Hắn phải đi!
Không thể nén ở lại đây được nữa, chuyện hít thở mà hắn cũng thấy khó khăn.
Một cô gái nào đó đang ở trong chăn ấm áp mà ngủ say, không hay biết lại có người vì cô mà tức giận.
“Đứng lại đó!” Tạ Tiễn Như gắt gỏng mà quát lên, con người bà nhã nhặn lịch sự, ít khi lớn tiếng. Một khi đã lớn tiếng nhất định là có chuyện.
“Bà muốn gì ở tôi?”
Một câu hỏi quen thuộc mà Cố Mặc luôn hỏi Tạ Tiễn Như. Tiền là hắn kiếm ra họ không thể nói, nhà là hắn mua không ai có thể ép buộc hắn ở đâu. Tạ Tiễn Như muốn kiếm chuyện để khơi màu thật sự rất khó.
Cốc! Cốc! Cốc!
Cố Vũ cũng đã về rồi, xem như gia đình bốn người đều ở chung một chỗ. Ngôi nhà này có phải quá nhỏ bé rồi không? Ngay cả không khí xung quanh dường như trút sạch, muốn đè ép hắn đến chết sao?
“Mẹ con quá nhân từ với con rồi, ta nói thẳng. Chuyện hôn lễ của con bé An Huyền con mau suy nghĩ đi.” Ông cởi chiếc áo vest, tháo luôn cà vạt đang ôm khít cổ kia xuống “Không lâu sau, gia đình hai bên sẽ gặp mặt, bàn tính ngày diễn ra hôn lễ.”
Gì vậy?
Hẳn là những người trong Cố Gia đều điên hết rồi, bị Thẩm An Huyền che mắt. Hay nói là họ chấp nhận để Thẩm An Huyền dắt mũi, trên thương trường Cố Vũ có từng bại trận bao giờ. Chuyện vô lý nào qua được con mắt Tạ Tiễn Như, có phải họ muốn dồn ép Cố Mặc đến con đường cùng không?
Hắn bị khí thế của hai người làm cho tức đến run người: “Cưới, các người tự đi mà cưới. Cái thai đó sớm muộn gì cũng sáng tỏ.”
“Là chuyện của sau này, con đừng cứng đầu nữa. Đã làm thì phải chịu trách nhiệm, đừng hèn nhát như thế nữa.” Cố Vũ Lạnh nhạt buông lời, một tia cảm xúc Cố Mặc đều không cảm nhận được.
“Thôi bỏ đi, tùy các người. Bảy ngày sau sẽ có kết quả, đừng để cái thai con dâu tốt của các người bị mất đi, tôi lại thấy tiếc!”
Cố Mặc nói xong câu này thì lảo đảo rời đi ra phía cửa.
Khác với một mặt tức giận của Cố Mặc, Cố Vũ và Tạ Tiễn Như rất bình ổn. Họ dường như không quá để tâm đến Cố Mặc nghĩ gì.
Hắn lại lấy rượu ra bầu bạn, mọi chuyện tạm thời gác qua một bên, đầu hắn đau lắm.
Ngay khi tỉnh rượu, hắn mở tivi to tiếng để lấn át sự yên tĩnh. Cố Mặc lại nghe thấy tin tức, Cố Gia sẽ công bố ngày diễn ra lễ cưới vào vài ngày sau.
Trong nhà có tang nhưng lại chẳng mảy mai, lại bàn đến chuyện cưới hỏi. Cố Mặc thật sự điên tiết, họ vậy mà bỏ qua Cố Anh Phong.
Hắn dùng cả một ngày để nghĩ, cũng không nghĩ ra. Tang lễ của ông nội hắn, rốt cuộc mấy người đó muốn quậy tưng bừng hay sao?
Tiếng chuông cửa vang lên.
Lười nhác đi đến mở cửa, vậy mà đập vào mặt hắn là Thẩm An Huyền!
Có thể tha cho hắn hay không?
“Anh có lẽ nghe vấn đề đó rồi.” Thẩm An Huyền bước nhanh vào trong, còn rất ra dáng chủ nhân của căn nhà.
Nhà riêng của Cố Mặc không phải sớm muộn cũng là của cô ta hay sao?
“Đúng ý của cô rồi!” Cố Mặc không có thể hiện ra thái độ chán ghét, hắn mệt lắm rồi.
Chỉ có thời gian chứng minh được Cố Mặc trong sạch thôi.
Thẩm An Huyền nhướng một bên chân mày mà nói: “Chấp nhận sự thật rồi sao?”
“Chấp nhận, cô cứ làm theo ý mình.” Cố Mặc ngồi đối diện chỗ cô ta, một mặt không có chống đối.
Những ngày này hắn phải chiều theo ý cô ta, ở cạnh bên giám sát nhất cử nhất động. Để Thẩm An Huyền không có thời gian nghĩ đến chuyện phá thai.
Cô ta vậy mà thật sự vui mừng.
Chạy đến ngồi bên cạnh Cố Mặc, Thẩm An Huyền tay này đặt lên tay kia dựa vào hắn: “Rốt cuộc anh vẫn là nghĩ thông suốt rồi.”
Kinh tởm!
Trong lòng Cố Mặc mỉa mai, Bạch Nhược gần hắn nhưng hắn chưa có loại cảm giác dơ bẩn như bây giờ.
“Thông suốt rồi, cô muốn gì?” Hắn thờ ơ mà nói.
“Chúng ta cùng nhau đến công ty! Ngày hôm qua anh không đi làm.”
“Được!”
Cố Mặc chuẩn bị một chút, chọn chiếc xe cũ nhất. Hắn nghĩ Thẩm An Huyền chỉ xứng đáng với những thứ này.
Đi đến công ty, ai nấy đều cung cung kính kính chào hai người một tiếng. Mọi người nhìn Thẩm An Huyền với đôi mắt ngưỡng mộ.
Người mà sánh vai đi cùng Cố Tổng, nhất định là rất tốt.
Nhân viên trong công ty không dám nhiều lời, vụ việc trước đây đã cho họ một bài học. Có nhìn thấy chuyện gì cũng phải nhịn một chút, ra ngoài bàn tán. Tránh trường hợp bị mất việc lúc nào mà không hay.
Một người vẻ mặt căng thẳng bước chân vội vã đi đến: “Cố Tổng tòa chung cư chúng ta muốn mua lại, Bạch Thị cũng muốn nó.”
Chuyện này Dương Tư đã nói, hắn phải giữ lại chút mặt mũi.
“Vô dụng, Bạch Thị thì có là gì chứ?” Thẩm An Huyền đứng bên cạnh, cao giọng chỉnh người nhân viên vừa rồi.
“Cậu là thư kí sao?” Cô ta hỏi.
Mặc dù không biết đây là ai, nhưng người nhân viên kia vẫn lịch sự đáp lời: “Không phải, tôi chỉ phụ trách cách công việc mà Cố Tổng phân phó.”
“Là chân sai vặt?”
Thẩm An Huyền không chừa cho người kia một chút mặt mũi nào. Cố Mặc gật đầu cho người kia tiếp tục công việc của mình.
Hắn không đếm xỉa đến những lời mà Thẩm An Huyền vừa nói, việc này làm cho cô ta càng đắc ý. Đi theo sau Cố Mặc vào phòng làm việc, còn thuận thế chiếm chỗ của hắn. Chiếc ghế thường ngày hắn ngồi, bị cô ta ngồi lên trước.
Đã qua được một ngày, còn lại sáu ngày nữa thôi. Hắn không nhịn được cũng phải nhịn, mọi chuyện xung quanh hắn cứ rối tung rối mù.
“Chiều nay về dùng bữa với gia đình em.” Thẩm An Huyền nũng nịu, trưng ra một bộ mặt đáng yêu của mình.
Trong mắt của hắn, Thẩm An Huyền như đang trưng ra gương mặt của một góa phụ, làm hắn cảm thấy buồn nôn. Kìm nén lại cảm giác dâng trào từ cổ họng, hắn nói: “Chiều nay tôi bận!”
“Anh không dành thời gian cho em.”
Cố Mặc khó hiểu, ai cho cô ta sức mạnh để làm ra những hành động và cử chỉ đó vậy? Hắn đi cùng với Thẩm An Huyền có mấy tiếng đã sắp không chống đỡ nữa rồi, nhưng vẫn cắn răn nói: “Cô có thể đi chung!”
“Thật sao?” Thẩm An Huyền vui mừng đứng bật dậy.
Hắn dù không muốn nhưng vẫn giả vờ quan tâm vài câu: “Cẩn thận!” Lời lẽ tiếp theo hắn phải hít thở sâu mới nói ra được “Con của chúng ta, cẩn thận một chút!”
Thẩm An Huyền vui đến phát điên, Cố Mặc vừa rồi là thừa nhận cái thai trong bụng cô ta là con của hắn.
…
Bạch Nhược ngủ một giấc đến sáng, mở mắt ra đã thấy Dương Tư gục đầu ở cạnh giường. Vẻ mặt ngủ như chết của hắn làm cho cô có chút buồn cười.
Ngẫm lại một chút, liền tắt hẳn nụ cười trên môi.
Đưa tay cô nhấn nhấn vào má của Dương Tư, chỉ tiếc gương mặt này không có má bánh bao không có đáng yêu chỉ có đường nét rất sắc sảo. Hắn bị làm phiền liền cau mày, từ từ mở mắt.
Do tư thế ngủ không được thoải mái, nên phần cổ của hắn rất đau.
“Cô tỉnh rồi?”
“Anh…”
Dương Tư cướp lời của Bạch Nhược, giọng nói chất chứa sự tức giận: “Bước xuống đây, công bằng mà đánh với nhau một trận, tôi giúp cô một tay, kết thúc mạng sống của mình.”
Bạch Nhược vừa rồi muốn hỏi, hắn làm sao vào nhà của cô được, vào bằng cách nào. Đường đột mà nghe thấy lời này, có hơi mơ hồ.
Chớp mắt cô nhìn hắn, chân vẫn không dám rời giường. Biết là lời nói đùa nhưng Bạch Nhược không dám xuống, nhỡ đâu hắn lại dở thối côn đồ đánh cho một trận.
“Anh có gì từ từ nói, những lời khó nghe…”
“Khó nghe?” Dương Tư nghiêng đầu lập lại lời của cô, ngày hôm nay hắn nhất định phải dạy dỗ cô. Dạy cho một khóa học phòng thân!
Bạch Nhược từ nãy tới giờ một câu hoàn chỉnh còn chưa có nói được, lời nói ra toàn bị chặn lại. Vừa thức giấc nên não bộ của cô không tốt lắm, cũng không muốn tức giận.
Cô gật đầu đồng ý: “Thật sự rất khó nghe.”
Dương Tư vừa xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, vừa nói: “Tôi chính là như vậy.”
Cô ra hiệu cho hắn ngồi xuống, giúp Dương Tư xoa bóp bả vai và cổ một chút.
Hắn trừng mắt nhưng vẫn ngồi xuống nền nhà, Bạch Nhược ngồi trên giường đấm vai cho Dương Tư, cô hỏi: “Anh sao lại vào nhà tôi được?”
Còn hỏi tôi?
Dương Tư cau có nói: “Cửa không khóa!”
Lời hắn nói không có sai, xử lý xong một số chuyện vướng bận. Dương Tư lái xe về căn nhà ở ngoại ô, biết là nơi đây yên tĩnh nhưng hắn vẫn rất không thích. Di chuyển rất mất thời gian.
Cảm giác được Bạch Nhược đấm lưng cho rất thoải mái.
“Không thể, tôi đã khóa rồi!” Bạch Nhược dù mơ màng, nhưng vẫn chắc chắn bản thân đã khóa cửa nhà cửa cẩn.
“Tôi không yên tâm, chạy qua nhà cô. Cửa nhà không khóa, chuyện này không lý nào tôi lại nói đùa.”
Bạch Nhược cũng tin rằng Dương Tư sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa. Nhưng rõ ràng cô đã khóa cửa cẩn thận.
“Tôi lo lắng không bao giờ là thừa, cô muốn chết thì cứ nói tôi một tiếng. Tôi đấm cho bay não luôn, sao lại tự hành hạ bản thân mình?” Dương Tư nói với giọng điệu rất khó nghe, là cái kiểu như lúc mới gặp cô, hắn điều đem cái giọng điệu này ra mà đối chất.
“Tôi khi nào?”
Bạch Nhược nhớ đến đoạn mình đóng cửa nhà, còn lại rất mơ hồ. Cô đoán bản thân nằm lên giường ngủ một giấc là xong chuyện rồi.
“Hôm qua cô lại lên cơn sốt!” Dương Tư xoay người lại, tức giận nhìn cô “Thuốc, tại sao không uống, còn bỏ bữa có đúng không?”
Bạch Nhược bị nói trúng tim đen, mắt không dám nhìn thẳng Dương Tư. Hôm qua cô vậy mà quên đi chuyện bản thân mình bị bệnh, còn tưởng rằng khỏe mạnh nên mới bỏ bữa.
Dù là thế nhưng cô vẫn cứng miệng: “Có ăn!”
Anh ta làm sao lại biết được mình có ăn hay không chứ?
“Muốn ăn đòn?”
Bạch Nhược bước xuống giường, hướng nhà vệ sinh mà đi: “Là tôi bỏ bữa!”