Cô ta muốn suốt đời này không ai tìm được hai người bọn họ, chỉ cần Bạch Nhược là đủ, không cần những thứ rắc rối bên cạnh.
Lương thực sẽ được cung cấp theo định kỳ!
Bạch Sang Sang nhẹ nhàng ngồi xuống sofa nhìn cái chân đang sưng tấy của cô, nhìn nó còn dữ tợn hơn ngày hôm qua. Nhíu mày một chút, cô ta chưa từng thử ba cái trò này, làm người khác phế thì được.
“Á a…” Bạch Nhược đau điếng, nhưng cảm nhận được khớp xương đã quay về đúng vị trí ban đầu.
“Lấy lòng tao à? Có ngu mới bị mày lừa.”
Bạch Sang Sang bóp chặt hai má của cô.
“Hức, đau!”
Nước mắt như vô hạn tuôn ra không ngừng, nỗi đau này không tính là gì, nó là những giọt nước mắt sinh lý. Bạch Nhược im lặng một chút, cơn đau qua đi cô sẽ bắt chuyện với Bạch Sang Sang, ai ngờ cô ta đã chịu không nỗi, công kích.
“Mày đang nghĩ đến Dương Tư sao? Nó chết rồi, vụ nổ tuy không lớn nhưng đó là ở biên giới trên biển, không ai cứu nổi đâu.”
Bạch Nhược nhàn nhạt đáp: “Ừm!”
Chỉ dựa vào một câu nói mà khiến cô tin, có phải xem thường Bạch Nhược quá rồi không? Ánh mắt hờ hững quét qua người Bạch Sang Sang, đúng thật sự là quỷ.
“Hôm nay tạm thời bỏ qua cho mày, để tao nấu một chút gì đó là được rồi, ngoan ngoãn chờ tao.”
Bạch Sang Sang thích thú đi về hướng phòng bếp, nhìn bóng lưng kia Bạch Nhược cố nhẫn nhịn, không thể để bản thân chìm đắm trong đau buồn, cô phải tỉnh táo.
Thông qua câu nói lúc nãy, cô đoán rằng bọn họ đang ở trên một hòn đảo nào đó, bên ngoài bao phủ bởi rừng. Bởi vì nhìn ra ngoài, Bạch Nhược không thấy một sinh vật nào là người cả, chỉ toàn cây với cỏ, màu xanh tươi mát trở nên ảm đạm mất rồi.
Bạch Sang Sang làm bữa trưa của bọn họ trở nên khó ăn vô cùng, nhạt đến mức không thể nhạt hơn nữa, món cháo hay món canh Bạch Nhược không biết cô ta nấu món gì, chỉ có thể bấm bụng lấp đầy khoảng trống.
Trên bàn ăn, cô ngồi đối diện với cô ta, tay vì mất sức, run rẩy mút từng thìa.
Rầm!
Bạch Sang Sang đập mạnh xuống bàn, cô ta gằn giọng: “Mày sợ tao đến mức tay run rẩy luôn à?”
Cô cúi đầu nhìn xuống cái bát hỗn độn, không dám nhìn cô ta lấy một cái. Tim cũng hoảng loạn đập nhanh, sợ thì đúng là sợ nhưng thừa nhận thì có phải lại bị đánh không?
Bạch Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, dối lòng lần này.
“Chị đừng thất thường như vậy nữa.” Cô nhỏ giọng nói.
Bạch Sang Sang tức giận, vẻ mặt thể hiện sự không hài lòng: “Qua đây!”
Vị trí qua đây mà Bạch Sang Sang đang nói là trên đùi cô ta, Bạch Nhược có cho tiền cũng không dám, nếu là lúc trước thì có thể miễn cưỡng làm theo. Từ khi Bạch Nhược nghe thấy câu đùa giỡn của Bạch Sang Sang, rồi bị nhốt trong căn nhà này, cô biết mọi thứ không chỉ dừng lại ở tình cảm gia đình nữa rồi.
“Có thể không qua không?”
Bạch Nhược ngước nhìn, nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Sang Sang, nhìn không ra cô ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
“Nói thử xem?”
Bạch Nhược siết chặt chiếc thìa, chỉ có thể giảm nỗi sợ hãi bằng việc cằm chặt cái gì đó trong tay.
Trôi qua vài phút, cô vẫn chưa nhất thân người đứng dậy.
“Bỏ đi!” Bạch Sang Sang xem như không có chuyện gì mà nói ra hai chữ này, lòng Bạch Nhược cũng nhẹ đi một phần.
Cô cố ăn hết đống thức ăn kia.
Hai con người trong nhà thì có thể làm được gì?
Bạch Nhược ăn xong liền cảm thấy buồn chán, bật tivi xem thì thấy được vụ tin tức chìm du thuyền ngày hôm qua. Không dám nghe thêm một chữ nào nữa, cô nhanh tay tắt nó đi.
Bạch Nhược luôn tin Dương Tư còn sống, tin rằng Dương Gia sẽ bình yên vô sự.
Trôi qua một ngày tẻ nhạt, tối đến cả hai nằm trên một chiếc giường, thân thể Bạch Nhược từ đầu đến chân đều căng cứng. Cô đưa lưng về phía Bạch Sang Sang, không dám cử động.
“Sợ tao ăn thịt mày hay sao? Nằm xa thế làm gì?”
“Không có!”
Bạch Sang Sang lớn tiếng: “Không có cái gì?”
“Chị là người đặt sữa trước cửa nhà tôi à?” Bạch Nhược đánh bạo hỏi ra khỏi miệng.
“Tao không rảnh đến mức đó, ngủ đi!”
Có rảnh hay không trong lòng Bạch Sang Sang tự hiểu rõ, cô ta chính là người làm mà không dám thừa nhận. Nói cô ta quan tâm đến đứa em cùng cha khác mẹ này à?
“Vết máu cũng là của chị sao?”
“Mày đừng chọc cho tao nổi khùng nữa, câm miệng ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Đau không?”
Bạch Nhược cũng không biết bản thân đang hỏi cái gì nữa, người nằm cạnh rõ ràng làm đau cô, tại sao lại đặt câu hỏi này cho cái người đó, rốt cuộc là cô từ bi đến nhường nào, đi hỏi một kẻ đã từng bạo lực bản thân mình.
“Mày đừng giả vờ nữa, làm tao bực lắm!”
Bạch Sang Sang cũng từng bày ra vẻ mặt của một vị tiểu thư đỏng đảnh, còn sắm một vai trái ngược với bản chất của cô ta, cái động lực nào khiến cô ta chịu đựng lâu như vậy. Tại thời điểm này, Bạch Sang Sang mới hiểu thời gian qua, cô ta vậy mà lấy Bạch Nhược làm mục tiêu để bản thân tiếp tục diễn cho tròn vai.
Cô ta có hối tiếc một chút vì đã nhận ra quá trễ, Bạch Nhược không vùng lên bước chân ra khỏi Bạch Gia, thì Bạch Sang Sang mãi sẽ không nhận ra, bản thân cô ta thèm khát Bạch Nhược đến nhường nào.
Một vật định rằng sẽ không bao giờ rời xa, thoáng chốc lại mất đi. Khiến cô ta phát điên lên, chạy đi tìm nó khắp nơi.
“Chị dừng lại đi!” Bạch Nhược kìm lại giọng điệu uất ức của bản thân, giọt nước mắt sớm đã chảy ra, ở cạnh Bạch Sang Sang, một ngày cô khóc nhiều đến nỗi không đếm xuể.
Càng khóc cô ta càng thấy vui, nhưng Bạch Nhược không thể nhịn lại. Quá đau khổ rồi, phát hiện ra một thứ kinh khủng, đến thời gian tiếp thu còn không có đã bị cưỡng chế chấp nhận.
Bạch Sang Sang hiếm khi bình tĩnh, cô ta kéo gần khoảng cách. Đôi tay vòng qua để hờ trên eo Bạch Nhược: “Không muốn ở cùng tao sao?”
Không gian chỉ còn lại hơi thể đều đặn. Bạch Nhược không đáp lời, chính Bạch Sang Sang cũng thừa biết câu hỏi này sẽ không có đáp án, hoặc là nói đáp án sẽ không đúng với ý cô ta.
“Không trả lời tao xem mày đồng ý rồi, mày cũng không được lựa chọn. Thích hay không thì tùy mày, liên quan gì đến tao?”
Cô ta hôn nhẹ ở sau gáy Bạch Nhược, tham lam hít vài hơi. Mùi dầu gội lấn át cả khoang mũi, cô ta mỉm cười một cái. Bạch Sang Sang là cố ý chuẩn bị, chỉ cần ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bản thân cô ta tự khắc sẽ an tâm.
Trôi qua một ngày nữa, đòn roi của Bạch Sang Sang không trút lên người Bạch Nhược. Những lúc tức giận cô ta đập phá đồ trong nhà, nhốt cô ở phòng ngủ, có như vậy bảo bối của cô ta mới không đau nữa.
Câu nói của tối hôm qua, khiến cho trái tim của Bạch Sang Sang đập trở lại. Một câu hỏi “Đau không?” khiến cho cô ta vui đến muốn khóc.
Bạch Nhược tốt như vậy, cô ta càng không có định sẽ thả đi. Cũng không có cái suy nghĩ cho Bạch Nhược bước nửa bước ra khỏi tầm mắt của mình, cô ta đã cất công mua cả hòn đảo, cải tạo một số nơi đặt biệt trồng loại hoa mà Bạch Nhược thích nhất.1
Hai ngày trên đảo, không có chuyện gì xảy ra. Ngoại trừ cãi nhau vài ba câu, Bạch Sang Sang không có ý định đánh người nữa. Xem đây như là một cuộc sống hạnh phúc của riêng hai người.
Một cuộc gọi lúc chiều khiến tâm tình của Bạch Sang Sang trở nên lo lắng, Bạch Nhược đã phát hiện ra điểm này nhưng lại không dám đánh động.
Cái chân vô dụng của cô nhờ Bạch Sang Sang cứu giúp, có thể miễn cưỡng đi cà nhắc, là bám vào tường mà đi.
Bạch Sang Sang ngồi ở một gốc, trong mắt chứa đầy sự muộn phiền. Bạch Nhược cũng mặc kệ, nhất quyết đi vào phòng trùm chăn ủ ấm cơ thể. Giây phút này cô không cho phép bản thân mình gục ngã.
Phải hướng đến cái tích cực nhất, điều không muốn nghĩ nhất quyết dẹp sang một bên. Nói cô không biết lo cũng được, chỉ có cách này mới khiến cái cơ thể yếu ớt trở nên kiên cường.
Một khi cái tên Dương Tư lướt qua đầu, cô lại nghĩ đến những hình ảnh hắn mắng cô “Ngu”, để an ủi bản thân mình.
Cạch!
Tiếng cửa phòng mở ra, Bạch Nhược vội nhắm hờ mắt.
Bạch Sang Sang: “Mày giả ngủ với ai? Tao biết mày vẫn còn thức, dậy cho tao.”
Bạch Nhược nhớ rất rõ câu này, khi cô vừa trùng sinh. Câu đầu tiên nghe thấy giống hệt nhau, chỉ là lúc đó giọng điệu đang tức giận, hiện tại đã không còn mấy phần.
Ngủ thật rồi?
Cô ta nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán, Bạch Nhược không dám động đậy, nụ hôn tiếp theo là ở sống mũi, tiếp đến là chạm vào môi.
Lời thì thầm của Bạch Sang Sang, cô điều nghe hết: “Mày là của riêng tao, không cho phép rời đi, không ai được chạm vào, không cho phép bất cứ ai mang mày đi. Kể cả Dung Chỉ, tao sẽ không cho bà ta chạm vào.”
Gọi thẳng tên mẹ ruột của mình, Bạch Nhược thấy rằng Bạch Sang Sang ngày càng điên hơn rồi. Một lúc sau, cô cẩn thận ngẫm lại có lẽ cuộc gọi vào chiều nay là do Dung Chỉ.
Bạch Sang Sang nói xong tâm tư của mình, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh. Bên dưới tắm chân là hình ảnh cô ta nắm gốc áo của Bạch Nhược, cô ta cũng biết sợ. Bạch Nhược là yếu điểm chết người của Bạch Sang Sang, cô ta cho dù mất mạng cũng không cho phép ai cướp lấy.
Trời chưa tối hẳn, Bạch Nhược từ giả vờ ngủ, lát sau lại ngủ thật. Bạch Sang Sang cũng ngủ tự bao giờ, căn phòng chìm trong khoảng lặng.
Giữa đêm cô bị tiếng nói mớ của Bạch Sang Sang đánh thức, ngồi dậy thì thấy tay cô ta vẫn giữ chặt gốc áo không buông. Bạch Nhược lại nhớ đến trước khi chìm vào giấc ngủ Bạch Sang Sang đã làm ra hành động gì.
Bạch Nhược không chấp nhận những tiếp xúc thân thể đó, rất không thể!