Sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Ma đạo dường như có xu thế quật khởi, có điều nhánh Ẩn Ma vẫn ẩn nấp kín tiếng vô cùng.
Đây là sách lược của nhánh Ẩn Ma, chuyện náo động cứ để nhánh Minh Ma như Bái Nguyệt Giáo làm là được, nhánh Ẩn Ma tốt nhất cứ ẩn nấp kín tiếng súc tích thực lực.
Có điều khi thân phận Lâm Diệp lan truyền trên giang hồ, nhánh Ẩn Ma cũng nổi bật hơn không ít. Hơn nữa Phong Mãn Lâu thậm chí còn xếp thân phận Lâm Diệp lên trên Long Hổ Bảng, đứng hạng bảy, thậm chí còn trên Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên.
Sở Hưu giết chết Nhiếp Đông Lưu thật ra không góp được bao chiến tích cho y lên Long Hổ Bảng, dù sao lúc đó Nhiếp Đông Lưu đã xếp trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Nhưng không ngờ cuối cùng Sở Hưu có thể trốn thoát khỏi truy kích liều mạng của Nhiếp Nhân Long, thậm chí khiến Nhiếp Nhân Long trực tiếp bị thương nặng, chuyện này hết sức kinh khủng.
Mặc dù thương thế của Nhiếp Nhân Long chủ yếu là do hắn tẩu hỏa nhập ma, bản thân phản phệ tọa thành. Thế nhưng có thể chạy trốn khỏi Nhiếp Nhân Long trong trạng thái đó thậm chí thiếu chút nữa khiến Nhiếp Nhân Long hao tổn tới chết. Phong Mãn Lâu xếp lên hạng 7 trên Long Hổ Bảng cũng là hợp tình hợp lý.
Thật ra trên Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu không có mấy tuấn kiệt Ma đạo, đây cũng là do Phong Mãn Lâu cố ý chèn ép.
Tỷ như Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông, đối phương luyện hóa nội đan Huyết Giao, đồng thời dùng thân người tu luyện thành công Huyết Giao Tâm Kinh, Phong Mãn Lâu có thể dễ dàng tính toán ra cho dù Diệp Thiên Tà không đạt tới năm hạng đầu Long Hổ Bảng nhưng chí ít cũng có thể đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thế nhưng Phong Mãn Lâu lại coi như không thấy.
Còn thánh nữ của Bái Nguyệt Giáo. Vị này trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma mặc dù không có chiến tích đơn độc đối chiến nhưng cổ trùng của nàng cũng tạo nên thương vong không nhỏ, đồng thời hễ là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, không ai là người đơn giản.
Những chuyện này Phong Mãn Lâu đều biết nhưng Phong Mãn Lâu lại không xếp họ lên Long Hổ Bảng. Chuyện này không phải là Phong Mãn Lâu bất công mà là tình thế không cho phép.
Giờ khí thế của Chính đạo đang thịnh, trên Long Hổ Bảng nếu có yêu nhân Ma đạo vậy còn ra thể thống gì? Cho nên cố gắng chèn ép như vậy là không thể tránh khỏi.
Có điều giờ Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp làm ra những chuyện như vậy, lại thêm Nhiếp Nhân Long công bố trao thưởng khắp cả giang hồ. Một tuấn kiệt Ma đạo mà tính mạng ngang với chức vị trang chủ Tụ Nghĩa Trang, nếu còn không có tên trên Long Hổ Bảng, vậy thật sự không nói được.
Chẳng qua mấy chuyện này Sở Hưu đều không biết, y đang giấu mình trong núi hoang ở Yến Nam tu dưỡng chữa thương.
Giao thủ với Nhiếp Nhân Long hai chiêu, Sở Hưu chỉ chấn thương một chút mà thôi. Đây chỉ là vết thương nhẹ, tu dưỡng vài ngày là khỏi.
Điểm khó giải quyết thực sự là hao tổn về tinh thần lực của y.
Khi tinh thần lực đã tiêu hao gần hết, Sở Hưu lại cố vận dụng tỉnh thần lực thi triển Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp. Chuyện này với tinh thần của Sở Hưu không khác gì đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, thậm chí giờ đã thương hại tới căn cơ nguyên thần của Sở Hưu, nếu sơ sót một chút thôi cũng có thể để lại thương tổn vĩnh viễn.
Cho nên sau khi tu dưỡng một tháng, Sở Hưu trực tiếp xuất quan, chuẩn bị trở về Quan Trung Hình Đường.
Thương thế về nguyên thần như vậy y có tu dưỡng thế nào cũng vô dụng, chẳng bằng quay lại Quan Trung rồi nghĩ cách sau.
€ó điều do thương thế về nguyên thần làm ảnh hưởng, Sở Hưu không chỉ không vận dụng được tinh thần lực, thậm chí cảm cảm giác cũng bị áp chế tương đương người bình thường. Chuyện này rất nguy hiểm đối với Sở Hưu hiện tại.
Lực cảm giác của võ giả vô cùng quan trọng, nếu không có người đánh lén sau lưng, ngươi không cách nào phát hiện được. Nếu chờ công kích tới trước mặt ngươi mới ra tay phòng ngự hay chống đỡ, lúc đó đã chẳng còn kịp nữa rồi.
Sở Hưu không biết Nhiếp Nhân Long vì giết y mà gây động tĩnh lớn vậy, có điều Sở Hưu cũng đoán được Tụ Nghĩa Trang chắc chắn sẽ truy nã y tại Bắc Yên.
Giờ Sở Hưu chỉ mất đi tinh thần lực cùng cảm giác, không phải phế bỏ võ công, y cũng chẳng sợ người của Tụ Nghĩa Trang xuất thủ, chỉ ngại phiền phức mà thôi.
Nếu Tụ Nghĩa Trang truy nã y, vậy giết một đám sẽ lại có đám khác tới. €ó bị cuốn lấy cũng chỉ là việc nhỏ, thứ Sở Hưu e ngại là bại lộ thân phận vốn có.
Còn nếu giờ Sở Hưu tháo mặt nạ ra, dùng dung mạo bình thường trở về Quan Trung Hình Đường cũng không ổn, sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Phải biết giờ Sở Hưu đang bị phạt diện bích, toàn bộ Quan Trung Hình Đường đều biết chuyện này, đương nhiên cũng không lừa được người ngoài.
Thế nhưng giờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện lại Bắc Yên, nếu có người hữu tâm suy nghĩ cẩn thận khó tránh khỏi lần ra manh mối gì đó.
Đương nhiên không phải Sở Hưu không có cách nào. Thật ra phương pháp
đơn giản nhất là không dùng thân phận Lâm Diệp cũng không dùng thân phận Sở Hưu mà mai danh ẩn tích trở lại Quan Trung Hình Đường.
Cho nên y trực tiếp ẩn nấp khí tức, ban đêm đột nhập vào một trấn nhỏ trộm lấy một bộ áo gai vải thô bình thường, sửa đổi dung mạo đôi chút lại mang khăn che mặt cùng mũ rộng vành, tùy ý tìm một thanh trường kiếm bình thường vác sau lưng. Bộ dáng này mặc dù hơi kỳ quái nhưng lại không khiến người ta chú ý.
Đã hành tẩu giang hồ vậy hạng người gì cũng có. Có một số người có lẽ vì tướng mạo kỳ quái hay khi tranh đấu với người ta bị hủy dung nên che giấu dung mạo, chuyện này hết sức bình thường.
Hóa trang thành bộ dáng này xong, Sở Hưu mới quang minh chính đại lên đường, chuẩn bị trở về Quan Trung.
Lúc này trong Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Nhân Long sắc mặt trắng bệch, khí tức yếu ớt tới cực hạn. Có điều hắn không chọn bế quan dưỡng thương mà nhìn chằm chằm vào một ông lão mặc đồ đạo sĩ, dùng giọng khàn khàn nói: “Viên Cát đại sư, thật sự không tính ra tung tích ma đầu kia à?”
Ông lão mặc đồ đạo sĩ trước mắt là thầy bói nổi danh trên đất Bắc Yên, tán nhân Viên Cát, biệt hiệu Tam Nhật Vô Di. Nghe nói Viên Cát xem bói cho người ta có thể tính ra mọi chuyện xảy ra với đối phương trong vòng ba ngày, tuyệt đối không bỏ sót điều gì, cho nên mới có biệt hiệu như vậy.
Lúc này Viên Cát sắc mặt khổ sở nói: “Nhiếp trang chủ, ngài bảo lão đạo ta không dưng tính ra tung tích một người là chuyện không thể. Muốn bấm ngón tay tính toán rõ ràng chuyện trong thiên hạ, đó là thần tiên, không phải thầy bói.
Huống hồ kẻ ngài muốn suy tính lại là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất. Võ giả đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất bản thân đã có thể mượn nhờ một chút lực lượng thiên địa, mặc dù chỉ có một chút nhưng cũng tức là hắn có một chút lực lượng tương hợp với thiên địa. Thôi diễn võ giả cảnh giới này cũng là tính toán cả thiên địa, độ khó còn cao hơn tính toán về võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên gấp trăm lần.
Hơn nữa lão đạo ta còn nghe nói tỉnh thần lực của Lâm Diệp kia vô cùng cường đại, ngay cả ngài cũng bị trúng chiêu. Thầy bói tu luyện bói toán như chúng ta sợ nhất là gặp võ giả tinh thần lực cường đại. Chỉ sơ ý chút thôi, đừng nói là bói ra tin tức của đối phương, thậm chí có thể bị phản phệ ngược lại.
Đây là sách lược của nhánh Ẩn Ma, chuyện náo động cứ để nhánh Minh Ma như Bái Nguyệt Giáo làm là được, nhánh Ẩn Ma tốt nhất cứ ẩn nấp kín tiếng súc tích thực lực.
Có điều khi thân phận Lâm Diệp lan truyền trên giang hồ, nhánh Ẩn Ma cũng nổi bật hơn không ít. Hơn nữa Phong Mãn Lâu thậm chí còn xếp thân phận Lâm Diệp lên trên Long Hổ Bảng, đứng hạng bảy, thậm chí còn trên Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên.
Sở Hưu giết chết Nhiếp Đông Lưu thật ra không góp được bao chiến tích cho y lên Long Hổ Bảng, dù sao lúc đó Nhiếp Đông Lưu đã xếp trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Nhưng không ngờ cuối cùng Sở Hưu có thể trốn thoát khỏi truy kích liều mạng của Nhiếp Nhân Long, thậm chí khiến Nhiếp Nhân Long trực tiếp bị thương nặng, chuyện này hết sức kinh khủng.
Mặc dù thương thế của Nhiếp Nhân Long chủ yếu là do hắn tẩu hỏa nhập ma, bản thân phản phệ tọa thành. Thế nhưng có thể chạy trốn khỏi Nhiếp Nhân Long trong trạng thái đó thậm chí thiếu chút nữa khiến Nhiếp Nhân Long hao tổn tới chết. Phong Mãn Lâu xếp lên hạng 7 trên Long Hổ Bảng cũng là hợp tình hợp lý.
Thật ra trên Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu không có mấy tuấn kiệt Ma đạo, đây cũng là do Phong Mãn Lâu cố ý chèn ép.
Tỷ như Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông, đối phương luyện hóa nội đan Huyết Giao, đồng thời dùng thân người tu luyện thành công Huyết Giao Tâm Kinh, Phong Mãn Lâu có thể dễ dàng tính toán ra cho dù Diệp Thiên Tà không đạt tới năm hạng đầu Long Hổ Bảng nhưng chí ít cũng có thể đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thế nhưng Phong Mãn Lâu lại coi như không thấy.
Còn thánh nữ của Bái Nguyệt Giáo. Vị này trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma mặc dù không có chiến tích đơn độc đối chiến nhưng cổ trùng của nàng cũng tạo nên thương vong không nhỏ, đồng thời hễ là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, không ai là người đơn giản.
Những chuyện này Phong Mãn Lâu đều biết nhưng Phong Mãn Lâu lại không xếp họ lên Long Hổ Bảng. Chuyện này không phải là Phong Mãn Lâu bất công mà là tình thế không cho phép.
Giờ khí thế của Chính đạo đang thịnh, trên Long Hổ Bảng nếu có yêu nhân Ma đạo vậy còn ra thể thống gì? Cho nên cố gắng chèn ép như vậy là không thể tránh khỏi.
Có điều giờ Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp làm ra những chuyện như vậy, lại thêm Nhiếp Nhân Long công bố trao thưởng khắp cả giang hồ. Một tuấn kiệt Ma đạo mà tính mạng ngang với chức vị trang chủ Tụ Nghĩa Trang, nếu còn không có tên trên Long Hổ Bảng, vậy thật sự không nói được.
Chẳng qua mấy chuyện này Sở Hưu đều không biết, y đang giấu mình trong núi hoang ở Yến Nam tu dưỡng chữa thương.
Giao thủ với Nhiếp Nhân Long hai chiêu, Sở Hưu chỉ chấn thương một chút mà thôi. Đây chỉ là vết thương nhẹ, tu dưỡng vài ngày là khỏi.
Điểm khó giải quyết thực sự là hao tổn về tinh thần lực của y.
Khi tinh thần lực đã tiêu hao gần hết, Sở Hưu lại cố vận dụng tỉnh thần lực thi triển Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp. Chuyện này với tinh thần của Sở Hưu không khác gì đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, thậm chí giờ đã thương hại tới căn cơ nguyên thần của Sở Hưu, nếu sơ sót một chút thôi cũng có thể để lại thương tổn vĩnh viễn.
Cho nên sau khi tu dưỡng một tháng, Sở Hưu trực tiếp xuất quan, chuẩn bị trở về Quan Trung Hình Đường.
Thương thế về nguyên thần như vậy y có tu dưỡng thế nào cũng vô dụng, chẳng bằng quay lại Quan Trung rồi nghĩ cách sau.
€ó điều do thương thế về nguyên thần làm ảnh hưởng, Sở Hưu không chỉ không vận dụng được tinh thần lực, thậm chí cảm cảm giác cũng bị áp chế tương đương người bình thường. Chuyện này rất nguy hiểm đối với Sở Hưu hiện tại.
Lực cảm giác của võ giả vô cùng quan trọng, nếu không có người đánh lén sau lưng, ngươi không cách nào phát hiện được. Nếu chờ công kích tới trước mặt ngươi mới ra tay phòng ngự hay chống đỡ, lúc đó đã chẳng còn kịp nữa rồi.
Sở Hưu không biết Nhiếp Nhân Long vì giết y mà gây động tĩnh lớn vậy, có điều Sở Hưu cũng đoán được Tụ Nghĩa Trang chắc chắn sẽ truy nã y tại Bắc Yên.
Giờ Sở Hưu chỉ mất đi tinh thần lực cùng cảm giác, không phải phế bỏ võ công, y cũng chẳng sợ người của Tụ Nghĩa Trang xuất thủ, chỉ ngại phiền phức mà thôi.
Nếu Tụ Nghĩa Trang truy nã y, vậy giết một đám sẽ lại có đám khác tới. €ó bị cuốn lấy cũng chỉ là việc nhỏ, thứ Sở Hưu e ngại là bại lộ thân phận vốn có.
Còn nếu giờ Sở Hưu tháo mặt nạ ra, dùng dung mạo bình thường trở về Quan Trung Hình Đường cũng không ổn, sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Phải biết giờ Sở Hưu đang bị phạt diện bích, toàn bộ Quan Trung Hình Đường đều biết chuyện này, đương nhiên cũng không lừa được người ngoài.
Thế nhưng giờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện lại Bắc Yên, nếu có người hữu tâm suy nghĩ cẩn thận khó tránh khỏi lần ra manh mối gì đó.
Đương nhiên không phải Sở Hưu không có cách nào. Thật ra phương pháp
đơn giản nhất là không dùng thân phận Lâm Diệp cũng không dùng thân phận Sở Hưu mà mai danh ẩn tích trở lại Quan Trung Hình Đường.
Cho nên y trực tiếp ẩn nấp khí tức, ban đêm đột nhập vào một trấn nhỏ trộm lấy một bộ áo gai vải thô bình thường, sửa đổi dung mạo đôi chút lại mang khăn che mặt cùng mũ rộng vành, tùy ý tìm một thanh trường kiếm bình thường vác sau lưng. Bộ dáng này mặc dù hơi kỳ quái nhưng lại không khiến người ta chú ý.
Đã hành tẩu giang hồ vậy hạng người gì cũng có. Có một số người có lẽ vì tướng mạo kỳ quái hay khi tranh đấu với người ta bị hủy dung nên che giấu dung mạo, chuyện này hết sức bình thường.
Hóa trang thành bộ dáng này xong, Sở Hưu mới quang minh chính đại lên đường, chuẩn bị trở về Quan Trung.
Lúc này trong Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Nhân Long sắc mặt trắng bệch, khí tức yếu ớt tới cực hạn. Có điều hắn không chọn bế quan dưỡng thương mà nhìn chằm chằm vào một ông lão mặc đồ đạo sĩ, dùng giọng khàn khàn nói: “Viên Cát đại sư, thật sự không tính ra tung tích ma đầu kia à?”
Ông lão mặc đồ đạo sĩ trước mắt là thầy bói nổi danh trên đất Bắc Yên, tán nhân Viên Cát, biệt hiệu Tam Nhật Vô Di. Nghe nói Viên Cát xem bói cho người ta có thể tính ra mọi chuyện xảy ra với đối phương trong vòng ba ngày, tuyệt đối không bỏ sót điều gì, cho nên mới có biệt hiệu như vậy.
Lúc này Viên Cát sắc mặt khổ sở nói: “Nhiếp trang chủ, ngài bảo lão đạo ta không dưng tính ra tung tích một người là chuyện không thể. Muốn bấm ngón tay tính toán rõ ràng chuyện trong thiên hạ, đó là thần tiên, không phải thầy bói.
Huống hồ kẻ ngài muốn suy tính lại là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất. Võ giả đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất bản thân đã có thể mượn nhờ một chút lực lượng thiên địa, mặc dù chỉ có một chút nhưng cũng tức là hắn có một chút lực lượng tương hợp với thiên địa. Thôi diễn võ giả cảnh giới này cũng là tính toán cả thiên địa, độ khó còn cao hơn tính toán về võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên gấp trăm lần.
Hơn nữa lão đạo ta còn nghe nói tỉnh thần lực của Lâm Diệp kia vô cùng cường đại, ngay cả ngài cũng bị trúng chiêu. Thầy bói tu luyện bói toán như chúng ta sợ nhất là gặp võ giả tinh thần lực cường đại. Chỉ sơ ý chút thôi, đừng nói là bói ra tin tức của đối phương, thậm chí có thể bị phản phệ ngược lại.