Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Tụ Long Các tầng bảy, mọi người cùng nhìn về phía lối vào muốn xem xem người bên dưới có thể giao thủ ngang tay với Kỳ bá rốt cuộc ra sao.

Mặc dù bọn họ không xuống dưới xem, nhưng khoảng cách rất gần, chỉ theo chấn động khi giao thủ là có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, chắc chắn vô cùng kịch liệt.và

Trong số những người tại đây cũng có không ít từng giao thủ với Kỳ bá, bọn họ không ngốc, đoán ra được Kỳ bá đã nương tay khi giao thủ với mình. Nhưng cho dù như vậy bọn họ cũng tốn bao sức lực mới chống đỡ nổi hơn trăm hơi thở trong tay người ta, còn người bên dưới không ngờ mạnh tới mức giao thủ thẳng tay với Kỳ bá, thực lực của y rốt cuộc cao cường tới nhường nào?

Lúc này bên bàn Bạch Vô Kỵ, Phương Hoài nhỏ giọng nói: “Bạch huynh, nếu huynh giao thủ cùng Kỳ bá kia, ngươi có làm được như người bên dưới không?”

Bạch Vô Kỵ sắc mặt âm trầm bất định, nửa ngày sau mới nói: “Ta chưa từng giao thủ với Kỳ bá, không dám chắc! Huống hồ nếu thật sự giao thủ ta cũng không tiện hạ độc thủ, một số chiêu thức bí truyền của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thể vận dụng. Không phải tranh đấu liều mạng, muốn phân thắng bại rất khó.”

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn Bạch Vô Kỵ một chút, những lời này của hắn chỉ dối được miệng không dối nổi lòng.

Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy rồi chứ? Hai vị bên dưới cũng có quyết đấu sinh tử đâu, chẳng phải vẫn nhận ra thực lực sao?

Có điều mọi người xung quanh còn chưa ngu ngốc tới mức vạch trần lời này của Bạch Vô Kỵ, bọn họ đều nhìn ra cửa muốn xem xem người tới rốt cuộc là ai?

Một lát sau Sở Hưu bước lên tầng bảy, áo đen mũ trùm sắt đen, Hồng Tụ Đao vỏ đỏ treo bên hông, khiến người ta có cảm giác tà ác tanh máu dị thường.

Võ giả bên Đông Tề và Tây Sở liếc mắt nhìn nhau, người kia là ai? Trông quá lạ lẫm, hay đối phương do Quan Trung Hình Đường bồi dưỡng từ nhỏ, chưa từng bước ra ngoài giang hồ?

Có điều lúc này ánh mắt Bạch Vô Kỵ lại lóe lên vẻ kinh hãi cùng tức giận, hắn đứng bật dậy vỗ bàn lạnh giọng nói: “Sở Hưu! Là ngươi!”

Sở Hưu đưa mắt nhìn lại, vừa vặn thấy Bạch Vô Kỵ ở đó không nhịn nổi mỉm cười nói: “Hóa ra là Bạch huynh, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Bạch Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, ánh mắt phức tạp.

Thật ra giữa hắn và Sở Hưu không có thù hận trực tiếp.

Lần trước đoạt bảo ở Lữ Dương Sơn, Sở Hưu chỉ đùa bỡn hắn một lần, có điều lần đó kẻ bị lừa còn cả Nhiếp Đông Lưu. So với chuyện Sở Hưu cướp mất bảo vật, Bạch Vô Kỵ càng hứng thú với chuyện thấy Nhiếp Đông Lưu kinh ngạc hơn.

Còn sau đó Sở Hưu lại cướp Huyết Ngọc Linh Lung từ tay Bạch gia Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành họn họ cùng Tụ Nghĩa Trang. Bạch Vô Kỵ từng nghe nói qua chuyện này nhưng vẫn không cảm giác gì, dù sao Sở Hưu cũng không cướp từ tay hắn.

Chuyện thật sự khiến Bạch Vô Kỵ thù hằn với Sở Hưu vẫn là thứ hạng trên Long Hổ Bảng.

Một danh sách nho nhỏ nhưng liên quan tới thanh danh thể diện của mình. Kẻ hành tẩu giang hồ mấy ai coi nhẹ danh lợi?

Trước đó trên Long Hổ Bảng, Bạch Vô Kỵ xếp thứ mười tám, hắn cũng khá hài lòng với vị trí này. Dù sao khi đó cảnh giới của hắn không quá cao, còn chỉ qua lại trong võ lâm Bắc Yên, có thể giết tới vị trí này đã rất không dễ.

Nào ngờ Sở Hưu xuất thủ không nhiều bằng hắn nhưng lại được Phong Mãn Lâu để lên trên, chen hắn xuống dưới, hỏi Bạch Vô Kỵ làm sao nhẫn nhịn cho nổi?

Mặc dù ẩn tình là do Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Phong Mãn Lâu Bắc Yên có chút mâu thuẫn, khiến Phong Mãn Lâu lợi dụng thứ hạng Sở Hưu trêu chọc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một lần. Nhưng trong mắt người ngoài lại thành Bạch Vô Kỵ ngươi không bằng Sở Hưu này nên mới bị người ta chen từ Long Hổ Bảng xuống một vị trí.

Người trong nội bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều biết chuyện này nên không nói gì, thế nhưng người ngoài bàn ra tán vào lại khiến Bạch Vô Kỵ phẫn nộ hồi lâu.

Bạch Vô Kỵ nhìn Sở Hưu cười lạnh nói: “Ta khỏe, khỏe lắm. Có điều nghe nói ngươi bị Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta liên hợp cùng Tụ Nghĩa Trang truy sát như chó nhà có tang, ta còn tưởng ngươi đã chết nào ngờ vẫn sống sót, còn từ sát thủ Thanh Long Hội biến thành người của Quan Trung Hình Đường. Thân phận này của ngươi không phải giả mạo đấy chứ?”

Nghe Bạch Vô Kỵ nói vậy đám người quanh bàn mới nhận ra Sở Hưu là ai, dù sao ban đầu danh tiếng của y tại Yến Đông cũng rất lớn.

Sát thủ kim bài của Thanh Long Hội, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhất là khi y bố trí diệt Bắc Lăng Nhạc gia càng khiến võ lâm Yến Đông nhận ra thủ đoạn giết người của Thanh Long Hội không chỉ có đao có kiếm, mà còn có lòng người!

Nhưng sau chuyện Huyết Ngọc Linh Lung, Sở Hưu rời Yến Đông hơn một năm. Đối với giang hồ liên tục có đại sự đây đã là thời gian rất dài, ngay cả phân đà Thiên Tội cũng đã đổi chủ, đương nhiên cái tên Sở Hưu cũng sớm bị người ta quên lãng. Mãi tới giờ Bạch Vô Kỵ nói vậy, mọi người mới nhận ra Sở Hưu.

Những người khác cũng vậy, trên Long Hổ Bảng chỉ có vài chục cái tên, liên tưởng tên của y cùng xuất thân Thanh Long Hội, mọi người cũng nhanh chóng đoán ra.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Thân phận ta có phải giả không, không cần ngươi quan tâm. Đúng rồi, ta còn phải cảm tạ người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi nữa đấy.

Những bảo vật ở Lã Dương Sơn là ngươi đưa ta, Huyết Ngọc Linh Lung là trưởng bối Bạch gia các ngươi tặng ta. Giờ ta có thể đứng hạng mười tám trên Long Hổ Bảng không thiếu được công sức của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ủng hộ và giúp đỡ.”

Nghe xong câu này, sắc mặt Bạch Vô Kỵ lập tức bùng lên vẻ giận dữ, chỉ thẳng vào Sở Hưu lạnh lùng nói: “Sở Hưu, đừng tưởng Phong Mãn Lâu đặt ngươi trên ta thì ngươi có thể nói chuyện ngang hàng với ta. Cũng đừng tưởng ngươi gia nhập Quan Trung Hình Đường là có thể không đặt Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta trong mắt!”

Sở Hưu nhún nhún vai nói: “Bạch Vô Kỵ, xếp hạng trên Long Hổ Bảng ra sao tự ngươi biết rõ. Nếu ngươi bất mãn có thể tới chỗ Phong Mãn Lâu nói lý. Nếu ngươi có thể khiến Phong Mãn Lâu cúi đầu, có xếp hạng nhất ta cũng chẳng xen vào.

Người giang hồ tranh danh đoạt lợi, Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu chính là để thao túng loại ngu ngốc như ngươi.

Đương nhiên nếu ngươi nhất quyết muốn phân cao thấp với ta, ta cũng phụng bồi tới cùng. Vừa hay đánh một trận ở bên dưới còn chưa đã, chẳng bằng chúng ta lên trên làm thêm trận nữa?”

Võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn dĩ tính cách cuồng ngạo, nóng nảy dễ phẫn nộ. Giờ nghe Sở Hưu nói vậy, Bạch Vô Kỵ trực tiếp cầm mũi thương bạc đặt bên cạnh lên định ra tay nhưng lại bị Phương Hoài ép xuống

“Bạch huynh! Tỉnh táo lại! Nơi này là Đông Tề, là Tụ Long Các, Thần Binh Đại Hội còn chưa bắt đầu cơ mà, muốn động thủ cũng không cần ở đây, không vội.”

Lúc này Khương Văn Nguyên lại đột nhiên mở miệng nói: “Được rồi, người trẻ tuổi cũng thật nóng tính. Nói hai câu là được, chẳng lẽ thật sự định động thủ phá hủy Tụ Long Các của bản vương hay sao?”

Người phục vụ sau lưng Sở Hưu vội vàng giới thiệu: “Sở công tử, đây là vương gia nhà ta.”

Bạch Vô Kỵ bên kia nghe Khương Văn Nguyên đã mở miệng, hắn cũng không muốn đắc tội với thế lực bản địa như Khương Văn Nguyên, đành hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì thêm.

Sở Hưu sắc mặt kỳ quái nhìn Khương Văn Nguyên một hồi, chắp tay nói: “Tham kiến vương gia.”

Biểu cảm của Khương Văn Nguyên không lạnh nhạt như lúc trước, hắn vỗ vỗ vai Sở Hưu nói: “Không tệ, từ trước tới nay vốn không ít người xông lên ba tầng Tụ Long Các, nhưng không mấy ai làm được như ngươi. Quan Tư Vũ kéo được ngươi vào Quan Trung Hình Đường coi như hắn gặp may.”

Lúc này Khương Văn Nguyên không biết, mình còn đang ra vẻ hiền hòa tiếp đón với hậu bối ưu tú nhưng suy nghĩ trong lòng Sở Hưu lại chỉ có một: Cái tên dáng dấp không tệ, khí thế cũng không tồi này lại là thằng ngốc không ngừng tìm đường chết kia à?

Trong lòng Sở Hưu, mọi hành động của Khương Văn Nguyên đều là tự tìm đường chết.

Không yên ổn vui vẻ làm chức vương gia của mình đi, cứ nhất quyết nhảy ra gây chuyện. Bất luận lôi kéo thực lực võ lâm hay kết giao các cao thủ cường giả cùng tuấn kiệt trẻ tuổi, hay mời chào đại lượng võ giả làm môn khách cung phụng, tất cả những hành động này rõ ràng là tự tìm đường chết, không ngừng khiêu chiến giới hạn của hoàng tộc Đông Tề.

Đến lúc hoàng tộc Đông Tề không nhịn nổi cũng chẳng quan tâm tới cái đền thờ này nữa, vậy mạng của Khương Văn Nguyên cũng đã tới cuối.

Có điều hiện giờ Khương Văn Nguyên vẫn sống sờ sờ, nơi này cũng là Tụ Long Các, cho nên Sở Hưu cũng ra vẻ kinh ngạc khi được tiếp đón nồng hậu như vậy: “Vương gia quá khen, tại hạ nhận được địa vị như vậy là nhờ Quan đường chủ cất nhắc.”

Khương Văn Nguyên lại đột nhiên híp mắt nói: “Nhưng ta lại cảm thấy Quan Tư Vũ cất nhắc vậy còn chưa đủ.

Sở Hưu kinh ngạc hỏi lại: “Vương gia nói vậy là sao?”

Khương Văn Nguyên đột nhiên cười hai tiếng nói: “Sở tiểu hữu vừa tới Đông Tề, cũng là lần đầu tới Tụ Long Các, bản vương thân là chủ nhà đương nhiên phải đích thân chiêu đãi, vừa hay cho tiểu hữu nếm thử đặc sản của Tụ Long Các.”

Nói xong Khương Văn Nguyên trực tiếp dẫn Sở Hưu tới một góc gần cửa sổ của tầng bảy, cho người mang thức ăn lên.

Khương Văn Nguyên lại đi tới nói với người trung niên áo đen: “Lục tiên sinh, hôm nay nói tới đây thôi, hôm khác trò chuyện tiếp.”

Vị Lục tiên sinh kia nhìn Khương Văn Nguyên một hồi, cười hai tiếng nói: “Tại hạ hiểu rồi, chúc vương gia mã đáo thành công.”

Hai người bọn họ nói lời này có ẩn ý, người ngoài không hiểu được, ý nghĩa thật trong đó chỉ có Lục tiên sinh và Khương Văn Nguyên biết.

Trước đó Khương Văn Nguyên nói với Lục tiên sinh ân oán giữa hắn và Quan Tư Vũ cùng Quan Trung Hình Đường, đương nhiên đây chỉ là oán hận riêng của hắn, Quan Tư Vũ chắc đã sớm quên mất.

Với tính cách Khương Văn Nguyên đương nhiên không định đối đãi tốt gì với Sở Hưu, cũng không có tâm tư mời chào.

Nhưng tới vừa rồi hắn mới biết hóa ra Sở Hưu không phải võ giả do Quan Trung Hình Đường bồi dưỡng ra, trước đó y đã đứng hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng, mới gia nhập Quan Trung Hình Đường không tới hai năm. Như vậy ý nghĩa lại bất đồng.

Trong thời gian ngắn như vậy, Sở Hưu chắc chắn không mấy trung thành với Quan Trung Hình Đường. Như vậy hắn có thể mời chào, vừa thu nhận được một cảnh cường giả trẻ tuổi, vừa trả đũa Quan Tư Vũ đôi chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK