này trong mơ cô ta đã thấy biết bao nhiêu lần.
Cảm giác sánh vai cùng với Cố Mặc, người đàn ông mà cô ta muốn có bấy lâu nay. Những đau khổ, tủi nhục mà cô ta trải qua bấy lâu điều xứng đáng, tất cả không là gì cả.
Đứng đối diện với Cố Mặc, Thẩm An Huyền không giấu nổi sự kích động.
Cố Mặc nhẹ nhàng nói với cô ta: “Hạ màn được rồi, cô diễn bao lâu nay chắc mệt lắm.”
Thẩm An Huyền chợt đông cứng người, Thẩm Phúc Hắc còn chưa kịp giao con gái của mình cho hắn, trong lòng lộp bộp vài tiếng.
“Hiện tại tôi diễn cùng cô cũng thấy mệt lắm.”
Trước mặt bao nhiêu quan khách, Cố Mặc không tiếc một lời nào. Hắn chờ giây phút để tháo bỏ chiếc mặt nạ của Thẩm An Huyền xuống, hắn nghĩ sẽ tưng bừng khói lửa, làm một trận cho Thẩm Gia phải điêu đứng.
Người điêu đứng là hắn, người trụ không vững cũng là hắn.
Hà Bạch tay cầm một tờ giấy bước vào, cô ta cũng không hào hứng là mấy. Ai cũng nghĩ giây phút vạch mặt này điều vui vẻ, oai biết bao, ngầu không kể xiết. Chẳng ai lại nghĩ được bầu không khí buồn đến chết tâm như thế này.
“Cái thai trong bụng Thẩm An Huyền không mang huyết thống của Cố Gia, là của một nhân viên nam ở quán bar.” Hà Bạch tay dơ cao tờ giấy, dõng dạc nói.
“Cái gì?”
“Đã có thai luôn rồi sao? Tôi chưa nghe bọn họ nói về việc này.”
“Có thai trước khi kết hôn, ai lại ngu đến mức reo hò.”
“Không chung huyết thống là sao? Cô Thẩm thực sự qua mặt chồng mình đi lén phén với người khác à?”
Thẩm An Huyền nghe lời xì xào bàn tán về bản thân, khuôn mặt đã vặn vẹo, cô ta chất vấn Hà Bạch: “Tôi chưa làm thủ tục xét nghiệm, cô có nhầm lẫn hay không?”
“Cố Mặc đã đưa cô đến bệnh viện đúng không? Khám thai định kỳ đã sớm trở thành xét nghiệm giúp cô một tay.”
“Các người muốn tôi tin sao?”
Một người lạ mặt bước vào lễ đường, người đó trầm mặc không dám ngẩng đầu. Thẩm An Huyền nhìn thấy dáng vẻ người này thì có chút ấn tượng, qua một lúc thì ký ức mơ hồ đã hiện rõ. Ngày hôm đó cô cùng người này lăn giường, thoải mái biết bao.