Hòn đảo này nếu không quen thuộc địa hình rất dễ nhầm đường, đi một vòng lớn.
Hà Bạch cũng không được phép đi lung tung, đành đứng chờ tin của Cố Mặc và Dương Tư.
“Cố phu nhân, người nên nghỉ ngơi một lát. Thức cả một đêm, không tốt cho sức khỏe!” Cô ta lên tiếng nhắc nhở.
Trong tình huống này, lo lắng đã đánh bại cơn buồn ngủ. Tạ Tiễn Như lắc đầu: “Không sao, nhìn thấy Tiểu Nhược ta mới có thể yên tâm.”
Cố Vũ biết phu nhân của mình đang áy náy chuyện gì, mối hôn sự của Cố Mặc và Thẩm An Huyền vốn dĩ không nên có. Chuyện bất đắc dĩ, nhưng nó cũng bất công với Bạch Nhược, người Cố Mặc để ý là cô không phải Thẩm An Huyền.
“Ra rồi!” Hà Bạch hào hứng nói.
Dương Chí Minh thở phào một hơi, đợi đến khi đám người ra hết. Chỉ duy một người con gái, lại chẳng phải Bạch Nhược. Ông choáng váng nói: “Tôi vào trong trước!”
Cố Vũ gật đầu xem như đã biết, Dương Chí Minh không nhìn nổi hiện thực đau lòng. Bạch Nhược là hy vọng duy nhất của Dương Tư, là di nguyên của Lan Hi.
“Bạch Nhược đâu? Có phải mắt tôi có vấn đề không?” Tạ Tiễn Như hỏi Cố Vũ.
Ông điềm tĩnh đáp: “Tin vào Cố Mặc!”
Cố Mặc không giải thích bất cứ chuyện gì, vẻ mặt đau khổ vài phần. Nhìn vào biểu cảm này, họ cũng đủ hiểu Bạch Nhược không có ở đây rồi!
Bạch Sang Sang mỉm cười, cô ta chờ xem kịch hay mà bọn họ cất công chuẩn bị.
“Nhà họ Cố cũng lắm chuyện, chỉ là giữ chân Cố Lão Gia vài ngày mà các người đã làm ầm ĩ như thế này!”
“Chuyện nếu đơn giản như thế thì chúng tôi đâu cần làm lớn chuyện?” Cố Vũ lên tiếng.
“Tìm không thấy xác của em gái tôi, lại đem tôi ra trút giận, các người cũng rất biết chơi.” Nếu muốn chơi thì tôi cùng các người.
Bạch Sang Sang hai tay bị còng, nhưng thái độ lại dửng dưng. Cô ta không biết bọn người nhà họ Cố phát hiện kiểu gì, nhưng cô ta rất tự tin về bản thân mình.
Bọn họ nhận lấy thất bại trở về đất liền.
Thất vọng đến nỗi không ai để ý đến Dương Tư, từ khi đèn trong nhà được sáng hắn đã trốn xuống gầm giường. Không hiểu tại sao phải trốn như vậy? Dù sao người của họ cũng bao vây hết căn nhà rồi mà?
Dương Tư trốn được một lúc thì bò ra, nhìn lại mới biết đây là phòng ngủ. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh!
“Kệ sách không đặt ở thư phòng mà đặt ở phòng ngủ? Kết hợp? Không quan tâm!”
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Dương Tư đi xung quanh căn nhà: “Cũng rộng đấy! Thiết kế không tồi!” Hắn khen xong lại trách mốc Cố Mặc “Bọn họ chưa xong vào à? Mà đi nãy giờ cũng không chạm mặt Bạch Sang Sang, có khi nào?”
Gương mặt của Dương Tư tái mét, không biết chia đội kiểu gì. Cố Mặc thì đi chung cả đội quân, còn hắn chỉ có một tấm thân này.
“Không phải họ chơi mình đó chứ? Chắc không phải là nhà hoang đi!”
Nói dứt câu Dương Tư đã có mặt tại phòng khách, nhìn vào ly rượu vang màu đỏ như máu, không một động tác thừa, hắn ngất xỉu. Xem phim ma nhìn quá nên đầu ốc cũng không suy nghĩ được nhiều.
Trong đầu hắn không ngừng đặt ra giả dụ, bọn người Cố Mặc âm thầm đem Bạch Nhược đi, bỏ hắn lại một mình trên đảo này. Hòn đảo lại nằm gần biên giới, xa đất liền hắn sao mà bơi về?
Nếu không phải như vậy, có khi nào hắn đi nhầm vào căn nhà hoang, rồi bị quỷ ma che mắt thấy nó sang trọng như vậy không? Vừa rồi còn có ly máu! Dương Tu cứ định ninh nó là máu.
Do thức cả đêm, trong lúc ngất xỉu Dương Tư tranh thủ ngủ một chút. Lúc thức dậy là hai giờ chiều, trời âm u dần chuyển mưa.
“Đệch! Tên Cố Mặc chó chết!” Dương Tư chầm chậm nhìn về hướng chiếc ly, nó vẫn còn nằm nguyên ở vị trí ban đầu.
Hắn lui về phía góc tường, co chân sợ hãi. Y như một đứa trẻ, một vài phút trôi qua hắn lấy can đảm hít sâu vài hơi đi đến mở cửa chính.
Thất thanh hét lên: “A a a!”
Sợ muốn khóc đến nơi, cửa nhà hình như bị khóa lại rồi, hắn chạy ra cửa sau cái chỗ tối qua hắn đột nhập vào, may mắn cho Dương Tư bị khóa luôn rồi!
Hôm qua vẫn vào được hôm nay lại bị khóa, rõ ràng là có ma!
Một năm này Bạch Nhược luôn phối hợp, nên Bạch Sang Sang luôn mở cửa, trách cho cô bức bối trong người. Ra khỏi đảo là nước, tàu thuyền không chạy qua đây, Bạch Sang Sang cũng rất yên tâm. Hôm qua bởi vì cửa không khóa Dương Tư có thể dễ dàng vào được
Trong khoảng thời gian Dương Tư trốn ở gầm giường, đội cảnh sát và Cố Mặc đã bắt Bạch Sang Sang đi. Còn cẩn trọng giúp cô ta khóa cửa nhà trước lẫn sau, nhưng đặc biệt theo dặn dò của Bạch Sang Sang, không được tắt đèn.
Tiếng hét của Dương Tư vô tình khiến Bạch Nhược nghe thấy. Từ khi bị nhốt trong căn phòng ở sau kệ sách, Bạch Nhược khóc một chút nhưng không cho bản thân mất đi ý thức. Có buồn ngủ cũng không dám chợp mắt!
Căn phòng trống không, Bạch Nhược chỉ biết dùng hết sức để đập cửa.
“Tôi đang ở trong đây, có nghe thấy không, làm ơn giúp tôi với!” Bạch Nhược cố vặn âm lượng của bản thân đến mức tối đa, mong là được sự đền đáp.
Bên ngoài Dương Tư bị nhốt mà hoảng loạn, hắn tìm một vật cứng cáp, đập nát cửa kính. Đập từ chiều đến tối, vẫn còn kiên trì đập! Tấm kính kiên cố đến khó tin, một chút ảnh hư hại cũng không có, hắn mất đi sức lực, cảm thấy đói rồi. Từ trong nhà có thể nhìn ra phía ngoài, hắn nhắm chặt mắt, bên ngoài đáng sợ quá rồi!
“Không thể mất mạng ở đây, Bạch Nhược chưa chết mày cũng không được chết, tỉnh táo lại!” Dương Tư đưa tay tát cho bản thân mình một cái đau điếng, hắn lần mò đi một vài vòng nữa, quan sát kỹ hơn một chút.
Đầu tiên là tiếp cận ly rượu đỏ như màu máu, chần chừ một vài phút hắn quyết định cầm lên, đưa đến mũi ngửi thử: “Là rượu?”
Chỉ một ly rượu đã dọa Dương Tư ngất xỉu, thất sự rất mất mặt. Hắn đặt ly rượu về chỗ cũ, lần mò đến nhà bếp. Tìm kiếm một số thực phẩm trong tủ lạnh: “Không nhầm nhà, đích thị của Bạch Sang Sang rồi!”
Dương Tư trấn định bản thân mình, hắn bắt tay vào nấu ăn.
Ăn xong lại chạy ra sofa ngủ, nhưng cứ nhìn ra bên ngoài là thấy rợn người. Dương Tư quyết định trốn vào căn phòng ban đầu, mà kể ra căn nhà này có rộng nhưng chỉ một phòng ngủ. Hắn cũng không thấy kì quái, nếu ở một mình thì như vậy cũng đúng.
Thật tiếc rằng, hắn không ngủ được!
Lại khe khẽ đi đến kệ sách: “Bạch Sang Sang đọc thể loại gì đây? Sao lạ vậy?”
Trên kệ toàn là sách nói về tâm lý, Dương Tư tò mò rút một quyển ra để đọc: “Chán ngắt!”
Hắn chỉ mới lật một trang đầu đã phán câu đó, liền trả về vị trí cũ. Vốn định đi đến giường, nhưng con mắt tinh tường của Dương Tư đã nhìn thấy được sự khác biệt, trên kệ sách kia có quyển album.
Không còn là sự chán ngắt nữa, mà thay vào đó là sự bàng hoàng. Trong một lúc này, hắn không còn biết sợ là gì nữa.
Chuyện khủng khiếp gì thế này?
Ảnh được sắp xếp theo trình tự, Dương Tư đoán bức đầu tiên nhìn thấy là ảnh tập thể lớp ở tiểu học. Dù mờ nhưng hắn biết Bạch Nhược ở vị trí nào trong bức ảnh đó, một vài tấm ảnh kế tiếp có mặt của Bạch Nhược, nhưng không chụp riêng tấm nào. Đến một lúc thì là ảnh của Bạch Nhược học ở cấp hai, lần này thì khác khung ảnh chỉ có cô. Nhưng lại không có tấm nào trực diện. Ảnh thời trung cấp, xen lẫn là những bức ảnh bị người khác chụp, gần đây nhất là lúc ở ngoại ô thành phố.
Dương Tư bị dọa cho sợ: “Bạch Sang Sang không phải cảm thấy tội lỗi mà sưu tập ảnh của Bạch Nhược chứ?” Hắn sửa lời “Không đúng! Là theo dõi.”
Lòng Dương Tư rối như tơ vò, trong nhà Bạch Sang Sang sao lại có album ảnh của Bạch Nhược? Tại sao lại theo dõi cô? Là quan hệ hai người bọn họ tốt hay là có uẩn khúc gì đó.”
Dương Tư đem cuốn album đến giường, vừa rồi hắn mới đi tìm một chiếc ga trải giường mới, cũng tìm thấy chăn gối chưa dùng qua. Không thoát ra được cũng không sao, khoảng thời gian này ngắm ảnh của Bạch Nhược là đủ rồi, không thiếu thức ăn và nước uống. Đến lúc Dương Chí Minh phát hiện sẽ cho người đến đón hắn thôi, nghĩ như vậy Dương Tư không còn lo lắng nữa.
Sáng hôm sau hắn cho cuốn album lên kệ sách rồi cầm một quyển khác ra phòng khách, ăn uống nghỉ dưỡng, thư giãn uống trà!
Dương Tư nhớ lại, Bạch Nhược rất thích uống trà, cũng là loại trà hắn đang dùng.
Ngôi nhà này cái gì cũng có, ngay cả bàn chải đánh răng mới mà Bạch Sang Sang cũng mua dự phòng.
Hắn đã rút ba lần, nhưng cuốn cần rút lại không động đến. Bạch Nhược ở bên trong kêu khàn cả cổ, âm thâm bên ngoài có thể nghe chút ít, từ bên ngoài không thể nghe bên trong nói. Dương Tư đứng gần kệ sách như vậy, một tiếng động cũng không nghe ra.
Qua một ngày Bạch Nhược rốt cuộc không chịu nổi, đã ngất đi.
Lần thứ tư hắn rút, một quyển sách có chủ đề tương tự cuốn đầu tiên. Kệ sách chuyển động, dần dần mở ra một căn phòng, Dương Tư ngạc nhiên lui về sau vài bước. Mở được một nữa, hắn đã thấy bóng dáng của một người.
“A a a a!” Hắn bị dọa chân tay mềm oặt, đến chạy trốn cũng không có dũng khí. Mắt nhằm chật luôn miệng nói: “Tôi không cố ý, không cố ý đụng chạm đến nơi yên nghỉ của các người!”
Người kia không động đậy, hắn tiến đến định đẩy kệ sách trở về chỗ cũ. Càng lại gần càng thấy không đúng, cái thân thể nhỏ bé rất giống với Bạch Nhược. Dương Tư khẩn cầu Lan Hi hiển linh phù hộ.
Hắn đến mà người kia bật dậy thì đời này coi như xong, để Bạch Nhược lại cho Cố Mặc chăm sóc thì thôi đi, còn mất mạng trước khi gặp lại người ta.
Người kia không còn thở nữa thì hắn cũng đập đầu chết luôn cho rồi, ở cùng với xác chết Dương Tư nghĩ thôi đã thấy tương lai đen kịt.