Tin Nhạc gia có người chết không lan truyền ra ngoài, dẫu sao cũng chỉ là hai võ giả Ngưng Huyết cảnh mà thôi. Hơn nữa chuyện này còn có liên quan tới Mục gia và Thanh Long Hội, có chút ẩn tình bên trong, nói ra thì dễ chứ khá khó nghe. Cho nên Nhạc gia quyết định che giấu việc này, đồng thời phái đệt tử nhà mình tìm tung tích những kẻ lạ mặt trong Bắc Lăng Phủ. Đáng tiếc không có kết quả.
Đêm xuống, lần này Nhạc gia đã học khôn, tăng cường đề phòng, phái người dưới tuần tra khắp nơi. Nhưng lần này vẫn bị Sở Hưu giết chết một người, kẻ chết lần này lại là một võ giả Tiên Thiên!
Với thực lực hiện giờ của Sở Hưu, muốn giết võ giả Tiên Thiên chỉ cần một chiêu, có điều Nhạc gia rõ ràng không chấp nhận được kết quả như vậy.
Chết liền ba người, đến ngày thứ ba, Nhạc Hạc Niên trực tiếp phân phó, số người tuần tra ban đêm tăng gấp mấy lần, gần như trong mỗi sân đều có người canh gác, đồng thời phái hai võ giả Nội Cương cảnh tham gia tuần tra.
Lại tới Nhạc gia, thấy trong đại trạch Nhạc gia đèn đuốc sáng trưng, Sở Hưu nhíu mày. Nhạc gia này có vẻ không có thủ đoạn gì hay hơn, chỉ tăng thêm người canh gác hay sao? Thứ thủ đoạn không chút kỹ thuật như vậy chỉ vô dụng với Sở Hưu.
Một người diệt một tộc, chuyện này theo mọi người thấy là quá khoa trương, bao gồm cả sát thủ của Thanh Long Hội.
Nhưng Sở Hưu đã tiếp nhận nhiệm vụ này, y cũng có nắm chắc nhất định, chắc chắn sẽ không làm việc kiểu tự tìm cái chết.
Lúc này không riêng gì trong đại trạch Nhạc gia có võ giả đi tuần, ngay cả bên ngoài Nhạc gia thi thoảng cũng có một số võ giả giơ đèn lồng canh gác, hơn nữa đều là ba người một tổ, sợ có kẻ đánh lén trong bóng tối.
Qua góc rẽ, ba võ giả Ngưng Huyết cảnh Nhạc gia cẳng thẳng thăm dò bên ngoài.
Ngày đầu chết hai người, ngày thứ hai chết một người, trời mới biết ngày thứ ba ai sẽ chết.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người. Cả ba vừa thấy một bóng đen xuất hiện trước mặt, đang định hét lên thành tiếng nhưng lại đột nhiên ngưng bặt lại. Ánh mắt Sở Hưu trước mặt như một vòng xoáy vô biên vô tận lôi kéo ba người bọn họ chìm vào vực sâu u ám!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp!
Là một phần của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, uy năng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp về mặt tinh thần lực cực kỳ quỷ dị. Hiện giờ Sở Hưu mới nhập môn sơ bộ, chỉ có tạm thời khống chế tinh thần võ giả cấp thấp, muốn ảnh hưởng tâm chí võ giả cùng giai phải chờ tới khi đại thành. Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thật sự có uy năng di hồn, có thể trực tiếp dùng ảo cảnh giết địch, khiến nguyên thần đối phương tiêu biến, chết bất tri bất giác.
Sở Hưu giết một người trong đó, ném vào trong góc, đổi quần áo với người này sau đó tắt đèn lồng, đứng chính giữa hai võ giả còn lại, cúi đầu đi về phía Nhạc gia.
Lúc sắp tới cửa, một võ giả Nhạc gia giơ đèn lòng ngạc nhiên: “Không phải các ngươi ra ngoài tuần tra à? Sao lại trở về?”
Võ giả Nhạc gia đi phía trước sắc mặt cứng nhắc nói: “Đèn lồng tắt, đi đổi!”
Võ giả Nhạc gia kia cũng không nghi ngờ, trong đại trạch Nhạc gia, chi chính chi thứ cùng người làm tổng cộng khoảng hơn nghìn. Ngoại trừ người của chín chi chính Nhạc gia, không thể quen hết mọi người được. Võ giả Nhạc gia kia cũng không nghi ngờ, hỏi qua vài câu rồi thôi.
Sở Hưu đứng giữa hai người thuận lợi bước vào đại trạch Nhạc gia, vừa hay đi qua một chỗ rẽ, một võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia đi tới thấy ba người không khỏi nghi ngờ nói: “Ba người các ngươi làm gì vậy? Đèn lồng đâu?”
Dưới điều khiển tinh thần của Sở Hưu, võ giả kia vẫn trả lời cứng nhắc: “Đèn lồng tắt, chúng ta đi đổi.”
Võ giả Nhạc gia kia gật đầu, phất tay để ba người rời đi. Bất quá ngay sau đó hắn chợt cảm thấy không đúng.
Võ giả Nội Cương cảnh này là chi chủ chi thứ năm Nhạc gia, bình thường đám người dưới này thấy hắn đều phải hành lễ gọi hắn là Ngũ gia, nhưng giờ ba người này không hề hành lễ.
Ngay lúc hắn định đặt lên tiếng hỏi, một luồng đao quang đỏ thẫm ngưng tụ cùng tà khí vô biên tạo thành một vệt huyết mang rực rỡ giữa màn đêm, chém thẳng về phía hắn!
Một đao bất thình lình này khiến hắn không kịp phản ứng lại, bất quá cảm giác nguy cơ đột nhiên bùng lên vẫn khiến thân hình hắn lui lại phía sau theo bản năng, trường kiếm trong tay giơ ngang người, kiếm thế nguy nga, bất động như núi!
Trấn Sơn Kiếm Quyết của Nhạc gia!
Có điều một đao kia của Sở Hưu tới quá nhanh thế quá mạnh, võ giả Nội Cương cảnh kia chỉ vừa tiếp xúc, ngay cả kiếm thế còn chưa thi triển xong đã bị đao thế của Sở Hưu trực tiếp chặt đứt trường kiếm.
Hơn nữa trước mắt mặc dù Sở Hưu còn chưa thể ngưng tụ cương khí ra ngoài cơ thể, nhưng bản thân y đã đạt tới Nội Cương cảnh, lại thêm lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ thành một lớp tà khí sắc bén bao phủ trên lưỡi dao, luồng tà khí đó chém tới, đánh lên người võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Tiếng keng keng của đao kiếm tương giao kinh động cả đại trạch Nhạc gia, nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng, Sở Hưu đã trực tiếp áp sát, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ ầm ầm đánh xuống, chưởng lực cường đại ép thẳng tới trước ngực võ giả Nội Cương cảnh kia.
Võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia đang định phản kích nhưng lúc này lực lượng nóng rực ầm ầm bộc phát. Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình ngã thẳng xuống đất.
Lúc này hai võ giả bị Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khống chế đã thanh tỉnh. Bọn họ không còn bị Sở Hưu khống chế tinh thần, thần chí cũng theo thời gian trôi qua dần dần khôi phục. Nhưng đúng lúc này một luồng đao mang đỏ thẫm chém xuống, hai người cũng ngã thẳng xuống đất.
Lần này thời gian cấp bách, Sở Hưu không để lại ấn ký, trực tiếp quay người bỏ chạy.
Người của Nhạc gia tới cũng không chậm, nhưng khi bọn họ chen chúc đến nơi đã không còn tung tích của Sở Hưu.
Nửa khắc sau, thi thể lão ngũ Nhạc gia cùng ba võ giả Ngưng Huyết cảnh đều được đưa tới trong đại sảnh, sắc mặt đám người Nhạc gia đều cực kỳ âm trầm.
Vẫn là lão tam Nhạc gia, Nhạc Đông Hành tới xem xét thương thế. Sau khi kiểm tra xong, thần sắc hắn âm trầm nói: “Sát thủ Thanh Long Hội kia giả làm người của Nhạc gia ta trà trộn vào trong. Nhưng ta thật không hiểu, vì sao hai người kia của Nhạc gia lại phối hợp với hắn như vậy, chẳng lẽ do hắn bức ép?
Hơn nữa lão ngũ chỉ mới giao thủ với hắn trong thời gian vài chục hơi thở mà thôi, chút thời gian đó ra được mấy chiêu? Không đến năm chiêu! Nói đúng hơn là trong vòng năm chiêu đối phương đã giết chết lão ngũ!”
Nhạc Đông Hành xé lớp áo trước ngực lão ngũ Nhạc gia, trước ngực thi thể có dấu tay màu tím rất sâu, như ghim tận tới xương, kinh khủng dị thường.
Mãi đến lúc này mọi người mới hiểu ra lần đầu giết người sát thủ Thanh Long Hội cố ý để lại đấu tay máu rốt cuộc là có ý gì.
Nhạc Đông Hành đưa mắt sang nhìn Nhạc Đông Lưu, cười lạnh nói: “Đại ca, trước đó ngươi nói với nội tình của Mục gia không mời được sát thủ cấp năm của Thanh Long Hội, giờ thì sao? Có thể giết chết lão ngũ trong vòng năm chiêu, không phải cao thủ Ngoại Cương cảnh thì là gì?”
Lần này Nhạc Đông Lâm không nói gì, chết mấy Ngưng Huyết cảnh với Tiên Thiên cảnh cũng không có gì lớn, nhưng chết một võ giả Nội Cương cảnh, vậy Nhạc gia đã tổn thất rất lớn.
Phải biết lúc trước đuổi giết Sở Hưu, bọn họ đã chết mất một võ giả Nội Cương cảnh, giờ mới qua bao lâu lại mất đi một người nữa.
Lúc này Nhạc Lư Xuyên ở bên cạnh nói: “Nội tình Mục gia thâm hậu chẳng lẽ hơn được Nhạc gia ta? Cùng lắm thì chúng ta cũng bỏ tiền ra mời Thanh Long Hội để bọn họ đi giết dư nghiệt Mục gia kia!”
Nhạc Đông Hành còn chưa kịp nói gì, Nhạc Hạc Niên nồi ngay ngắn trên ghế chủ đã thở dài nói: “Chậm rồi, Thanh Long Hội tự có quy củ của Thanh Long Hội, cách này không làm được.
Thanh Long Hội là thanh kiếm hai lưỡi, vừa đả thương người vừa tổn thương mình, nhưng tuyệt đối không phải thanh kiếm mà người khác có thể nắm trong tay, càng không trở thành công cụ cho hai bên giao đấu.
Trước mắt chúng ta đã trở thành mục tiêu của Thanh Long Hội, như vậy chỉ có hai con đường. Hoặc để người của Thanh Long Hội giết, hoàn thành nhiệm vụ. Hoặc chúng ta tìm ra người của Thanh Long Hội, giết chết đối phương!”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức đưa mắt nhìn về phía Nhạc Lư Xuyên. Dù sao theo bọn họ phỏng đoán trước đó, dư nghiệt của Mục gia la Mục Tử Y, mà mục tiêu của cô gái này chắc hẳn là Nhạc Lư Xuyên. Liệu có phải người của Thanh Long Hội giết hắn xong sẽ rút lui?
Thấy ánh mắt mọi người như vậy, Nhạc Lư Xuyên run lên lẩy bẩy. Mấy ngày nay hắn cũng bị dọa sợ, cả ngày ở cạnh phụ thân hắn, không dám ra khỏi phòng.
Nhạc Hạc Niên cũng nhận ra lời của bản thân còn hiểu được theo nghĩa khác. Nhạc Lư Xuyên giờ đang là điểm mấu chốt để móc nối với Thần Vũ Môn, cũng là cháu trai ruột thịt của hắn. Hắn đương nhiên không thể giao Nhạc Lư Xuyên ra được. Huống hồ nếu làm vậy Nhạc gia bọn họ có còn thể diện gì không?
Cho nên bên này Nhạc Hạc Niên nói thẳng: “Nếu Thanh Long Hội phát động đại lượng sát thủ, vậy Nhạc gia ta trừ phi chủ động tự sát, chết thoải mái hơn chút, ngoài ra không còn cách nào khác.
Nhưng con nhãi Mục gia kia chỉ thuê được một sát thủ Thanh Long Hội mà thôi. Mặc dù địch trong tối ta trong sáng khiến chúng ta chịu thiệt đôi chút, đó điều cũng đừng quên nơi này là Bắc Lăng Phủ! Là Bắc Lăng Phủ mà Nhạc gia chúng ta khống chế!
Ngày mai ta sẽ triệu tập người của các thế lực lớn tại Bắc Lăng Phủ nghị sự, để bọn họ cùng tìm tung tích sát thủ Thanh Long Hội.
Bắc Lăng Phủ chỉ lớn chừng đó, ta không tin không tìm ra một người ngoài như vậy!”
Đêm xuống, lần này Nhạc gia đã học khôn, tăng cường đề phòng, phái người dưới tuần tra khắp nơi. Nhưng lần này vẫn bị Sở Hưu giết chết một người, kẻ chết lần này lại là một võ giả Tiên Thiên!
Với thực lực hiện giờ của Sở Hưu, muốn giết võ giả Tiên Thiên chỉ cần một chiêu, có điều Nhạc gia rõ ràng không chấp nhận được kết quả như vậy.
Chết liền ba người, đến ngày thứ ba, Nhạc Hạc Niên trực tiếp phân phó, số người tuần tra ban đêm tăng gấp mấy lần, gần như trong mỗi sân đều có người canh gác, đồng thời phái hai võ giả Nội Cương cảnh tham gia tuần tra.
Lại tới Nhạc gia, thấy trong đại trạch Nhạc gia đèn đuốc sáng trưng, Sở Hưu nhíu mày. Nhạc gia này có vẻ không có thủ đoạn gì hay hơn, chỉ tăng thêm người canh gác hay sao? Thứ thủ đoạn không chút kỹ thuật như vậy chỉ vô dụng với Sở Hưu.
Một người diệt một tộc, chuyện này theo mọi người thấy là quá khoa trương, bao gồm cả sát thủ của Thanh Long Hội.
Nhưng Sở Hưu đã tiếp nhận nhiệm vụ này, y cũng có nắm chắc nhất định, chắc chắn sẽ không làm việc kiểu tự tìm cái chết.
Lúc này không riêng gì trong đại trạch Nhạc gia có võ giả đi tuần, ngay cả bên ngoài Nhạc gia thi thoảng cũng có một số võ giả giơ đèn lồng canh gác, hơn nữa đều là ba người một tổ, sợ có kẻ đánh lén trong bóng tối.
Qua góc rẽ, ba võ giả Ngưng Huyết cảnh Nhạc gia cẳng thẳng thăm dò bên ngoài.
Ngày đầu chết hai người, ngày thứ hai chết một người, trời mới biết ngày thứ ba ai sẽ chết.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người. Cả ba vừa thấy một bóng đen xuất hiện trước mặt, đang định hét lên thành tiếng nhưng lại đột nhiên ngưng bặt lại. Ánh mắt Sở Hưu trước mặt như một vòng xoáy vô biên vô tận lôi kéo ba người bọn họ chìm vào vực sâu u ám!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp!
Là một phần của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, uy năng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp về mặt tinh thần lực cực kỳ quỷ dị. Hiện giờ Sở Hưu mới nhập môn sơ bộ, chỉ có tạm thời khống chế tinh thần võ giả cấp thấp, muốn ảnh hưởng tâm chí võ giả cùng giai phải chờ tới khi đại thành. Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thật sự có uy năng di hồn, có thể trực tiếp dùng ảo cảnh giết địch, khiến nguyên thần đối phương tiêu biến, chết bất tri bất giác.
Sở Hưu giết một người trong đó, ném vào trong góc, đổi quần áo với người này sau đó tắt đèn lồng, đứng chính giữa hai võ giả còn lại, cúi đầu đi về phía Nhạc gia.
Lúc sắp tới cửa, một võ giả Nhạc gia giơ đèn lòng ngạc nhiên: “Không phải các ngươi ra ngoài tuần tra à? Sao lại trở về?”
Võ giả Nhạc gia đi phía trước sắc mặt cứng nhắc nói: “Đèn lồng tắt, đi đổi!”
Võ giả Nhạc gia kia cũng không nghi ngờ, trong đại trạch Nhạc gia, chi chính chi thứ cùng người làm tổng cộng khoảng hơn nghìn. Ngoại trừ người của chín chi chính Nhạc gia, không thể quen hết mọi người được. Võ giả Nhạc gia kia cũng không nghi ngờ, hỏi qua vài câu rồi thôi.
Sở Hưu đứng giữa hai người thuận lợi bước vào đại trạch Nhạc gia, vừa hay đi qua một chỗ rẽ, một võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia đi tới thấy ba người không khỏi nghi ngờ nói: “Ba người các ngươi làm gì vậy? Đèn lồng đâu?”
Dưới điều khiển tinh thần của Sở Hưu, võ giả kia vẫn trả lời cứng nhắc: “Đèn lồng tắt, chúng ta đi đổi.”
Võ giả Nhạc gia kia gật đầu, phất tay để ba người rời đi. Bất quá ngay sau đó hắn chợt cảm thấy không đúng.
Võ giả Nội Cương cảnh này là chi chủ chi thứ năm Nhạc gia, bình thường đám người dưới này thấy hắn đều phải hành lễ gọi hắn là Ngũ gia, nhưng giờ ba người này không hề hành lễ.
Ngay lúc hắn định đặt lên tiếng hỏi, một luồng đao quang đỏ thẫm ngưng tụ cùng tà khí vô biên tạo thành một vệt huyết mang rực rỡ giữa màn đêm, chém thẳng về phía hắn!
Một đao bất thình lình này khiến hắn không kịp phản ứng lại, bất quá cảm giác nguy cơ đột nhiên bùng lên vẫn khiến thân hình hắn lui lại phía sau theo bản năng, trường kiếm trong tay giơ ngang người, kiếm thế nguy nga, bất động như núi!
Trấn Sơn Kiếm Quyết của Nhạc gia!
Có điều một đao kia của Sở Hưu tới quá nhanh thế quá mạnh, võ giả Nội Cương cảnh kia chỉ vừa tiếp xúc, ngay cả kiếm thế còn chưa thi triển xong đã bị đao thế của Sở Hưu trực tiếp chặt đứt trường kiếm.
Hơn nữa trước mắt mặc dù Sở Hưu còn chưa thể ngưng tụ cương khí ra ngoài cơ thể, nhưng bản thân y đã đạt tới Nội Cương cảnh, lại thêm lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ thành một lớp tà khí sắc bén bao phủ trên lưỡi dao, luồng tà khí đó chém tới, đánh lên người võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Tiếng keng keng của đao kiếm tương giao kinh động cả đại trạch Nhạc gia, nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng, Sở Hưu đã trực tiếp áp sát, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ ầm ầm đánh xuống, chưởng lực cường đại ép thẳng tới trước ngực võ giả Nội Cương cảnh kia.
Võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia đang định phản kích nhưng lúc này lực lượng nóng rực ầm ầm bộc phát. Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình ngã thẳng xuống đất.
Lúc này hai võ giả bị Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khống chế đã thanh tỉnh. Bọn họ không còn bị Sở Hưu khống chế tinh thần, thần chí cũng theo thời gian trôi qua dần dần khôi phục. Nhưng đúng lúc này một luồng đao mang đỏ thẫm chém xuống, hai người cũng ngã thẳng xuống đất.
Lần này thời gian cấp bách, Sở Hưu không để lại ấn ký, trực tiếp quay người bỏ chạy.
Người của Nhạc gia tới cũng không chậm, nhưng khi bọn họ chen chúc đến nơi đã không còn tung tích của Sở Hưu.
Nửa khắc sau, thi thể lão ngũ Nhạc gia cùng ba võ giả Ngưng Huyết cảnh đều được đưa tới trong đại sảnh, sắc mặt đám người Nhạc gia đều cực kỳ âm trầm.
Vẫn là lão tam Nhạc gia, Nhạc Đông Hành tới xem xét thương thế. Sau khi kiểm tra xong, thần sắc hắn âm trầm nói: “Sát thủ Thanh Long Hội kia giả làm người của Nhạc gia ta trà trộn vào trong. Nhưng ta thật không hiểu, vì sao hai người kia của Nhạc gia lại phối hợp với hắn như vậy, chẳng lẽ do hắn bức ép?
Hơn nữa lão ngũ chỉ mới giao thủ với hắn trong thời gian vài chục hơi thở mà thôi, chút thời gian đó ra được mấy chiêu? Không đến năm chiêu! Nói đúng hơn là trong vòng năm chiêu đối phương đã giết chết lão ngũ!”
Nhạc Đông Hành xé lớp áo trước ngực lão ngũ Nhạc gia, trước ngực thi thể có dấu tay màu tím rất sâu, như ghim tận tới xương, kinh khủng dị thường.
Mãi đến lúc này mọi người mới hiểu ra lần đầu giết người sát thủ Thanh Long Hội cố ý để lại đấu tay máu rốt cuộc là có ý gì.
Nhạc Đông Hành đưa mắt sang nhìn Nhạc Đông Lưu, cười lạnh nói: “Đại ca, trước đó ngươi nói với nội tình của Mục gia không mời được sát thủ cấp năm của Thanh Long Hội, giờ thì sao? Có thể giết chết lão ngũ trong vòng năm chiêu, không phải cao thủ Ngoại Cương cảnh thì là gì?”
Lần này Nhạc Đông Lâm không nói gì, chết mấy Ngưng Huyết cảnh với Tiên Thiên cảnh cũng không có gì lớn, nhưng chết một võ giả Nội Cương cảnh, vậy Nhạc gia đã tổn thất rất lớn.
Phải biết lúc trước đuổi giết Sở Hưu, bọn họ đã chết mất một võ giả Nội Cương cảnh, giờ mới qua bao lâu lại mất đi một người nữa.
Lúc này Nhạc Lư Xuyên ở bên cạnh nói: “Nội tình Mục gia thâm hậu chẳng lẽ hơn được Nhạc gia ta? Cùng lắm thì chúng ta cũng bỏ tiền ra mời Thanh Long Hội để bọn họ đi giết dư nghiệt Mục gia kia!”
Nhạc Đông Hành còn chưa kịp nói gì, Nhạc Hạc Niên nồi ngay ngắn trên ghế chủ đã thở dài nói: “Chậm rồi, Thanh Long Hội tự có quy củ của Thanh Long Hội, cách này không làm được.
Thanh Long Hội là thanh kiếm hai lưỡi, vừa đả thương người vừa tổn thương mình, nhưng tuyệt đối không phải thanh kiếm mà người khác có thể nắm trong tay, càng không trở thành công cụ cho hai bên giao đấu.
Trước mắt chúng ta đã trở thành mục tiêu của Thanh Long Hội, như vậy chỉ có hai con đường. Hoặc để người của Thanh Long Hội giết, hoàn thành nhiệm vụ. Hoặc chúng ta tìm ra người của Thanh Long Hội, giết chết đối phương!”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức đưa mắt nhìn về phía Nhạc Lư Xuyên. Dù sao theo bọn họ phỏng đoán trước đó, dư nghiệt của Mục gia la Mục Tử Y, mà mục tiêu của cô gái này chắc hẳn là Nhạc Lư Xuyên. Liệu có phải người của Thanh Long Hội giết hắn xong sẽ rút lui?
Thấy ánh mắt mọi người như vậy, Nhạc Lư Xuyên run lên lẩy bẩy. Mấy ngày nay hắn cũng bị dọa sợ, cả ngày ở cạnh phụ thân hắn, không dám ra khỏi phòng.
Nhạc Hạc Niên cũng nhận ra lời của bản thân còn hiểu được theo nghĩa khác. Nhạc Lư Xuyên giờ đang là điểm mấu chốt để móc nối với Thần Vũ Môn, cũng là cháu trai ruột thịt của hắn. Hắn đương nhiên không thể giao Nhạc Lư Xuyên ra được. Huống hồ nếu làm vậy Nhạc gia bọn họ có còn thể diện gì không?
Cho nên bên này Nhạc Hạc Niên nói thẳng: “Nếu Thanh Long Hội phát động đại lượng sát thủ, vậy Nhạc gia ta trừ phi chủ động tự sát, chết thoải mái hơn chút, ngoài ra không còn cách nào khác.
Nhưng con nhãi Mục gia kia chỉ thuê được một sát thủ Thanh Long Hội mà thôi. Mặc dù địch trong tối ta trong sáng khiến chúng ta chịu thiệt đôi chút, đó điều cũng đừng quên nơi này là Bắc Lăng Phủ! Là Bắc Lăng Phủ mà Nhạc gia chúng ta khống chế!
Ngày mai ta sẽ triệu tập người của các thế lực lớn tại Bắc Lăng Phủ nghị sự, để bọn họ cùng tìm tung tích sát thủ Thanh Long Hội.
Bắc Lăng Phủ chỉ lớn chừng đó, ta không tin không tìm ra một người ngoài như vậy!”