Hạ Hầu Vô Giang đang tràn ngập nguy hiểm, Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nhìn Tư Đồ Lệ quát lớn: “Vô Tướng Ma Tông các ngươi định không chết không thôi với Hạ Hầu thị chúng ta hay sao?”
Tư Đồ Lệ nheo mắt cười lạnh nói: “Không phải Vô 'Tướng Ma Tông muốn không chết không thôi với ngươi mà là Hạ Hầu thị các ngươi muốn đối nghịch với giới Ma đạo chúng taI
Ngươi không muốn con mình chết đúng không? Vậy được thôi, đơn giản, giờ ngươi lập tức dẫn người của Hạ Hầu thị rời khỏi Phù Ngọc Sơn, bên này ta lập tức buông †ay, ngươi có dám không?”
Hạ Hầu Trấn mặt mày âm trầm không nói gì, đương nhiên hắn không dám!
Phải biết giờ đã không phải phân tranh giữa Ngũ Đại Kiếm Phái và Ma đạo nữa, mâu thuẫn hai bên đã bị đẩy lên thành Đại chiến chính ma.
Lúc này các thế lực tham chiến đều đại biểu cho. †ông môn Chính đạo, ở đây chỉ còn số ít các môn phái như Thiên Hạ Minh không động thủ.
Hạ Hầu thị bọn họ ra tay cũng ra tay rồi, nếu giờ bỏ dở giữa chừng, vậy là sao? Rưồng bỏ giới Chính đạo? 'Thanh danh Hạ Hầu thị bọn họ sẽ rớt xuống cả ngàn trượng!
Hạ Hầu thị không phải Hạ Hầu thị của mình Hạ Hầu Trấn, cho nên mọi quyết định của Hạ Hầu Trấn đều phải phù hợp với lợi ích của Hạ Hầu thị mới được.
Nếu hôm nay Hạ Hầu Trấn dám vì con mình mà lựa chọn dẫn người rời khỏi Phù Ngọc Sơn, ảnh hưởng tới thanh danh của Hạ Hầu thị, vậy sau khi trở về Hạ Hầu thị, hắn cũng không cần làm gia chủ Hạ Hầu thị nữa.
Một kẻ vì tư dục mà không để ý tới lợi ích Hạ Hầu thị không xứng làm gia chủ.
Nhưng nếu bỏ mặc con mình bị người ta giết chết như vậy, Hạ Hầu Trấn cũng không làm được.
Lúc này Hạ Hầu Trấn đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn trực tiếp hét lên với Hạ Hầu Vô Giang: “Trốn! Mau chạy khỏi Phù Ngọc Sơn!”
Hạ Hầu thị không thể trốn nhưng Hạ Hầu Vô Giang lại có thể, dù sao hắn cũng chỉ là một võ giả tiểu bối, không đại biểu được toàn bộ Hạ Hầu thị.
Lâm chiến bỏ trốn, cùng lắm Hạ Hầu Vô Giang chỉ tốn thất chút thanh danh mà thôi, dù sao với võ giả tiểu bối như hắn, thứ như thanh danh sau này có thể bù đắp được.
Hạ Hầu Vô Giang lúc này cũng đang kinh hãi, cho dù Hạ Hầu Trấn không nói hắn cũng muốn chạy.
Người trước mắt đã tu luyện cả lực lượng và tỉnh thần lực tới mức cực hạn, đủ để áp đảo Hạ Hầu Vô Giang trên mọi phương diện.
Hạ Hầu Vô Giang không phải kẻ ngốc, liều mạng với đối thủ như vậy rõ ràng là tự tìm đường chết.
Cho nên hắn trực tiếp quay người bỏ trốn, không hề do dự.
Thấy động tác này của Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu cười lạnh một tiếng, lần này nếu Hạ Hầu Vô Giang còn đào tẩu được, trừ phi có đại khí vận.
Đừng nhìn cảnh giới Hạ Hầu Vô Giang tiến bộ rất nhanh, thực ra nếu xét sức chiến đấu bản thân, Hạ Hầu Vô Giang còn không bằng Nhiếp Đông Lưu, nội tình căn cơ của hắn đều quá kém.
Hạ Hầu thị chủ tu tinh thần lực, nhưng thứ này vốn cần rèn luyện trong thời gian dài. Hạ Hầu Vô Giang bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên là nhờ ngoại vật, còn chưa kịp tôi luyện tinh thần lực bản thân, cho nên cảnh giới hiện tại khá kém cỏi. Cho dù Sở Hưu che dấu tung tích, không thể vận dụng Thiên Ma Vũ cùng võ công như Khoái Mạn Cửu Tự Quyết cũng có thể thoải mái áp đảo Hạ Hầu Vô Giang.
Sở Hưu quanh người bừng lên ma khí mãnh liệt, bao. phủ khắp quanh người.
Cùng lúc đó, hai mắt y hiện lên màu đỏ rực, chỉ chớp mắt đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, tốc độ đột nhiên Ma khí cuồng bạo cùng sát ý ngưng tụ quanh người Sở Hưu, liên tục đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang, cơ hồ mỗi quyền đánh ra, Hạ Hầu Vô Giang đều phun ra một ngụm máu tươi.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang vì giữ mạng cũng liều cả tính mệnh.
Hạ Hầu Vô Giang cắn răng giơ ngón tay điểm lên trán, một luồng sáng kim xen lẫn khí huyết lập tức bùng lên.
Công pháp thiêu đốt tỉnh huyết của Hạ Hầu thị cũng khác với những người khác. Những người khác chỉ đơn thuần thiêu đốt tinh huyết còn Hạ Hầu thị lại thiêu đốt cả nguyên thần cùng tỉnh huyết, mặc dù tiêu hao càng lớn nhưng uy lực cũng càng mạnh mẽ.
Chỉ trong chớp mắt, quanh người Hạ Hầu Vô Giang tỏa ra bảy luồng sáng vàng kim, bắn tới các hướng, khí tức giống hệt nhau khiến người ta không cách nào phân biệt thật giả.
Sở Hưu không hề nóng vội, ánh mắt y không còn sát ý, thay vào đó là một cảnh tượng kỳ dị bao gồm cả nhật nguyệt tỉnh thần.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, thân hình trong bảy luồng sáng kim lập tức hiện lên rõ ràng. không còn gì che giấu.
Công pháp bỏ trốn này của Hạ Hầu thị tên là Hóa 'Thần Thuật, thần niệm diễn hóa ngàn vạn, không có bất cứ lực công kích nào, chỉ đơn thuần là bỏ trốn giữ mạng.
Có thể nói cho dù tông sư võ đạo cũng không nhìn ra huyền cơ trong đó, hoặc tốc độ ngươi phải nhanh chóng tới mức cực hạn có thể đuổi kịp đánh tan từng luồng kim quang này, xem xét thật giả, hoặc chỉ dựa vào. vận may.
Đáng tiếc Hạ Hầu Vô Giang lại gặp phải Sở Hưu, Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể nói là công pháp khắc chế chiêu này của Hạ Hầu thị.
Đuổi kịp thân của Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu lại xuất quyền đánh ra, cương khí còn chưa tới người, sát ý cường đại đã khiến Hạ Hầu Vô Giang hộc máu, phá hủy kinh mạch trong cơ thể hắn.
Sau khi thiêu đốt tinh huyết nguyên thần, lực lượng bản thân của Hạ Hầu Vô Giang cũng đã hao tổn tới cực hạn. Vốn dĩ hản đã không phải đối thủ, càng không nói tới giờ còn bị áp sát phải chiến đấu cận thân với Sở Hưu.
Chỉ có điều Hạ Hầu Vô Giang cực kỳ không cam tâm, chiêu thức của hắn không thể bị người trước mặt phá bỏ được.
Cho nên theo Hạ Hầu Vô Giang chỉ có thể là người này may mắn, vừa vặn đuổi theo đúng hướng mà thôi.
Nhưng tỷ lệ một phần bảy mà đối phương còn may. mắn đoán đúng, vậy có phải chứng minh hôm nay trời muốn diệt Hạ Hầu Vô Giang hắn không?
Lúc này Hạ Hầu Trấn thấy Hạ Hầu Vô Giang có chạy cũng không thoát, gương mặt giãy dụa, quát lên với Tư Đồ Lệ: “Dừng tay! Hạ Hầu thị nguyện ý rời khỏi lần Đại chiến chính ma lần này!”
Hạ Hầu Trấn mặc dù không chỉ có một con trai là Hạ Hầu Vô Giang, nhưng từ nhỏ đến lớn, Hạ Hầu Vô Giang đều do hắn bồi dưỡng rèn luyện tới giờ.
Lần này nếu đổi thành đứa con khác, Hạ Hầu Trấn sẽ còn cân nhắc giữa thân phận gia chủ cùng một đứa con trai, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn.
Nhưng giờ người ở kia lại là Hạ Hầu Vô Giang, là Hạ Hầu Vô Giang mà hắn luôn dẫn theo từ nhỏ, tình cảm sâu đậm nhất. Hạ Hầu Trấn không muốn quyền lực nữa, không thể trở mắt nhìn con trai mình chết đi ở đây được.
Cho dù sau đó Hạ Hầu thị có truy cứu trách nhiệm của hắn thì đã sao? Cùng lắm là dời hắn tới một chức vị không mấy béo bở, không cho hắn làm gia chủ nữa mà thôi.
Với tuổi tác cùng cảnh giới của Hạ Hầu Vô Giang hiện tại, tương lai muốn thành gia chủ cũng không khó khăn mấy. Trong cùng thế hệ không ai thăng được Hạ Hầu Vô Giang, dù sao chỉ cần còn sống là còn hy vọng.
Tư Đồ Lệ nheo mắt cười lạnh nói: “Không phải Vô 'Tướng Ma Tông muốn không chết không thôi với ngươi mà là Hạ Hầu thị các ngươi muốn đối nghịch với giới Ma đạo chúng taI
Ngươi không muốn con mình chết đúng không? Vậy được thôi, đơn giản, giờ ngươi lập tức dẫn người của Hạ Hầu thị rời khỏi Phù Ngọc Sơn, bên này ta lập tức buông †ay, ngươi có dám không?”
Hạ Hầu Trấn mặt mày âm trầm không nói gì, đương nhiên hắn không dám!
Phải biết giờ đã không phải phân tranh giữa Ngũ Đại Kiếm Phái và Ma đạo nữa, mâu thuẫn hai bên đã bị đẩy lên thành Đại chiến chính ma.
Lúc này các thế lực tham chiến đều đại biểu cho. †ông môn Chính đạo, ở đây chỉ còn số ít các môn phái như Thiên Hạ Minh không động thủ.
Hạ Hầu thị bọn họ ra tay cũng ra tay rồi, nếu giờ bỏ dở giữa chừng, vậy là sao? Rưồng bỏ giới Chính đạo? 'Thanh danh Hạ Hầu thị bọn họ sẽ rớt xuống cả ngàn trượng!
Hạ Hầu thị không phải Hạ Hầu thị của mình Hạ Hầu Trấn, cho nên mọi quyết định của Hạ Hầu Trấn đều phải phù hợp với lợi ích của Hạ Hầu thị mới được.
Nếu hôm nay Hạ Hầu Trấn dám vì con mình mà lựa chọn dẫn người rời khỏi Phù Ngọc Sơn, ảnh hưởng tới thanh danh của Hạ Hầu thị, vậy sau khi trở về Hạ Hầu thị, hắn cũng không cần làm gia chủ Hạ Hầu thị nữa.
Một kẻ vì tư dục mà không để ý tới lợi ích Hạ Hầu thị không xứng làm gia chủ.
Nhưng nếu bỏ mặc con mình bị người ta giết chết như vậy, Hạ Hầu Trấn cũng không làm được.
Lúc này Hạ Hầu Trấn đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn trực tiếp hét lên với Hạ Hầu Vô Giang: “Trốn! Mau chạy khỏi Phù Ngọc Sơn!”
Hạ Hầu thị không thể trốn nhưng Hạ Hầu Vô Giang lại có thể, dù sao hắn cũng chỉ là một võ giả tiểu bối, không đại biểu được toàn bộ Hạ Hầu thị.
Lâm chiến bỏ trốn, cùng lắm Hạ Hầu Vô Giang chỉ tốn thất chút thanh danh mà thôi, dù sao với võ giả tiểu bối như hắn, thứ như thanh danh sau này có thể bù đắp được.
Hạ Hầu Vô Giang lúc này cũng đang kinh hãi, cho dù Hạ Hầu Trấn không nói hắn cũng muốn chạy.
Người trước mắt đã tu luyện cả lực lượng và tỉnh thần lực tới mức cực hạn, đủ để áp đảo Hạ Hầu Vô Giang trên mọi phương diện.
Hạ Hầu Vô Giang không phải kẻ ngốc, liều mạng với đối thủ như vậy rõ ràng là tự tìm đường chết.
Cho nên hắn trực tiếp quay người bỏ trốn, không hề do dự.
Thấy động tác này của Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu cười lạnh một tiếng, lần này nếu Hạ Hầu Vô Giang còn đào tẩu được, trừ phi có đại khí vận.
Đừng nhìn cảnh giới Hạ Hầu Vô Giang tiến bộ rất nhanh, thực ra nếu xét sức chiến đấu bản thân, Hạ Hầu Vô Giang còn không bằng Nhiếp Đông Lưu, nội tình căn cơ của hắn đều quá kém.
Hạ Hầu thị chủ tu tinh thần lực, nhưng thứ này vốn cần rèn luyện trong thời gian dài. Hạ Hầu Vô Giang bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên là nhờ ngoại vật, còn chưa kịp tôi luyện tinh thần lực bản thân, cho nên cảnh giới hiện tại khá kém cỏi. Cho dù Sở Hưu che dấu tung tích, không thể vận dụng Thiên Ma Vũ cùng võ công như Khoái Mạn Cửu Tự Quyết cũng có thể thoải mái áp đảo Hạ Hầu Vô Giang.
Sở Hưu quanh người bừng lên ma khí mãnh liệt, bao. phủ khắp quanh người.
Cùng lúc đó, hai mắt y hiện lên màu đỏ rực, chỉ chớp mắt đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, tốc độ đột nhiên Ma khí cuồng bạo cùng sát ý ngưng tụ quanh người Sở Hưu, liên tục đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang, cơ hồ mỗi quyền đánh ra, Hạ Hầu Vô Giang đều phun ra một ngụm máu tươi.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang vì giữ mạng cũng liều cả tính mệnh.
Hạ Hầu Vô Giang cắn răng giơ ngón tay điểm lên trán, một luồng sáng kim xen lẫn khí huyết lập tức bùng lên.
Công pháp thiêu đốt tỉnh huyết của Hạ Hầu thị cũng khác với những người khác. Những người khác chỉ đơn thuần thiêu đốt tinh huyết còn Hạ Hầu thị lại thiêu đốt cả nguyên thần cùng tỉnh huyết, mặc dù tiêu hao càng lớn nhưng uy lực cũng càng mạnh mẽ.
Chỉ trong chớp mắt, quanh người Hạ Hầu Vô Giang tỏa ra bảy luồng sáng vàng kim, bắn tới các hướng, khí tức giống hệt nhau khiến người ta không cách nào phân biệt thật giả.
Sở Hưu không hề nóng vội, ánh mắt y không còn sát ý, thay vào đó là một cảnh tượng kỳ dị bao gồm cả nhật nguyệt tỉnh thần.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, thân hình trong bảy luồng sáng kim lập tức hiện lên rõ ràng. không còn gì che giấu.
Công pháp bỏ trốn này của Hạ Hầu thị tên là Hóa 'Thần Thuật, thần niệm diễn hóa ngàn vạn, không có bất cứ lực công kích nào, chỉ đơn thuần là bỏ trốn giữ mạng.
Có thể nói cho dù tông sư võ đạo cũng không nhìn ra huyền cơ trong đó, hoặc tốc độ ngươi phải nhanh chóng tới mức cực hạn có thể đuổi kịp đánh tan từng luồng kim quang này, xem xét thật giả, hoặc chỉ dựa vào. vận may.
Đáng tiếc Hạ Hầu Vô Giang lại gặp phải Sở Hưu, Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể nói là công pháp khắc chế chiêu này của Hạ Hầu thị.
Đuổi kịp thân của Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu lại xuất quyền đánh ra, cương khí còn chưa tới người, sát ý cường đại đã khiến Hạ Hầu Vô Giang hộc máu, phá hủy kinh mạch trong cơ thể hắn.
Sau khi thiêu đốt tinh huyết nguyên thần, lực lượng bản thân của Hạ Hầu Vô Giang cũng đã hao tổn tới cực hạn. Vốn dĩ hản đã không phải đối thủ, càng không nói tới giờ còn bị áp sát phải chiến đấu cận thân với Sở Hưu.
Chỉ có điều Hạ Hầu Vô Giang cực kỳ không cam tâm, chiêu thức của hắn không thể bị người trước mặt phá bỏ được.
Cho nên theo Hạ Hầu Vô Giang chỉ có thể là người này may mắn, vừa vặn đuổi theo đúng hướng mà thôi.
Nhưng tỷ lệ một phần bảy mà đối phương còn may. mắn đoán đúng, vậy có phải chứng minh hôm nay trời muốn diệt Hạ Hầu Vô Giang hắn không?
Lúc này Hạ Hầu Trấn thấy Hạ Hầu Vô Giang có chạy cũng không thoát, gương mặt giãy dụa, quát lên với Tư Đồ Lệ: “Dừng tay! Hạ Hầu thị nguyện ý rời khỏi lần Đại chiến chính ma lần này!”
Hạ Hầu Trấn mặc dù không chỉ có một con trai là Hạ Hầu Vô Giang, nhưng từ nhỏ đến lớn, Hạ Hầu Vô Giang đều do hắn bồi dưỡng rèn luyện tới giờ.
Lần này nếu đổi thành đứa con khác, Hạ Hầu Trấn sẽ còn cân nhắc giữa thân phận gia chủ cùng một đứa con trai, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn.
Nhưng giờ người ở kia lại là Hạ Hầu Vô Giang, là Hạ Hầu Vô Giang mà hắn luôn dẫn theo từ nhỏ, tình cảm sâu đậm nhất. Hạ Hầu Trấn không muốn quyền lực nữa, không thể trở mắt nhìn con trai mình chết đi ở đây được.
Cho dù sau đó Hạ Hầu thị có truy cứu trách nhiệm của hắn thì đã sao? Cùng lắm là dời hắn tới một chức vị không mấy béo bở, không cho hắn làm gia chủ nữa mà thôi.
Với tuổi tác cùng cảnh giới của Hạ Hầu Vô Giang hiện tại, tương lai muốn thành gia chủ cũng không khó khăn mấy. Trong cùng thế hệ không ai thăng được Hạ Hầu Vô Giang, dù sao chỉ cần còn sống là còn hy vọng.