Bên cạnh Kính Hồ, trận chiến Thủy Vân Quan, Sở Hưu trực tiếp dùng một địch trăm, khiến không ít người chấn động. Thực lực của y đã rất không phù hợp với thứ hạng Long Hổ Bảng, cho nên được xưng là hắc mã của Thần Binh Đại Hội lần này, thậm chí sánh ngang với Lạc Phi Hồng.
Ngay lúc mọi người cãi vã dưới tầng một, bắt đầu đặt cược, Sở Hưu đã bước vào Tử Vân Lâu.
Thấy bóng dáng Sở Hưu, một số người nhận ra thân phận y lập tức biến sắc, thân hình bất giác lui ra xung quanh, cung kính cúi đầu.
Trận chiến bên Kính Hồ hôm đó có không ít người quan chiến, tối thiểu trong Tử Vân Lâu đã có người nhận ra thân phận Sở Hưu.
Những người này im lặng khiến những người khác không biết Sở Hưu cũng vô thức tránh ra một con đường, không dám tiếp tục ồn ào nữa. Khoảnh khắc đó toàn bộ tầng một Tử Vân Lâu lặng ngắt như tờ.
Thân thể mập mạp của Hàn Khuê nhanh chóng chạy tới trước người Sở Hưu, cung kính nói: “Sở công tử tới tìm Mạc công tử cùng Tạ công tử? Bọn họ đang trên tầng ba, để tiểu nhân dẫn ngài lên.
Trước đó Hàn Khuê cười còn coi là hiền lành nhưng giờ nụ cười của hắn phải gọi là nịnh bợ, bộ dáng như con chó con nịnh chủ, khiến người ta không nỡ nhìn vào.
Dẫu sao Hàn Khuê cũng là người của thế lực bản địa Tế Châu Phủ, đường chủ của Ngũ Nguyên Bang, thường ngày hành xử không đến nỗi bá đạo nhưng cũng vô cùng âm hiểm, cho nên mới có danh hiệu Khẩu Phật Tâm Xà. Còn giờ thì thế nào? Biến thành chó con nịnh chủ rồi.
Những người khác có nghĩ thế nào Hàn Khuê cũng mặc kệ, theo hắn thấy trước mặt kẻ hung ác như vậy đừng nói giả làm chó con, có giả làm chắt trai cũng không vấn đề gì.
Sở Hưu tùy ý khoát tay một cái nói: “Không cần đâu, ta tự đi được.”
Hàn Khuê gật đầu, đứng dưới nhìn Sở Hưu lên lầu rồi mới thở dài một hơi.
Đợi tới lúc không thấy bóng dáng Sở Hưu, bên cạnh mới có người hỏi: “Hàn lão đại, đây là đệ tử phái nào mà uy phong thế?”
Hàn Khuê cười lạnh nói: “Cho dù là đệ tử đại tông môn đại thế gia, trừ những kẻ đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, chẳng ai có uy thế bằng vị này. Tại Thủy Vân Quan một mình địch trăm, giờ vẫn còn vết máu trên bãi cỏ đấy!”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao, người trẻ tuổi bộ dáng thanh tú toàn thân không chút khí thế kia không ngờ lại là Sở Hưu kẻ đã giết tới máu chảy thành sông ở Thủy Vân Quan? Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, phải biết có người chứng kiến trận chiến đấy đã kể tên Sở Hưu này lúc đó vô cùng điên cuồng, cực kỳ kinh khủng.
Lúc này Hàn Khuê lại lẩm bẩm: “Không ngờ vị này đã xuất quan rồi, hy vọng lát nữa đừng gây xảy ra chuyện gì. Không thì chúng ta cũng học An Nhạc Vương, trực tiếp đóng cửa Tử Vân Lâu cho xong.”
Lúc này trên Tử Vân Lâu không chỉ có bằng hữu của Sở Hưu, số người ngứa mắt với y cũng chẳng hề ít.
Tử Vân Lâu không có nhiều quy củ như Tụ Long Các, muốn lên tầng nào cũng được, cho nên khi Sở Hưu lên tới tầng ba, đám người chè chén bàn tán lại đột nhiên im bặt, một hồi lâu sau mọi người mới nhỏ giọng trò chuyện tiếp.
Lúc này Bạch Vô Kỵ cũng dẫn người lên tầng ba, thấy Sở Hưu đến cũng chỉ lạnh lùng nhìn y một lát, không nói gì.
Lần trước Sở Hưu thể hiện thực lực khiến hắn vô cùng khiếp sợ, thậm chí khiến Bạch Vô Kỵ không nâng nổi dũng khí giao thủ chính diện cùng Sở Hưu.
Nhưng hắn không phải Lâm Khai Vân, không bị đả kích tới chẳng gượng dậy nổi như vậy. Bạch Vô Kỵ ngược lại nghĩ rất thoáng, cho dù hiện giờ thực lực Sở Hưu rất mạnh nhưng hắn cũng có điểm mạnh hơn Sở Hưu, đó là xuất thân.
Hắn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, tương lai cũng sẽ được bồi dưỡng thành người thừa kế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Còn Sở Hưu ư? Cho dù giờ y gia nhập Quan Trung Hình Đường thì cũng chỉ là một thành viên trong đó, Quan Trung Hình Đường không có thói quen bồi dưỡng người thừa kế, trước nay đều là ai có năng lực thì được thượng vị.
Đến lúc đó, hắn trở thành người thừa kế thành chủ, tiếp nhận đủ loại tài nguyên truyền thừa của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, còn Sở Hưu chắc vẫn phải lục đục trong Quan Trung Hình Đường, hao thời gian phí công sức.
Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu ngồi trong góc vắng, thấy Sở Hưu đến đây, cả hai vội vàng đứng dậy chào hỏi.
“Sở huynh, thương thế của ngươi đã khỏi rồi sao? Mới có mấy ngày đã xuất quan vậy?” Mạc Thiên Lâm hỏi.
Sở Hưu cầm chén rượu lên, tự rót một chén nói: “Vốn cũng không phải thương thế gì quá nghiêm trọng, lại thêm ta có thiên phú kỳ lạ, thương thế khôi phục nhanh hơn người thường nhiều.”
Tốc độ khôi phục vết thương của Sở Hưu nhanh như vậy chủ yếu là do Lưu Ly Kim Ti Cổ.
Đương nhiên Lưu Ly Kim Ti Cổ là bí mật riêng của Sở Hưu, ngoại trừ bản thân, y sẽ không nói cho bất cứ ai. Cho nên Sở Hưu chỉ có thể nói vết thương mình khỏi nhanh là do thiên phú dị bẩm, dù sao trên giang hồ số võ giả có ‘thiên phú dị bẩm’ như y không phải số ít.
“Còn một thời gian nữa Thần Binh Đại Hội mới khai mạc. Mấy hôm nay Tế Châu Phủ có biến hóa gì không?” Sở Hưu hỏi.
Mạc Thiên Lâm tùy ý nói: “Có biến hóa gì chứ? Đơn giản là nhiều người tới hơn, lắm cạnh tranh hơn thôi.
Chắc ngươi cũng thấy bàn đặt cược bên dưới rồi đấy, giờ ngươi đang được coi là hắc mã, tỷ lệ đặt cược thắng trong Thần Binh Đại Hội thậm chí ngang với cô nàng Lạc Phi Hồng kia.
Thậm chí nếu cô ta nổi điên không tham gia vụ này, không khéo tỷ lệ thắng của ngươi là cao nhất luôn đấy.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng rồi, Lạc Phi Hồng đi đâu rồi?”
Mạc Thiên Lâm nhếch miệng cười nói: “Vẫn ở Phượng Minh Tiêu Tương Quán uống rượu cùng các cô nương. Lần này cô ta chỉ tới chơi thôi, không quan tâm thần binh gì gì đâu. Cho nên Sở Hưu ngươi lần này xui xẻo rồi.
Cô nàng kia cực kỳ điên rồ, cho dù cô ta không muốn thần binh, ngươi cũng đừng mong cô ta nương tay trong Thần Binh Đại Hội. Hơn nữa ta thấy cô nàng họ Lạc đó có vẻ hứng thú với ngươi rồi, cho nên lúc giao thủ chắc cô ta sẽ xuất thủ toàn lực.”
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Lâm dường như phát hiện mình dùng từ không đúng, vội vàng sửa lại: “Ta nói cô ta có hứng thú không phải ‘có hứng thú’ kia, đừng hiểu sai.”
Sở Hưu cười cười vừa định nói gì, Tạ Tiểu Lâu lại đột nhiên nói: “Sở huynh, còn mấy ngày nữa Thần Binh Đại Hội mới khai mạc, thời gian tới ngươi cần cẩn thận một chút. Có thể sẽ có người tới gây sự với ngươi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chẳng phải Yến Đình Đình bị Tiêu tế tửu dẫn đi rồi à? Còn ai tới gây sự với ta? Chẳng lẽ giờ còn thằng ngu nào nghĩ giết được ta sẽ cưới được Yến Đình Đình à?”
Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Không phải vì chuyện Yến Đình Đình, mấy ngày trước có bằng hữu Tây Sở nói với ta, người của Kiếm Vương Thành tới.
Nếu lúc trước ngươi vẫn kín tiếng giấu tài chắc không vấn đề gì, nhưng ngươi vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, toàn thành ai cũng biết, thậm chí tỷ lệ đặt cược của ngươi trên bàn cược cũng cao nhất, người của Kiếm Vương Thành chắc chắn đã chú ý tới ngươi. Đám người đó thù dai vô cùng.”
Mạc Thiên Lâm cau mày nói: “Chẳng phải ngươi nói Lâm Khai Vân đã không gượng dậy nổi à? Kiếm Vương Thành còn ai đến đây? Chẳng lẽ là Phương Thất Thiếu tới?”
Tạ Tiểu Lâu liếc hắn nói: “Nếu Phương Thất Thiếu tới vậy mọi người sớm đã xôn xao ầm ĩ lên rồi. Người tới là đại đệ tử Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Đại Quang Minh Kiếm - Phí Mặc.”
Mạc Thiên Lâm kinh ngạc nói: “Phí Mặc là người trên Long Hổ Bảng đời trước rồi, giờ chắc đã đột phá cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh? Còn mặt mũi đâu đi tham gia Thần Binh Đại Hội?”
Tạ Tiểu Lâu nói: “Không phải Phí Mặc trực tiếp tham gia, thế hệ này trong Kiếm Vương Thành ngoại trừ Phương Thất Thiếu cùng Lâm Khai Vân ra còn vài đệ tử kiệt xuất nữa.
Phương Thất Thiếu học khắp Tứ Đại Kiếm Đường, không tính là thuộc về đường nào. Còn Lâm Khai Vân là đệ tử Chiến Kiếm Đường, Tam Đại Kiếm Đường còn lại cũng có đệ tử tương đối mạnh mẽ, cho nên sau khi Lâm Khai Vân không gượng dậy nổi, Kiếm Vương Thành đương nhiên muốn bồi dưỡng một số đệ tử khác.
Những đệ tử trẻ tuổi này đều chỉ vừa bước chân vào giang hồ, Kiếm Vương Thành sợ bọn họ không hiểu quy củ nên phái Phí Mặc dẫn họ tới tham gia Thần Binh Đại Hội.
Phí Mặc cùng Lâm Khai Vân mặc dù không cùng thế hệ, nhưng trong Kiếm Vương Thành họ lại là hảo hữu. Sở huynh, ngươi phải cẩn thận đấy. Mặc dù Phí Mặc không thể tham gia Thần Binh Đại Hội nhưng hắn có thể khiến ngươi không tham gia được Thần Binh Đại Hội.”
Trước lúc tranh tài ra tay xử lý những người tham dự, chuyện này rõ ràng là không hợp quy củ.
Thế nhưng vấn đề là Thần Binh Đại Hội vốn không phải cuộc tranh tài nghiêm túc gì, trước Thần Binh Đại Hội giải quyết một số ân oán giang hồ chẳng phải rất bình thường ư?
Mặc dù tính nghiêm chỉnh ra, Phí Mặc là đệ tử đời trước trên Long Hổ Bảng, không cùng thế hệ với bọn họ nhưng thật ra Phí Mặc chỉ mới hơn bốn mươi mà thôi, đặt lên giang hồ vẫn chỉ là thế hệ trẻ tuổi.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi: “Phí Mặc mà các ngươi nói lúc trước xếp hạng bao nhiêu trên Long Hổ Bảng?”
Mạc Thiên Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cũng không nhớ nổi, chắc chắn không phải mười hạng đầu rồi, hai mươi hạng đầu cũng không nốt. Hình như trong khoảng ba mươi.”
Nghe vậy khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười.
Thấy vẻ mặt Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm vội vàng nói: “Sở huynh đừng coi thường Phí Mặc vì chuyện này, khi cùng cấp hắn chắc chắn không bằng ngươi. Nhưng dù sao đối phương cũng tu luyện nhiều hơn chúng ta bao nhiêu năm, về mặt tích lũy không cùng một cách bậc. Tuấn kiệt Long Hổ Bảng đời trước khác hẳn hai lão già Tam Hoa Tụ Đỉnh của Thần Vũ Môn chết trong tay ngươi.”
Trong cùng cấp độ thực lực võ giả cũng chênh lệch rất lớn, đặc biệt là trong Ngự Khí Ngũ Trọng, cương khí của một số võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên yếu một chút thậm chí còn không mạnh bằng Sở Hưu lúc còn Ngoại Cương cảnh.
Nhưng Phí Mặc lại khác, thân là đệ tử tinh anh của Kiếm Vương Thành, từng là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, thực lực Phí Mặc chắc chắn là xếp đầu trong cùng cấp bậc.
Ngay lúc bọn họ đang thảo luận chuyện Kiếm Vương Thành, dưới lầu lại có vài võ giả tay cầm trường kiếm thân mặc áo bào trắng, mang khăn trùm đầu màu trắng đi lên, lập tức khiến mọi người chú ý.
Mạc Thiên Lâm ngẩn người nhìn sang Tạ Tiểu Lâu đối diện nói: “Giờ ta mới phát hiện, ngươi đúng là có tiềm chất miệng quạ đen.”
Ngay lúc mọi người cãi vã dưới tầng một, bắt đầu đặt cược, Sở Hưu đã bước vào Tử Vân Lâu.
Thấy bóng dáng Sở Hưu, một số người nhận ra thân phận y lập tức biến sắc, thân hình bất giác lui ra xung quanh, cung kính cúi đầu.
Trận chiến bên Kính Hồ hôm đó có không ít người quan chiến, tối thiểu trong Tử Vân Lâu đã có người nhận ra thân phận Sở Hưu.
Những người này im lặng khiến những người khác không biết Sở Hưu cũng vô thức tránh ra một con đường, không dám tiếp tục ồn ào nữa. Khoảnh khắc đó toàn bộ tầng một Tử Vân Lâu lặng ngắt như tờ.
Thân thể mập mạp của Hàn Khuê nhanh chóng chạy tới trước người Sở Hưu, cung kính nói: “Sở công tử tới tìm Mạc công tử cùng Tạ công tử? Bọn họ đang trên tầng ba, để tiểu nhân dẫn ngài lên.
Trước đó Hàn Khuê cười còn coi là hiền lành nhưng giờ nụ cười của hắn phải gọi là nịnh bợ, bộ dáng như con chó con nịnh chủ, khiến người ta không nỡ nhìn vào.
Dẫu sao Hàn Khuê cũng là người của thế lực bản địa Tế Châu Phủ, đường chủ của Ngũ Nguyên Bang, thường ngày hành xử không đến nỗi bá đạo nhưng cũng vô cùng âm hiểm, cho nên mới có danh hiệu Khẩu Phật Tâm Xà. Còn giờ thì thế nào? Biến thành chó con nịnh chủ rồi.
Những người khác có nghĩ thế nào Hàn Khuê cũng mặc kệ, theo hắn thấy trước mặt kẻ hung ác như vậy đừng nói giả làm chó con, có giả làm chắt trai cũng không vấn đề gì.
Sở Hưu tùy ý khoát tay một cái nói: “Không cần đâu, ta tự đi được.”
Hàn Khuê gật đầu, đứng dưới nhìn Sở Hưu lên lầu rồi mới thở dài một hơi.
Đợi tới lúc không thấy bóng dáng Sở Hưu, bên cạnh mới có người hỏi: “Hàn lão đại, đây là đệ tử phái nào mà uy phong thế?”
Hàn Khuê cười lạnh nói: “Cho dù là đệ tử đại tông môn đại thế gia, trừ những kẻ đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, chẳng ai có uy thế bằng vị này. Tại Thủy Vân Quan một mình địch trăm, giờ vẫn còn vết máu trên bãi cỏ đấy!”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao, người trẻ tuổi bộ dáng thanh tú toàn thân không chút khí thế kia không ngờ lại là Sở Hưu kẻ đã giết tới máu chảy thành sông ở Thủy Vân Quan? Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, phải biết có người chứng kiến trận chiến đấy đã kể tên Sở Hưu này lúc đó vô cùng điên cuồng, cực kỳ kinh khủng.
Lúc này Hàn Khuê lại lẩm bẩm: “Không ngờ vị này đã xuất quan rồi, hy vọng lát nữa đừng gây xảy ra chuyện gì. Không thì chúng ta cũng học An Nhạc Vương, trực tiếp đóng cửa Tử Vân Lâu cho xong.”
Lúc này trên Tử Vân Lâu không chỉ có bằng hữu của Sở Hưu, số người ngứa mắt với y cũng chẳng hề ít.
Tử Vân Lâu không có nhiều quy củ như Tụ Long Các, muốn lên tầng nào cũng được, cho nên khi Sở Hưu lên tới tầng ba, đám người chè chén bàn tán lại đột nhiên im bặt, một hồi lâu sau mọi người mới nhỏ giọng trò chuyện tiếp.
Lúc này Bạch Vô Kỵ cũng dẫn người lên tầng ba, thấy Sở Hưu đến cũng chỉ lạnh lùng nhìn y một lát, không nói gì.
Lần trước Sở Hưu thể hiện thực lực khiến hắn vô cùng khiếp sợ, thậm chí khiến Bạch Vô Kỵ không nâng nổi dũng khí giao thủ chính diện cùng Sở Hưu.
Nhưng hắn không phải Lâm Khai Vân, không bị đả kích tới chẳng gượng dậy nổi như vậy. Bạch Vô Kỵ ngược lại nghĩ rất thoáng, cho dù hiện giờ thực lực Sở Hưu rất mạnh nhưng hắn cũng có điểm mạnh hơn Sở Hưu, đó là xuất thân.
Hắn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, tương lai cũng sẽ được bồi dưỡng thành người thừa kế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Còn Sở Hưu ư? Cho dù giờ y gia nhập Quan Trung Hình Đường thì cũng chỉ là một thành viên trong đó, Quan Trung Hình Đường không có thói quen bồi dưỡng người thừa kế, trước nay đều là ai có năng lực thì được thượng vị.
Đến lúc đó, hắn trở thành người thừa kế thành chủ, tiếp nhận đủ loại tài nguyên truyền thừa của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, còn Sở Hưu chắc vẫn phải lục đục trong Quan Trung Hình Đường, hao thời gian phí công sức.
Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu ngồi trong góc vắng, thấy Sở Hưu đến đây, cả hai vội vàng đứng dậy chào hỏi.
“Sở huynh, thương thế của ngươi đã khỏi rồi sao? Mới có mấy ngày đã xuất quan vậy?” Mạc Thiên Lâm hỏi.
Sở Hưu cầm chén rượu lên, tự rót một chén nói: “Vốn cũng không phải thương thế gì quá nghiêm trọng, lại thêm ta có thiên phú kỳ lạ, thương thế khôi phục nhanh hơn người thường nhiều.”
Tốc độ khôi phục vết thương của Sở Hưu nhanh như vậy chủ yếu là do Lưu Ly Kim Ti Cổ.
Đương nhiên Lưu Ly Kim Ti Cổ là bí mật riêng của Sở Hưu, ngoại trừ bản thân, y sẽ không nói cho bất cứ ai. Cho nên Sở Hưu chỉ có thể nói vết thương mình khỏi nhanh là do thiên phú dị bẩm, dù sao trên giang hồ số võ giả có ‘thiên phú dị bẩm’ như y không phải số ít.
“Còn một thời gian nữa Thần Binh Đại Hội mới khai mạc. Mấy hôm nay Tế Châu Phủ có biến hóa gì không?” Sở Hưu hỏi.
Mạc Thiên Lâm tùy ý nói: “Có biến hóa gì chứ? Đơn giản là nhiều người tới hơn, lắm cạnh tranh hơn thôi.
Chắc ngươi cũng thấy bàn đặt cược bên dưới rồi đấy, giờ ngươi đang được coi là hắc mã, tỷ lệ đặt cược thắng trong Thần Binh Đại Hội thậm chí ngang với cô nàng Lạc Phi Hồng kia.
Thậm chí nếu cô ta nổi điên không tham gia vụ này, không khéo tỷ lệ thắng của ngươi là cao nhất luôn đấy.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng rồi, Lạc Phi Hồng đi đâu rồi?”
Mạc Thiên Lâm nhếch miệng cười nói: “Vẫn ở Phượng Minh Tiêu Tương Quán uống rượu cùng các cô nương. Lần này cô ta chỉ tới chơi thôi, không quan tâm thần binh gì gì đâu. Cho nên Sở Hưu ngươi lần này xui xẻo rồi.
Cô nàng kia cực kỳ điên rồ, cho dù cô ta không muốn thần binh, ngươi cũng đừng mong cô ta nương tay trong Thần Binh Đại Hội. Hơn nữa ta thấy cô nàng họ Lạc đó có vẻ hứng thú với ngươi rồi, cho nên lúc giao thủ chắc cô ta sẽ xuất thủ toàn lực.”
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Lâm dường như phát hiện mình dùng từ không đúng, vội vàng sửa lại: “Ta nói cô ta có hứng thú không phải ‘có hứng thú’ kia, đừng hiểu sai.”
Sở Hưu cười cười vừa định nói gì, Tạ Tiểu Lâu lại đột nhiên nói: “Sở huynh, còn mấy ngày nữa Thần Binh Đại Hội mới khai mạc, thời gian tới ngươi cần cẩn thận một chút. Có thể sẽ có người tới gây sự với ngươi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chẳng phải Yến Đình Đình bị Tiêu tế tửu dẫn đi rồi à? Còn ai tới gây sự với ta? Chẳng lẽ giờ còn thằng ngu nào nghĩ giết được ta sẽ cưới được Yến Đình Đình à?”
Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Không phải vì chuyện Yến Đình Đình, mấy ngày trước có bằng hữu Tây Sở nói với ta, người của Kiếm Vương Thành tới.
Nếu lúc trước ngươi vẫn kín tiếng giấu tài chắc không vấn đề gì, nhưng ngươi vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, toàn thành ai cũng biết, thậm chí tỷ lệ đặt cược của ngươi trên bàn cược cũng cao nhất, người của Kiếm Vương Thành chắc chắn đã chú ý tới ngươi. Đám người đó thù dai vô cùng.”
Mạc Thiên Lâm cau mày nói: “Chẳng phải ngươi nói Lâm Khai Vân đã không gượng dậy nổi à? Kiếm Vương Thành còn ai đến đây? Chẳng lẽ là Phương Thất Thiếu tới?”
Tạ Tiểu Lâu liếc hắn nói: “Nếu Phương Thất Thiếu tới vậy mọi người sớm đã xôn xao ầm ĩ lên rồi. Người tới là đại đệ tử Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Đại Quang Minh Kiếm - Phí Mặc.”
Mạc Thiên Lâm kinh ngạc nói: “Phí Mặc là người trên Long Hổ Bảng đời trước rồi, giờ chắc đã đột phá cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh? Còn mặt mũi đâu đi tham gia Thần Binh Đại Hội?”
Tạ Tiểu Lâu nói: “Không phải Phí Mặc trực tiếp tham gia, thế hệ này trong Kiếm Vương Thành ngoại trừ Phương Thất Thiếu cùng Lâm Khai Vân ra còn vài đệ tử kiệt xuất nữa.
Phương Thất Thiếu học khắp Tứ Đại Kiếm Đường, không tính là thuộc về đường nào. Còn Lâm Khai Vân là đệ tử Chiến Kiếm Đường, Tam Đại Kiếm Đường còn lại cũng có đệ tử tương đối mạnh mẽ, cho nên sau khi Lâm Khai Vân không gượng dậy nổi, Kiếm Vương Thành đương nhiên muốn bồi dưỡng một số đệ tử khác.
Những đệ tử trẻ tuổi này đều chỉ vừa bước chân vào giang hồ, Kiếm Vương Thành sợ bọn họ không hiểu quy củ nên phái Phí Mặc dẫn họ tới tham gia Thần Binh Đại Hội.
Phí Mặc cùng Lâm Khai Vân mặc dù không cùng thế hệ, nhưng trong Kiếm Vương Thành họ lại là hảo hữu. Sở huynh, ngươi phải cẩn thận đấy. Mặc dù Phí Mặc không thể tham gia Thần Binh Đại Hội nhưng hắn có thể khiến ngươi không tham gia được Thần Binh Đại Hội.”
Trước lúc tranh tài ra tay xử lý những người tham dự, chuyện này rõ ràng là không hợp quy củ.
Thế nhưng vấn đề là Thần Binh Đại Hội vốn không phải cuộc tranh tài nghiêm túc gì, trước Thần Binh Đại Hội giải quyết một số ân oán giang hồ chẳng phải rất bình thường ư?
Mặc dù tính nghiêm chỉnh ra, Phí Mặc là đệ tử đời trước trên Long Hổ Bảng, không cùng thế hệ với bọn họ nhưng thật ra Phí Mặc chỉ mới hơn bốn mươi mà thôi, đặt lên giang hồ vẫn chỉ là thế hệ trẻ tuổi.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi: “Phí Mặc mà các ngươi nói lúc trước xếp hạng bao nhiêu trên Long Hổ Bảng?”
Mạc Thiên Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cũng không nhớ nổi, chắc chắn không phải mười hạng đầu rồi, hai mươi hạng đầu cũng không nốt. Hình như trong khoảng ba mươi.”
Nghe vậy khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười.
Thấy vẻ mặt Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm vội vàng nói: “Sở huynh đừng coi thường Phí Mặc vì chuyện này, khi cùng cấp hắn chắc chắn không bằng ngươi. Nhưng dù sao đối phương cũng tu luyện nhiều hơn chúng ta bao nhiêu năm, về mặt tích lũy không cùng một cách bậc. Tuấn kiệt Long Hổ Bảng đời trước khác hẳn hai lão già Tam Hoa Tụ Đỉnh của Thần Vũ Môn chết trong tay ngươi.”
Trong cùng cấp độ thực lực võ giả cũng chênh lệch rất lớn, đặc biệt là trong Ngự Khí Ngũ Trọng, cương khí của một số võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên yếu một chút thậm chí còn không mạnh bằng Sở Hưu lúc còn Ngoại Cương cảnh.
Nhưng Phí Mặc lại khác, thân là đệ tử tinh anh của Kiếm Vương Thành, từng là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, thực lực Phí Mặc chắc chắn là xếp đầu trong cùng cấp bậc.
Ngay lúc bọn họ đang thảo luận chuyện Kiếm Vương Thành, dưới lầu lại có vài võ giả tay cầm trường kiếm thân mặc áo bào trắng, mang khăn trùm đầu màu trắng đi lên, lập tức khiến mọi người chú ý.
Mạc Thiên Lâm ngẩn người nhìn sang Tạ Tiểu Lâu đối diện nói: “Giờ ta mới phát hiện, ngươi đúng là có tiềm chất miệng quạ đen.”