Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa quán trọ trực tiếp bị đánh nát, hơn mười võ giả mặc y phục võ sĩ loại ngắn màu xanh, tay cầm đao răng cưa lần lượt đi vào trong quán trọ, nhìn một nam một nữ cười lạnh.

“Trương Sở Hàn, Trương Bích Ninh, hai người chạy giỏi lắm. Còn dám lừa gạt bang chủ nhà ta, đúng là tự tìm đường chết.

Có điều các ngươi cũng thật vô tình vô nghĩa, lại mặc kệ gia tộc nhà mình mang đồ bỏ trốn.”

Trương Sở Hàn sắc mặt biến đổi nói: “Các ngươi làm gì Trương gia ta?”

Võ giả dẫn đầu cười lạnh nói: “Sao? Dám lừa gạt Thiên Lang Bang ta, kết cục còn chẳng rõ ư?”

Nghe võ giả cầm đầu này tự xưng là người của Thiên Lang Bang, mọi người xung quanh sắc mặt hơi đổi.

Thiên Lang Bang là đại bang phái tại Lâm Thành Quận Đông Tề, luận thực lực ở địa phương bọn chúng rất mạnh, nhưng nổi danh nhất là phong cách hành sự của chúng. Giống như đàn sói, tác phong điên cuồng, những tông môn kết thù kết oán với chúng, một khi bị chúng cắn được đều là kết cục không chết không thôi.

Cho nên cho dù là các tông môn mạnh hơn Thiên Lang Bang này một chút cũng chẳng muốn trêu vào đám chó dại này, khiến cho ác danh của Thiên Lang Bang càng lúc càng lớn, thậm chí lan truyền ra bên ngoài.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía huynh muội Trương Sở Hàn đã mang chút thương hại.

Bị đám sói dữ chó dại Thiên Lang Bang nhắm vào, kết cục ra sao có thể tưởng tượng được. Mặc dù vừa rồi thái độ Trương Sở Hàn khá ngông nghênh, nhưng việc gì bọn họ phải so đo với một người chết?

Võ giả cầm đầu Thiên Lang Bang có thực lực Ngoại Cương cảnh, còn hơn mười tên Thiên Lang Bang khác cả Tiên Thiên Nội Cương đều có, bất luận thực lực hay số lượng đều áp đảo đám người Trương gia.

Trương Sở Hàn biến sắc, hắn vội vàng cúi đầu liếc nhìn sang Trương Bích Ninh, nhanh chóng đẩy Trương Bích Ninh về phía Sở Hưu đang an vị bên cạnh, bản thân lại chạy về phía cửa sau của quán trọ.

Thấy cảnh này mọi người xung quanh ngây ngẩn. Nói thật bọn họ hành tẩu giang hồ đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy, ném một cô gái lại làm tấm khiến, bản thân bỏ chạy.

Những người này mặc dù đều xuất thân dân dã trên giang hồ, cùng là người giang hồ tầng chót, nhưng cũng chẳng nhìn được cảnh này.

Lúc này Trương Bích Ninh dựa vào bên người Sở Hưu, như không chịu nổi đả kích như vậy, hai mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Gương mặt cô nhìn Sở Hưu yếu đuối đáng yêu, lặng lẽ nức nở, mặc dù không cầu cứu nhưng bộ dáng đó còn rõ hơn lời nói.

Tướng mạo Trương Bích Ninh tuyệt đối là thượng phẩm, nhìn một đại mỹ nhân thiên kiều bá mỵ cầu xin trước mặt mình như vậy mọi người xung quanh đều động tâm, không khỏi nảy sinh ý muốn bảo hộ. Chỉ có điều Sở Hưu vẫn ngồi đó tiếp tục ăn ăn uống uống, coi mỹ nhân bên cạnh như không khí.

Tên cầm đầu Thiên lang Bang sửng sốt, khinh thường hừ lạnh một cái rồi nói: “Đồ hèn! Cái thứ đó mà cũng dám tính kế Thiên Lang Bang ta, đúng là khó hiểu!”

Người của Thiên Lang Bang cũng không lo Trương Sở Hàn chạy mất, với tốc độ đó của hắn có chạy cũng chạy được tới đâu?

Nhìn những người trong khách sạn, tên võ giả cầm đầu Thiên Lang Bang lạnh lùng nói: “Muốn lo chuyện bao đồng thì tự xem lại bản thân đi đã. Tất cả cút hết ra ngoài cho ta!”

Đám võ giả trong quán trọ nghe vậy lập tức rụt cổ. Vừa rồi thấy bộ danh thanh thuần đáng yêu của Trương Bích Ninh bọn họ còn thấy động tâm, hào khí dâng lên trong lòng muốn đứng dậy làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Có điều giờ nghe đám người của Thiên Lang Bang quát tháo như vậy, mọi người lại bình tĩnh lại.

Bọn họ chỉ là những kẻ giang hồ tầng chót khổ sở kiếm ăn qua ngày mà thôi, thậm chí không ai lên tới cảnh giới Tiên Thiên, lấy gì ra đấu với Thiên Lang Bang vốn nổi danh ác độc này? Cái giá của lo chuyện bao đồng có khi là cả cái mạng.

Có lúc nhiệt huyết dâng trào,nhưng không phải trong tình huống này.

Cho nên dưới tiếng quát tháo của võ giả Thiên Lang Bang, mọi người có tức giận tới đâu cũng chỉ có cách ngoan ngoãn lui sang một bên, rời khỏi theo hai cửa.

Thấy cảnh này chưởng quỹ quán trọ trốn dưới quầy khóc không ra nước mắt.

Cả phòng đầy những người như vậy nhưng không ai trả tiền!

Mọi người đều đã đi khỏi, chỉ còn mình Sở Hưu ngồi nguyên tại chỗ ăn ăn uống uống cực kỳ bắt mắt.

Võ giả cầm đầu Thiên Lang Bang kia nhìn Sở Hưu cười gằn nói: “Tiểu tử, ngươi định xen vào chuyện bao đồng à?”

Những võ giả khác không thấy được thực lực Sở Hưu khi y không thả ra khí thế, đó là do tu vi bản thân họ rất yếu.

Nhưng võ giả Thiên Lang Bang này cũng là Ngoại Cương cảnh, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức Ngoại Cương cảnh trên người Sở Hưu, có điều lại chẳng để ý.

Bên bọn họ có tới hơn mười người, cùng tiến lên ai sợ Sở Hưu?

Huống hồ Thiên Lang Bang bọn họ nổi danh hành xử điên cuồng, động cái là không chết không thôi. Đừng nói Sở Hưu là Ngoại Cương cảnh, cho dù Sở Hưu là cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh hắn cũng dám đánh. Chính vì bọn họ làm việc điên cuồng như vậy nên Thiên Lang Bang mới có thể phát triển tới nước này chỉ trong thời gian cực ngắn.

Sở Hưu uống một hơi cạn sạch chén hoàng tửu rồi thản nhiên nói: “Con người ta thật ra không thích nhất là xen vào chuyện bao đồng.”

Võ giả Thiên Lang Bang kia cười lạnh nói: “Không xen vào chuyện bao đồng thì tốt, việc của Thiên Lang Bang ta chẳng dễ nhúng tay vào đâu!”

Nhưng Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Mặc dù ta không thích xen vào chuyện bao đồng, nhưng ta lại rất ghét có người quấy rầy ta ăn cơm uống rượu. Giờ rõ ràng các ngươi đang quấy rầy ta, cho nên ta rất không vui.”

Võ giả Thiên Lang Bang kia nghe vậy cười lạnh một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt nói: “Nói đi nói lại chẳng phải vẫn là ra mặt vì con ả Trương gia này sao? Tên biểu ca bỏ đi kia không cần ả nữa, chỉ bằng ngươi cũng đòi đối nghịch với Thiên Lang Bang chúng ta, muốn chết à?”

Nói xong võ giả Ngoại Cương cảnh kia đột nhiên xuất đao chém về phía Sở Hưu. Lưỡi đao răng cưa tỏa ra huyết quang đỏ thẫm, không ngờ uy thế lại thật sự bất phàm.

Thiên Lang Bang có thể hùng bá cả một quận không chỉ vì bọn chúng điên cuồng không sợ chết, mà còn do phương thức hành sự mạnh mẽ cấp tiến của chúng.

Bang phái bình thường còn tự bảo vệ hơn cả tông môn bình thường, công pháp cường đại thường chỉ đặt trong tay số ít người.

Nhưng Thiên Lang Bang lại bất đồng, bang chủ Thiên Lang Bang truyền công pháp hạch tâm của bản thân xuống dưới, điều này khiến cho lực ngưng tụ của toàn bộ Thiên Lang Bang đều cực kỳ kinh người, cũng vì vậy những võ giả Thiên Lang Bang mới cầm cùng một loại binh khí.

Thấy uy thế xuất thủ của võ giả Thiên Lang Bang này, Trương Bích Ninh sợ hãi hét lên một tiếng rồi lặng lẽ nấp sau lưng Sở Hưu.

Một đao uy thế cường đại đánh tới nhưng Sở Hưu lại không buồn đứng dậy, y trực tiếp giơ tay ra, cương khí vô cùng cường đại lập tức bộc phát. Hỗn Nguyên Sơ Thủy, đây là lực lượng cường đại nhất diễn hóa thành!

Với tu vi hiện tại của Sở Hưu chỉ có hai loại người có thể trở thành đối thủ chân chính của y. Một là cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh, hai là những tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng.

Võ giả Thiên Lang Bang này mặc dù cũng là Ngoại Cương cảnh nhưng rõ ràng không nằm trong hai loại người trên, cho nên trực tiếp bị Sở Hưu dùng lực lượng áp đảo. Sau khi tu luyện Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công, xét riêng mức độ hùng hậu của chân khí, cùng cấp bậc ít người sánh nổi y.

Một tiếng nổ cương khí vang lên, tay cầm đao của Sở Hưu đột nhiên vận sức, lưỡi đao răng cưa chừng tam chuyển trực tiếp bị y bóp nát. Thông qua khoảnh khắc tiếp xúc với binh khí, thân hình võ giả Thiên Lang Bang đột nhiên không tự chủ được bị kéo về phía Sở Hưu!

Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ!

Công pháp này đối với kẻ địch thực lực kém hơn Sở Hưu, đặc biệt là kẻ cường độ cơ thể không địch lại Sở Hưu, đây quả thật là đòn tất sát!

Mọi người chỉ thấy thân hình võ giả Thiên Lang Bang bị kéo về phía Sở Hưu, nhưng chỉ chớp mắt đã bị y vứt ra, không ai thấy rõ động tác trong đó.

Nhưng giữa không trung, thân thể võ giả Thiên Lang Bang trực tiếp đầu thân tách rời, máu tươi phun thẳng ra như suối. Lúc này mọi người mới thấy chỉ trong nháy mắt vừa rồi võ giả Thiên Lang Bang kia đã bị Sở Hưu mạnh mẽ bẻ gãy đầu.

Một đòn giết chết, võ giả Thiên Lang Bang kia bị giết như bẻ đầu gà, vô cùng nhanh chóng.

Nghe tiếng thi thể cùng đầu rơi xuống đất, những bang chúng Thiên Lang Bang kia như bị chùy nặng đánh vào ngực, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Thiên Lang Bang bọn chúng hùng bá Lâm Thành Quận, thậm chí đến mức không ai dám chọc tới, cho dù những đại phái mạnh hơn bọn chúng một chút trong tình huống không có xung đột lợi ích cũng không dám chọc vào đám chó điên này. Cho nên đại đa số võ giả Thiên Lang Bang đều tạo thành tính cách ngang tàng bá đạo, nhưng mãi tới lúc này bọn chúng mới cảm thấy kinh sợ, cảm giác kinh sợ vô cùng trong thời khắc sinh tử.

Mặc dù trước giờ chúng đều ra vẻ không sợ chết, vô cùng điên cuồng, nhưng chính vì vậy càng chứng minh trong nội tâm chúng thật ra rất sợ chết, bọn chúng cũng là người.

Kẻ thật sự không sợ chết sẽ không nói ra, suốt ngày há miệng kêu chỉ có chó điên. Chó dám cắn người thật sự xưa nay không kêu.

Trốn!

Khoảnh khắc đó, đám võ giả Thiên Lang Bang bị hù dọa tới mức trong lòng chỉ còn lại một chữ này. Đối mặt với kẻ kinh khủng tới mức chỉ dùng một chiêu đã bẻ đầu lão đại của mình, bọn họ không còn xốc nổi dũng khí để liều mạng.

“Ta đã nói rồi, có kẻ quấy rầy ta ăn cơm uống rượu, ta sẽ rất không vui.”

Sở Hưu nhẹ nhàng giơ tay, lập tức hơn mười luồng huyết mang đem theo khí huyết sát ầm ầm bộc phá bắn về phía mười võ giả Thiên Lang Bang.

Chỉ nghe từng tiếng phốc phốc vang lên, hơn mười võ giả Thiên Lang Bang đồng loạt ngã xuống, không kịp kêu thảm một tiếng. Mọi người nhìn kỹ lại mới phát hiện trên trán tất cả võ giả Thiên Lang bang đều cắm một cây đũa trúc bình thường, máu đỏ cùng dịch trắng chảy ra từ miệng vết thương, xung quanh tĩnh lặng như tờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK