Đình quản gia mở cổng nghênh đón Dương Tư trở về, hắn là dạng người lang bạt hết chỗ này đến chỗ khác. Có nhà rộng lớn, còn sang trọng nhưng lại không thèm ở. Về nhà ít nhất cũng chỉ vài ba hôm, rồi lại ngứa chân chạy đi đâu mất.
Từ khi Dương Tư đủ lông đủ cánh, Đình quản gia mấy khi được gặp hắn đâu.
Quản gia ban đầu còn chưa nhìn đến mặt Dương Tư, để ý rồi thì lại nghiến răng tức giận: “Thiếu gia, ai ức hiếp cậu? Sao lại khóc như vậy, mắt đều sưng hết rồi!”
Giọng của Dương Tư vẫn còn chưa rõ, khóc lóc một trận giọng nói thành ra khàn đặc: “Không sao, ba mẹ tôi có ở nhà không?”
Đình quản gia đáp: “Họ vẫn chưa, nhưng có lẽ sẽ về sớm thôi. Lúc nãy hai người có điện về dặn dò để tôi chuẩn bị vài món.” Mắt thấy có người ngồi ở bên kia, ông nhỏ giọng hỏi “Kia là…”
Dương Tư cong môi, cười nhẹ: “Vâng!”
Bạch Nhược do tác dụng phụ của thuốc nên ngủ ngon lành, vẻ mặt rất yên tĩnh. Dương Tư đưa mắt nhìn, vẻ mặt tràn đầy sự hạnh phúc. Giây phút này không ai có thể hạnh phúc hơn hắn nữa đâu, hắn dám cá là như vậy.
Chiếc xe lăn bánh chạy vào trong, Đình quản gia che ô giúp Dương Tư bế Bạch Nhược vào nhờ lớn.
Bị người khác di dời, cô cũng không hay biết.
“Phòng của cậu tôi đã cho người dọn dẹp sạch sẽ.” Đình quản gia bước chân theo sau Dương Tư phân giải, đến cửa phòng thì giúp cậu chủ nhà ông mở cửa.
Hắn thuận thế đặt cô lên chiếc giường lớn.
“Để cô ấy ngủ một chút, quản gia cứ đi làm việc của ông đi.” Dương Tư ánh mắt không rời khỏi Bạch Nhược.
Quản gia lặng lẽ lui ra, thận trọng đóng cửa phòng không để phát ra tiếng động.
Từ khi bước xuống khỏi chiếc xe kia, Dương Tư hành động rất cẩn trọng. Xem Bạch Nhược như một quả cầu thủy tinh, vừa trong suốt tinh khiết vừa mỏng manh. Cái nhấc tay cũng không dám động chạm mạnh, hắn sợ cô bị vỡ mất.
Đến khi Dương Chí Minh và Lan Hi trở về, hắn tạm thời để Bạch Nhược ngủ ở phòng hắn. Còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ Dương Tư làm.
Ngồi ở phòng khách mà vẻ mặt của cả ba rất nghiêm trọng, Lan Hi buồn đến nao lòng.
Bà tự hỏi một người nhỏ bé như Bạch Nhược đã chịu đựng bao nhiêu chuyện rồi?
Dương Tư vừa rồi đem chuyện mà mình biết được, kể lại cho hai người họ nghe, tin tưởng ba mẹ cũng có cùng tần cảm xúc với hắn.
Hắn không sai!
Dương Chí Minh bất bình đến nỗi gân nổi đầy trán.
“Rút vốn!” Vẻ mặt của Dương Chí Minh rất quyết tâm “Có là gì đi nữa Dương Gia sẽ chịu, dự án xây dựng trung tâm thương mại mà Bạch Thị đang triển khai, một đồng cũng không bỏ vào.”
Dương Chí Minh gọi ngay cho thư ký riêng của mình, dặn dò rất kĩ!
“Chuyện nhà họ chúng ta không có bằng chứng, càng không thể xen vào.” Lan Hi nói “Phải tìm cách khác, vạch trần không được thì bắt họ phải trả lại gấp đôi.”
Một người nói là làm, một người có nợ phải trả. Cho dù không phải nợ của mình cũng phải đồi lại cho bằng được, đây là đang lấy lại công bằng cho con dâu tương lai nhà họ.
Bạch Nhược nằm trong chăn ấm mà quên mất rằng bên ngoài đang mưa, đầu óc không tỉnh táo cho lắm.
Cô mở mắt nhìn trần nhà cao, trên người được đắp chăn rất cẩn thận. Cẩn thận như vậy, Bạch Nhược sắp bị nóng đến chết.
Bày trí của căn phòng vô cùng tao nhã, màu chủ đạo là trắng. Nhìn là thấy tinh thần thoải mái hẳn ra, cô đưa mắt nhìn ra cửa kính trong suốt, mưa từng hạt đập vào.
Bạch Nhược đoán rằng bản thân đang ở Dương Gia. Lúc nãy cô đi cùng Dương Tư, hắn nói đưa cô về đây.
“Căn phòng với con người anh ta, không ăn khớp gì hết.” Bạch Nhược cười ngu một cái.
Tiếng tin báo của chuông điện thoại, Bạch Nhược cầm lên xem. Là một số lạ, nhìn dòng chữ cô có hơi hoảng.
Người đó hỏi: “Cơn sốt của em đã đỡ hơn chưa?”
Bạch Nhược định tìm Dương Tư để cho hắn xem, nhưng nghĩ lại có thể đó là Cố Mặc. Cô có cảm giác như vậy, mặc dù không hiểu Cố Mặc sao lại dùng một số mới. Nhưng cô vẫn là trả lời trước!
Đi đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, cô rời khỏi phòng tìm Dương Tư.
Phòng Dương Tư ở tầng hai, vừa ra khỏi phòng nhìn xuống đã thấy gia đình ba người ngồi ở đấy. Bạch Nhược vội đi xuống, đến làm khách không chào hỏi trưởng bối còn gì là phép tắc lịch sự.
Dương Tư nhanh chân chạy đến dìu cô, hành động này khiến Bạch Nhược thấy được điểm khác lạ. Thường lệ không phải hắn quát lên một tiếng để dọa cô thì cũng là la mắng ầm ĩ.
Cô nói nhỏ: “Tôi bị sốt nhưng hai chân vẫn đi được, không bị liệt!”
“Đừng nói nữa, muốn tôi bế cô đi đến đó không?” Dương Tư đáp lời.
Đình quản gia có thể thấy được một màu hường phấn bao quanh bọn họ, làm ông cũng cảm thấy hạnh phúc theo. Cảm giác xem người trẻ tuổi yêu đương là đây sao?
“Cô chú về lúc nào?” Nhận ra lời nói vừa rồi đã không còn thích hợp “Dương Tổng và Dương phu nhân về lúc nào? Sao anh không gọi tôi dậy, tôi không cố ý ngủ đâu.”
Dương Tư muốn hôn xuống môi cô một cái, để cái miệng nhỏ kia không nói được lời dư thừa.
“Dương Tổng, Dương phu nhân, thật xin lỗi con làm phiền hai người rồi.” Bạch Nhược cúi đầu chào, đầu óc choáng váng vài phần.
“Con mau ngồi xuống đi, bị sốt lâu như vậy còn chưa khỏi, phải chú ý sức khỏe.” Lan Hi lo lắng không kém gì Dương Tư, bà xem Bạch Nhược như đứa con ruột của mình.
“Gọi là ba mẹ được rồi, Dương Tổng, Dương phu nhân là ai?” Dương Chí Minh nhấp một ngụm trà để lấy lại tinh thần, cuộc trò chuyện vừa rồi khiến ông khá là bất ổn. Máu nói xộc thẳng lên não làm ông muốn nhập viện.
Có phải bệnh đến hồ đồ rồi không? Dương Tổng là đang bắt lỗi mình lúc trước không nhận ra sớm sao?
Bạch Nhược đưa đôi mắt tội nghiệp của mình nhìn Dương Chí Minh: “Con lúc trước không biết, thành thật xin lỗi hai người.”
Mở miệng ra là một câu nhận lỗi, hai câu xin tha thứ ai mà nỡ trách tội.
“Chúng ta muốn giấu, không trách con. Mà ông nhà ta nói đúng, Dương Tổng và Dương phu nhân là ai? Gọi chúng ta là ba mẹ đi, đỡ phải ngại ngùng.” Lan Hi ngồi chéo chân, thần thái của một vị phu nhân chính hiệu.
“Dì ơi! Chú Dương, con về rồi đây.”
Cô gái mang thân hình của búp bê, gương mặt không khác gì trong truyện. Đẹp đến Bạch Nhược còn phải ngẩn người, màu mắt của người đó cũng rất đặc trưng, về giọng nói dễ nghe đến lay động lòng người.
“Không ra thể thống gì hết.” Lan Hi khó tính trách phạt, giọng điệu ngọt ngào lo lắng cho Bạch Nhược biến đi đâu mất rồi.
Cô ngơ ngác mà nhìn về phía Lan Hi, có phải gia đình này ai cũng có nghề tay trái không?
Đứa con trai thích diễn vai côn đồ, nhưng thật chất là một đại thiếu gia có tiếng. Mẹ là phu nhân của một vị tổng tài, hai người chuyên đi diễn vai người nghèo. Bạch Nhược thấy gia đình của Dương Tư khá thú vị, nhưng cũng đáng sợ nữa.
Cô gái kia kéo một chiếc vali màu hồng, đưa cho quản gia. Nhanh chân chạy đến chỗ Lan Hi ngồi làm nũng: “Dì à, dì đừng khó tính nữa.”
Người kia đưa đôi mắt long lanh nhìn Bạch Nhược như đang dò xét. Cô có hơi ngại, nhưng vẫn cười nhẹ ý tứ chào hỏi người kia.
Có vẻ người kia không có thiện cảm với cô, đôi mắt nhìn một lúc lâu cũng không chịu rời đi.
“Làm sao?” Dương Tư lạnh lùng hỏi.
Cô gái lắc đầu: “Không sao, em tên là Tiểu Uyển, rất vui được gặp chị.”
“Tôi là Bạch Nhược, rất vui khi được biết em.” Bạch Nhược lịch sự giới thiệu tên mình, quy tắc chào hỏi giữa các vị tiểu thư gia tộc cô ít nhiều cũng biết sơ qua.
“Đông đủ rồi, chúng ta dùng bữa thôi.” Dương Chí Minh đứng dậy, mọi người cũng lần lượt di chuyển.
Đình quản gia cho người dọn món lên, đầu bếp ở Dương Gia được tuyển chọn rất gắt gao, biết sao được khi phu nhân của họ là một tài năng trong việc bếp núc. Phải là người có tài năng mới được vào đây làm việc, Dương Gia cũng trả lương xứng đáng.
Nhiều năm qua gia đình họ có chiến tranh lạnh, trong nhà cũng không vui vẻ gì. Gần đây có chút khởi sắc ai nấy điều cảm thấy có tinh thần trở lại.
Dương Tư kéo ghế ra cho Bạch Nhược ngồi. Ra dáng một thiếu gia lịch sự, không giống như hồi đó hành động lỗ mảng.
“Tiểu Uyển, cả hè này điều ở đây sao?” Lan Hi hỏi.
“Vâng ạ! Như những năm trước thôi.”
Được nghĩ là Tiểu Uyển liền bay qua một quốc gia khác, định cư mấy tháng. Nhiều năm nay điều là vậy, người làm đã không còn lạ mặt.
“Bữa tiệc kia, anh có tham gia không?” Tiểu Uyển hỏi.
“Có!” Dương Tư đáp.
Mỗi lần Tiểu Uyển về là Dương Tư lại đi mất, lần này về hắn lại ở đây cô ta cảm thấy rất hiếu kì.
Bữa tiệc mà họ nhắc đến là bữa tiệc của các gia tộc, đủ giàu là có thể tham gia. Gia tộc lớn mạnh nhất hiện nay là là Cố Gia, thường là họ tổ chức chủ yếu là đánh bóng tên tuổi, lôi kéo vài mối làm ăn cho cấp dưới.
Cố Gia mặc dù không thích ồn ào nhưng vẫn phải theo nề nếp, chuyện tổ chức bữa tiệc định kỳ cũng không phải là xấu.
Bạch Nhược cũng biết, nhưng chưa đi bao giờ. Trước đây Bạch Gia không cho cô bước ra khỏi cửa nhà, hiện tại không quá nhiều hứng thú.
Cũng là xã giao của giai cấp thượng lưu.
Cô từ nãy đến giờ để ý được, đối với cô thì Dương Tư nói không ngớt, sao với cái cô Tiểu Uyển lại quý chữ như vàng. Cô cũng chưa dám nói ra thắc mắc trong lòng, không khí trên bàn ăn rất quan trọng, hỏi chuyện gì không phải thì rất khó nói.
Cô dùng nốt phần của mình, Bạch Nhược lại thấy rất lạ ở điểm. Toàn là những món mà Dương Tư đã nấu cho cô ăn, lúc trước hắn có nói là những món này dành cho người bệnh, trên một cái bàn rộng lớn như vậy, toàn là những món để tiêu hóa.
Một ý nghĩ đáng sợ vụt qua đầu của cô.