Thà rằng cứ đối xử lạnh nhạt dùng những lời lẽ khô cằn, không cần sự dịu dàng cô lại cảm thấy dễ chịu hơn trong tình huống bây giờ. Đừng xem cô là một món đồ lắp vào chỗ trống còn thiếu rồi xem như một thứ chẳng ra gì tùy ý mà ném đi, như thế còn đau hơn. Hơn cả cú té ngã lúc nãy, còn đau hơn sự hành hạ về thể xác khi cô còn ở trong nhà họ Bạch.
Cố Mặc có chút khó chịu, rõ ràng đã nhận lỗi nhưng đối phương có vẻ không hài lòng. Lúc nãy cũng không có sự chống đối gì, sao bây giờ lại thay đổi thái độ như vậy.
"Nhà cô ở đâu?" Cố Mặc gạt đi lời nói của Bạch Nược vẫn không chịu bỏ cô xuống, di chuyển đến chiếc xe của mình.
Từ khi Cố Mặc bước xuống xe người tài xế liền hiểu, ngồi trong xe quan sát động tĩnh. Mắt thấy Cố Mặc di chuyển đến xe, tay lại đang bận, nhanh nhẹn mà cầm lấy một chiếc ô khác bước ra khỏi xe, ra hàng ghế sau mà mở cửa. Một bước trơn tru Cố Mặc để Bạch Nhược ngồi vào ghế đóng cửa xe lại. Trong tích tắc cả ba người đã ngồi vào chiếc xe, người tài xế lại tiếp tục đợi chờ lệnh xuất phát.
Bạch Nhược bị hắn bế vào xe không phải đồng ý với hành động này mà là đau đến không làm gì được. Nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần, thứ tình cảm nhỏ bé khi xưa lại quay về, thứ nằm sâu trong tim kia đang trỗi dậy nó làm cô đau không kể xiết. Nó đâm sâu vào da thịt, đừng! Có thể đừng xem cô là người kia mà đối xử không?
Bạch Nhược cố kìm nén cái cảm giác tồi tệ kia, kìm nén đến nỗi nước mắt rơi lã chã trên mặt hoà với nước mưa, cô nói: "Anh không cần phải làm vậy.”
Hắn không nhìn Bạch Nhược, không hề phát giác Bạch Nhược đang khóc.
"Là tôi làm cho cô bị ngã, đưa cô về xem như là một lời xin lỗi.”
Nhất thiết phải làm như vậy sao? Có thể đưa ô để cô tự về mà? Tại sao cứ nói ra những lời mà cô không tài nào hiểu nổi làm ra những hành động vô cùng kì lạ. Sao cứ phải làm cho cô nhớ đến những ngày tháng phải chịu uất ức kia chứ?
Bạch Nhược đưa tay mở cửa xe nhưng bị Cố Mặc chặn lại.
"Cô thật khó chiều." Cố Mặc nói "Bị thương đến như thế đừng cố chịu đựng, tôi không có hứng thú xem cô tỏ ra mạnh mẽ.”
Trong lòng Bạch Nhược lập lại câu nói của hắn: "Đừng cố chịu đựng?" Câu nói này cô muốn nghe nó hàng trăm hàng nghìn lần trước đây, nhưng hiện tại không cần đến nữa rồi. Đã thực sự có được tự do, không còn phải chịu đựng nữa, câu nói này thật sự không còn tác dụng để cứu rỗi linh hồn của cô, đã tự mình cứu lấy linh hồn của mình rồi.
Người thấy khó xử chắc chỉ có mỗi người tài xế, cái không khí kỳ quặc này như đôi tình nhân đang dỗi nhau ấy. Người yêu giận chuyện gì đó không chịu lên xe đi về nhà, người còn lại phải dỗ dành đủ đường.
Mặc dù có chút đau nhưng Bạch Nhược vẫn cắn răng mà nói cứng: "Vết thương đó có là gì, tôi vẫn có thể tự mình đi về được.”
Câu nói của cô không sai, đem so ra với những vết thương mà Bạch Sang Sang và Dung Chỉ gây ra chỉ bé bằng hạt đậu.
Cố chấp như vậy? Cố Mặc ra lệnh cho tài xế: "Xuất phát đi."
Đi đâu? Người tài xế hoảng loạn tự hỏi bản thân, xử lý không tốt công việc này chắc chắn sẽ bị người khác thay thế. Nhà vẫn còn mẹ già còn vợ cả đám con thơ, bị đuổi việc chỉ biết cạp đất mà ăn.
Bây giờ chỉ có hai đáp án mà người tài xế biết, một là nhà riêng của Cố Mặc hai là nhà của cô gái lạ mặt này, đáp án thứ hai vẫn đang để trống vậy thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất. Người tài xế chọn đáp án thứ nhất, không phải chọn bừa cũng đã có sự tính toán trong đầu còn sai nữa thì chịu thôi.
Bạch Nhược cũng không khác người tài xế ngồi ở phía trước là mấy, với tính cách của Cố Mặc nếu đã biết trước đáp án sẽ không phí công đi hỏi. Vậy thì bây giờ đang đi đâu?
Cô quay sang với những giọt nước mắt lăn dài trên má, hoang mang nhìn Cố Mặc mà hỏi: "Anh không biết nhà tôi thì đi đâu chứ?"
Nét mặt của Cố Mặc hiện rõ sự ngạc nhiên mà nói: "Cô đang khóc, đau lắm sao?"
Sự chú ý của Bạch Nhược chuyển hết lên việc hắn chở cô đi đâu, không phải là ghi thù rồi định xử lý cô luôn đấy chứ? Người mang họ Cố tính khí không giống người bình thường khả năng này cũng rất có thể xảy ra.
Khi còn ở chỗ tâm tối nhất, nơi mà toàn bộ hy vọng đều bị dập tắt, luôn tồn tại cái suy nghĩ 'giá như ngày đó, ông ấy bỏ mặc mình để rồi tự sinh tự diệt thì hay biết mấy'. Khi đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống cũng chỉ tồn tại hai chữ 'giải thoát'. Nhưng đã thoát ra khỏi thì lại biết trân trọng mạng sống của mình hơn, từng giây từng phút trôi qua đều là những thứ vô giá, đây được gọi là 'tự do'.
Bạch Nhược bây giờ đã biết quý trọng mạng sống của mình, cô không muốn lãng phí cuộc đời của mình một lần nào nữa, nếm được mật ngọt sau còn nhớ đến vị chua chát.
Cô không quan tâm đến câu nói của hắn tiếp tục hỏi: "Anh định đưa tôi đi đâu? Số tiền đó tôi sẽ trả. Nhất định sẽ trả cả lãi.”
Thái độ lại thay đổi rồi, ban đầu Cố Mặc chỉ vờ bảo tài xế xuất phát đến khi nào Bạch Nhược chịu nói chỗ mình đang ở thì thôi. Nhưng một câu nói của Bạch Nhược đã làm hắn thay đổi chủ ý.
Là cô lôi chuyện tiền bạc để nói, vậy thì đừng trách tôi, Cố Mặc lạnh lùng nói: "Cô bây giờ là con nợ của tôi, lãi của tôi rất cao tính đến hiện tại số tiền lãi đã lên đến ba nghìn tệ."
Cắt cổ! Thật sự là muốn hút cạn máu của Bạch Nhược, lấy tiền đâu mà trả. Vay tiền của ngân hàng cũng không bằng một nửa số tiền mà hắn nói.