Mai Khinh Liên nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt mang vẻ trêu tức, cái trò lấy lui làm tiến này ngay nàng còn nhìn ra, nói chỉ tới Quan Tư Vũ.
Chỉ có điều với tình hình trước mắt, chiêu trò này của Sở Hưu vẫn rất hữu dụng, chí ít Quan Tư Vũ sẽ không làm việc khiến người trong Quan Trung Hình Đường nản lòng như vậy.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Lão gia, lần này đúng là do hòa thượng Đại Quang Minh Tự quá mức bá đạo. Nếu Sở Hưu nhượng bộ rút lui, chẳng những Quan Trung Hình Đường ta không nhận được đồ vật trong Thông Thiên Tháp mà cả thanh danh cũng bị hao tổn.
Minh Trần kia chỉ là giáo đầu võ tăng của Kim Cương Viện, trên giang hồ cũng chẳng có danh tiếng gì, chẳng lẽ giết hắn thì trụ trì phương trượng của Đại Quang Minh Tự lại ra mặt hay sao?”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy sắc mặt Quan Tư Vũ mới khá hơn một chút, nhưng hắn vẫn hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, đừng đứng đó đóng kịch nữ, chuyện lần này Quan Trung Hình Đường tiếp tục che chở giúp ngươi. Có điều lần sau khi động thủ nhất định phải cân nhắc thận trọng hậu quả sau này, nếu không có ngày ngươi gây ra phiền toái lớn đến mức Quan Trung Hình Đường cũng không gánh được, vậy ngươi tự cầu phúc đi.”
Sở Hưu cười cười, đứng dậy chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ đường chủ!”
Quan Tư Vũ bảo Sở Hưu thận trọng, thật ra khi Sở Hưu giết Minh Trần y đã cân nhắc cẩn thận. Sở Hưu biết Quan Trung Hình Đường có thực lực chống đỡ chuyện này.
Người Sở Hưu giết không phải tuấn kiệt trẻ tuổi của Đại Quang Minh Tự, cũng không phải nhân vật quan trọng gì, Đại Quang Minh Tự sẽ không gióng trống khua chiêng tới Quan Trung Hình Đường đòi người.
Hơn nữa vạn nhất Quan Tư Vũ sợ, không muốn vì Sở Hưu mà đắc tội với Đại Quang Minh Tự, vậy cũng rất đơn giản, Sở Hưu đi thẳng là được. Dù sao đối với Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường chỉ là một ván cầu mà thôi, y cũng chẳng hề có ý muốn lưu lại lâu ở Quan Trung Hình Đường.
Quan Tư Vũ gọi Uất Trì tới, lấy một chuỗi tràng hạt ra giao cho Uất Trì nói: “Cho người đưa chuỗi hạt này cho Đại Quang Minh Tự, nói với người của Đại Quang Minh Tự, thù oán giữa Sở Hưu và Minh Trần là chuyện trước khi hắn gia nhập Quan Trung Hình Đường. ân oán giang hồ, người chết như đèn tắt, mong Đại Quang Minh Tự có thể dùng lý trí xử lý chuyện lần này. Uất Trì cầm chuỗi tràng hạt này, nghỉ hoặc nói: “Đây là?”
Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Dưới trướng Đại Quang Minh Tự có Tam Đại Thiên Đường cùng Lục Đại Võ Viện, trong đó địa vị của Tam Đại Thiên Đường còn cao hơn Lục Đại Võ Viện.
Ngày trước đường chủ Sở Cuồng Ca đại nhân đã từng có ân với Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân, thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường trong Tam Đại Thiền Đường. Cho nên Hư Vân lưu lại chuỗi tràng hạt này, xem như ân tình.
Ấn tình với thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường đã đủ triệt tiêu chuyện này, cho dù thủ tọa Kim Cương Viện, Vị Đà Tôn Giả - Hư Ngôn có lên tiếng, lời nói của hắn cũng không có trọng lượng bằng Hư Vân.”
Sở Hưu lại hết sức kinh ngạc, vốn y tưởng cho dù người của Kim Cương Viện có tới, Quan Tư Vũ cũng sẽ chọn cứng rắn chống lại thủ tọa Kim Cương Viện - Hư Ngôn, không ngờ hắn lại dùng cách này giải quyết mọi chuyện.
Có điều suy nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Ngày trước Sở Cuồng Ca được xưng là Cự Hiệp, cứu người vô số, trên giang hồ cũng vô số người thiếu nợ ân tình của hắn, trong đó có người của Đại Quang Minh Tự cũng không có gì là lạ.
Có điều ân tình chỉ là ân tình, còn xa mới khiến người ta vì nó mà trả cả tính mạng.
Cho nên trước khi Sở Cuồng Ca chết, Quan Trung Hình Đường đang trong thời khắc nguy hiểm nhất vẫn không sử dụng ân tình của Hư vân, bởi Quan Tư Vũ biết ân tình này không đủ để khiến Hư Vân giúp Quan Trung Hình Đường vượt qua gian nan, chỉ có thể dùng trên chuyện nhỏ như lần này.
Lại cảnh cáo Sở Hưu một lần, Quan Tư Vũ mới để Sở Hưu rời khỏi.
Lấy ân tình của Hư Vân ra, Quan Tư Vũ cũng không tiếc nuối gì.
Ân tình này chỉ thuộc về Hư Vân chứ không phải của toàn bộ Đại Quang Minh Tự, cho nên nếu để lâu không dùng, sau khi Hư Vân chết cũng thành vô dụng.
Có Quan Trung Hình Đường hỗ trợ chống đỡ chuyện này, Sở Hưu cũng an tâm trở lại Quan Tây bắt đầu bế quan dưỡng thương, thuận tiện tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực một chút.
Mà lúc này trong Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Vô Giang cúi đầu, bên cạnh hắn là thi thể thất thúc, còn trước mặt là Hạ Hầu Trấn sắc mặt âm trầm như nước.
Nửa ngày sau Hạ Hầu Trấn mới lên tiếng: “Lão thất bị ai giết?”
Hạ Hầu Vô Giang nói khẽ: “Là Sở Hưu, có điều phụ thân, Sở Hưu kia...
“Câm miệng cho tai”
Hạ Hầu Vô Giang còn chưa nói xong, Hạ Hầu Trấn đã trực tiếp ngắt lời.
Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nói: “Ta đã dạy ngươi rồi, làm việc chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Ta bất kể tên Sở Hưu kia thế nào, lần trước ta đã nói với ngươi rồi, làm việc phải cẩn thận quả quyết, không năm chắc tất thăng thì đừng có ra tay. Kết quả thế nào đây? Ngươi thất bại, hơn nữa còn khiến lão thất mất mạng!
Một lần thất bại có thể chấp nhận, hai lần cũng có thể tha thứ, nhưng ngươi lại liên tục thua dưới tay tên Sở Hưu kia. Chuyện này chỉ có thể chứng minh cả năng lực cùng tâm tính của ngươi đều có vấn đề. Ngươi có biết không, nếu ngươi không phải đứa có thiên phú tốt nhất trong số con cái của ta, giờ ta đã phế bỏ ngươi rồi!”
Hạ Hầu Vô Giang cúi đầu không dám nói gì, bởi vì Hạ Hầu Trấn thậm chí không cho hắn cơ hội giải thích. Lần này Hạ Hầu Vô Giang bại cũng thật thảm, ngay cả thất thúc cũng bị liên lụy tới mất mạng.
Hạ Hầu Trấn thật sự phẫn nộ.
Thất thúc là môn khách tâm huyết của hắn, là người hắn tin tưởng tuyệt đối, là tâm phúc có sẵn sàng chịu chết vì hắn.
Người như vậy bên cạnh Hạ Hầu Trấn không có mấy, đối với bọn họ, Hạ Hầu Trấn còn tin tưởng hơn người trong gia tộc. Thế nhưng giờ thất thúc lại mất mạng vì Hạ Hầu Vô Giang, chuyện này khiến Hạ Hầu Trấn vừa tiếc nuối vừa đau lòng.
Người chứ nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình được đây? Thất thúc theo hắn hơn hai mươi năm, giờ lại chết oan chết uổng, Hạ Hầu Trấn sao lại thờ ơ cho được?
Mắt lạnh nhìn Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nói: “Giờ ngươi cút vào từ đường tự xét lại cho ta. Lão thất sẽ không chết vô ích, chuyện này Quan Trung Hình Đường nhất định phải cho Hạ Hầu thị ta một câu trả lời!”
Thường ngày tính cách Hạ Hầu Trấn khá trầm ổn tỉnh táo, rất ít khi thất thố như vậy.
Nếu lần này người chết không phải thất thúc mà là những hộ vệ khác bên cạnh Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn cùng lắm chỉ giáo huấn Hạ Hầu Vô Giang một chút, để hắn học được một bài học.
Ân oán giữa tiểu bối, người thế hệ trước như Hạ Hầu Trấn có thể ra tay, có điều sẽ rất mất mặt, không hợp quy củ.
Nhưng lần này thất thúc bị Sở Hưu giết chết, chuyện này Hạ Hầu Trấn không thể bỏ qua, nếu không những tâm phúc khác như thất thúc sẽ nghĩ gì về Hạ Hầu Trấn hắn?
Ngay lúc Hạ Hầu Trấn định triệu tập người của Hạ Hầu thị gây áp lực cho Quan Trung Hình Đường, một đệ tử Hạ Hầu thị lại đột nhiên đi tới bẩm báo: “Gia chủ, các vị trưởng lão mời ngài tới nghị sự.”
Hạ Hầu Trấn suy nghĩ một chút, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhỏ giọng mắng: “Lại là mấy lão già chết tiệt này!”
Chỉ có điều với tình hình trước mắt, chiêu trò này của Sở Hưu vẫn rất hữu dụng, chí ít Quan Tư Vũ sẽ không làm việc khiến người trong Quan Trung Hình Đường nản lòng như vậy.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Lão gia, lần này đúng là do hòa thượng Đại Quang Minh Tự quá mức bá đạo. Nếu Sở Hưu nhượng bộ rút lui, chẳng những Quan Trung Hình Đường ta không nhận được đồ vật trong Thông Thiên Tháp mà cả thanh danh cũng bị hao tổn.
Minh Trần kia chỉ là giáo đầu võ tăng của Kim Cương Viện, trên giang hồ cũng chẳng có danh tiếng gì, chẳng lẽ giết hắn thì trụ trì phương trượng của Đại Quang Minh Tự lại ra mặt hay sao?”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy sắc mặt Quan Tư Vũ mới khá hơn một chút, nhưng hắn vẫn hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, đừng đứng đó đóng kịch nữ, chuyện lần này Quan Trung Hình Đường tiếp tục che chở giúp ngươi. Có điều lần sau khi động thủ nhất định phải cân nhắc thận trọng hậu quả sau này, nếu không có ngày ngươi gây ra phiền toái lớn đến mức Quan Trung Hình Đường cũng không gánh được, vậy ngươi tự cầu phúc đi.”
Sở Hưu cười cười, đứng dậy chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ đường chủ!”
Quan Tư Vũ bảo Sở Hưu thận trọng, thật ra khi Sở Hưu giết Minh Trần y đã cân nhắc cẩn thận. Sở Hưu biết Quan Trung Hình Đường có thực lực chống đỡ chuyện này.
Người Sở Hưu giết không phải tuấn kiệt trẻ tuổi của Đại Quang Minh Tự, cũng không phải nhân vật quan trọng gì, Đại Quang Minh Tự sẽ không gióng trống khua chiêng tới Quan Trung Hình Đường đòi người.
Hơn nữa vạn nhất Quan Tư Vũ sợ, không muốn vì Sở Hưu mà đắc tội với Đại Quang Minh Tự, vậy cũng rất đơn giản, Sở Hưu đi thẳng là được. Dù sao đối với Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường chỉ là một ván cầu mà thôi, y cũng chẳng hề có ý muốn lưu lại lâu ở Quan Trung Hình Đường.
Quan Tư Vũ gọi Uất Trì tới, lấy một chuỗi tràng hạt ra giao cho Uất Trì nói: “Cho người đưa chuỗi hạt này cho Đại Quang Minh Tự, nói với người của Đại Quang Minh Tự, thù oán giữa Sở Hưu và Minh Trần là chuyện trước khi hắn gia nhập Quan Trung Hình Đường. ân oán giang hồ, người chết như đèn tắt, mong Đại Quang Minh Tự có thể dùng lý trí xử lý chuyện lần này. Uất Trì cầm chuỗi tràng hạt này, nghỉ hoặc nói: “Đây là?”
Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Dưới trướng Đại Quang Minh Tự có Tam Đại Thiên Đường cùng Lục Đại Võ Viện, trong đó địa vị của Tam Đại Thiên Đường còn cao hơn Lục Đại Võ Viện.
Ngày trước đường chủ Sở Cuồng Ca đại nhân đã từng có ân với Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân, thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường trong Tam Đại Thiền Đường. Cho nên Hư Vân lưu lại chuỗi tràng hạt này, xem như ân tình.
Ấn tình với thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường đã đủ triệt tiêu chuyện này, cho dù thủ tọa Kim Cương Viện, Vị Đà Tôn Giả - Hư Ngôn có lên tiếng, lời nói của hắn cũng không có trọng lượng bằng Hư Vân.”
Sở Hưu lại hết sức kinh ngạc, vốn y tưởng cho dù người của Kim Cương Viện có tới, Quan Tư Vũ cũng sẽ chọn cứng rắn chống lại thủ tọa Kim Cương Viện - Hư Ngôn, không ngờ hắn lại dùng cách này giải quyết mọi chuyện.
Có điều suy nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Ngày trước Sở Cuồng Ca được xưng là Cự Hiệp, cứu người vô số, trên giang hồ cũng vô số người thiếu nợ ân tình của hắn, trong đó có người của Đại Quang Minh Tự cũng không có gì là lạ.
Có điều ân tình chỉ là ân tình, còn xa mới khiến người ta vì nó mà trả cả tính mạng.
Cho nên trước khi Sở Cuồng Ca chết, Quan Trung Hình Đường đang trong thời khắc nguy hiểm nhất vẫn không sử dụng ân tình của Hư vân, bởi Quan Tư Vũ biết ân tình này không đủ để khiến Hư Vân giúp Quan Trung Hình Đường vượt qua gian nan, chỉ có thể dùng trên chuyện nhỏ như lần này.
Lại cảnh cáo Sở Hưu một lần, Quan Tư Vũ mới để Sở Hưu rời khỏi.
Lấy ân tình của Hư Vân ra, Quan Tư Vũ cũng không tiếc nuối gì.
Ân tình này chỉ thuộc về Hư Vân chứ không phải của toàn bộ Đại Quang Minh Tự, cho nên nếu để lâu không dùng, sau khi Hư Vân chết cũng thành vô dụng.
Có Quan Trung Hình Đường hỗ trợ chống đỡ chuyện này, Sở Hưu cũng an tâm trở lại Quan Tây bắt đầu bế quan dưỡng thương, thuận tiện tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực một chút.
Mà lúc này trong Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Vô Giang cúi đầu, bên cạnh hắn là thi thể thất thúc, còn trước mặt là Hạ Hầu Trấn sắc mặt âm trầm như nước.
Nửa ngày sau Hạ Hầu Trấn mới lên tiếng: “Lão thất bị ai giết?”
Hạ Hầu Vô Giang nói khẽ: “Là Sở Hưu, có điều phụ thân, Sở Hưu kia...
“Câm miệng cho tai”
Hạ Hầu Vô Giang còn chưa nói xong, Hạ Hầu Trấn đã trực tiếp ngắt lời.
Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nói: “Ta đã dạy ngươi rồi, làm việc chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Ta bất kể tên Sở Hưu kia thế nào, lần trước ta đã nói với ngươi rồi, làm việc phải cẩn thận quả quyết, không năm chắc tất thăng thì đừng có ra tay. Kết quả thế nào đây? Ngươi thất bại, hơn nữa còn khiến lão thất mất mạng!
Một lần thất bại có thể chấp nhận, hai lần cũng có thể tha thứ, nhưng ngươi lại liên tục thua dưới tay tên Sở Hưu kia. Chuyện này chỉ có thể chứng minh cả năng lực cùng tâm tính của ngươi đều có vấn đề. Ngươi có biết không, nếu ngươi không phải đứa có thiên phú tốt nhất trong số con cái của ta, giờ ta đã phế bỏ ngươi rồi!”
Hạ Hầu Vô Giang cúi đầu không dám nói gì, bởi vì Hạ Hầu Trấn thậm chí không cho hắn cơ hội giải thích. Lần này Hạ Hầu Vô Giang bại cũng thật thảm, ngay cả thất thúc cũng bị liên lụy tới mất mạng.
Hạ Hầu Trấn thật sự phẫn nộ.
Thất thúc là môn khách tâm huyết của hắn, là người hắn tin tưởng tuyệt đối, là tâm phúc có sẵn sàng chịu chết vì hắn.
Người như vậy bên cạnh Hạ Hầu Trấn không có mấy, đối với bọn họ, Hạ Hầu Trấn còn tin tưởng hơn người trong gia tộc. Thế nhưng giờ thất thúc lại mất mạng vì Hạ Hầu Vô Giang, chuyện này khiến Hạ Hầu Trấn vừa tiếc nuối vừa đau lòng.
Người chứ nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình được đây? Thất thúc theo hắn hơn hai mươi năm, giờ lại chết oan chết uổng, Hạ Hầu Trấn sao lại thờ ơ cho được?
Mắt lạnh nhìn Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nói: “Giờ ngươi cút vào từ đường tự xét lại cho ta. Lão thất sẽ không chết vô ích, chuyện này Quan Trung Hình Đường nhất định phải cho Hạ Hầu thị ta một câu trả lời!”
Thường ngày tính cách Hạ Hầu Trấn khá trầm ổn tỉnh táo, rất ít khi thất thố như vậy.
Nếu lần này người chết không phải thất thúc mà là những hộ vệ khác bên cạnh Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn cùng lắm chỉ giáo huấn Hạ Hầu Vô Giang một chút, để hắn học được một bài học.
Ân oán giữa tiểu bối, người thế hệ trước như Hạ Hầu Trấn có thể ra tay, có điều sẽ rất mất mặt, không hợp quy củ.
Nhưng lần này thất thúc bị Sở Hưu giết chết, chuyện này Hạ Hầu Trấn không thể bỏ qua, nếu không những tâm phúc khác như thất thúc sẽ nghĩ gì về Hạ Hầu Trấn hắn?
Ngay lúc Hạ Hầu Trấn định triệu tập người của Hạ Hầu thị gây áp lực cho Quan Trung Hình Đường, một đệ tử Hạ Hầu thị lại đột nhiên đi tới bẩm báo: “Gia chủ, các vị trưởng lão mời ngài tới nghị sự.”
Hạ Hầu Trấn suy nghĩ một chút, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhỏ giọng mắng: “Lại là mấy lão già chết tiệt này!”