Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hội tứ đại ma nữ được thành lập, cả cuộc sống của bốn cô nàng sẽ nhanh chóng thích nghi với nhau. Mọi người đang nằm thảnh thơi nghỉ ngơi sau một ngày học tập mệt mỏi, điều khiến bọn họ mệt mỏi không phải vì học tập mà do cắt đuôi những phần tử bám đuôi Trần Tĩnh An. Đôi lúc cuộc sống nhàm chán thế mà niềm lạc thú này khiến cho mọi người càng thân thiết hơn, nhất là khi giúp An Tĩnh qua mặt mấy nam sinh viên. An Tĩnh đã cố gắng nói bản thân mình đã có người yêu nhưng bọn họ không tin, thế là cứ chuỗi ngày đeo bám tiếp diễn. Sáng trưa chiều tối, An Tĩnh muốn đi ra ngoài thì phải nguỵ trang không khác gì ăn trộm nếu không thì bọn họ bám đuôi không dứt. Hầy, đôi lúc đẹp quá cũng là cái tội mà.

An Tĩnh đang vùi đầu trong các bài tham luận khiến cho ba cô nàng còn lại không khỏi chậc lưỡi. Có thể nói rằng An Tĩnh là đại mỹ nhân kiêm học bá của hội này. Những chuyên ngành của các cô không hiểu cái gì nhờ An Tĩnh là qua liền. Đôi lúc bọn họ tưởng An Tĩnh là kho học liệu tri thức, bách khoa toàn thư của nhân loại. Thứ hay ho gì cô đều biết cả.

Cả căn phòng đang yên tĩnh chỉ có tiếng loạch xoạch giở sách của An Tĩnh, đôi lúc lại tiếng lạch tạch nhắn tin của Âu Dương Miểu. Còn Lưu Thi cùng với Tang Niên ra ngoài bây giờ chưa về. Đột nhiên ở đầu oà lên tiếng khóc hu hu, khiến An Tĩnh không khỏi giật mình quay đầu lại thì thấy Âu Dương Miểu vẫn cười tươi nhưng bây giờ thì hoa lê đái vũ rồi. Cô nhíu mày nhìn bộ dạng cô bạn mình không hiểu lý do gì mà khóc.


“Sao vậy? Tự dưng đang yên ổn mà?”

Tang Niên cùng với Lưu Thi mở cửa bước vào nghe tiếng khóc như lợn chọc tiết vậy, bọn họ cởi giày ra đi vào không khỏi thắc mắc. Nếu người ngoài không biết thì cứ tưởng là An Tĩnh bắt nạt Âu Dương Miểu nữa chứ.

“Lại còn chuyện gì chứ? Cậu khóc như mưa có chuyện gì thế. Người ngoài không biết cứ tưởng Tiểu An bắt nạt cậu nữa chứ?”

Âu Dương Miểu nghe vậy liền ôm lấy cái gối oà khóc thêm lần nữa. Ai nấy đều sốt sắng khi không hiểu chuyện gì, vỗ vai an ủi Âu Dương Miểu. Sau một hồi thút thít, Âu Dương Miểu cũng nghèn nghẹn nước mắt. Nấc vài tiếng kể đầu đuôi mọi chuyện như không như có vậy.

“Tớ lại thất tình rồi. Hu hu, trước đó anh ta hứa hẹn với tớ rất nhiều nhưng bây giờ tuyệt tình chia tay với tớ. Hu hu, tớ có gì thua kém người ta sao?”

An Tĩnh khẽ vỗ vai Âu Dương Miểu, cô không ngờ vì thất tình mà cô ấy lại bi luỵ như thế. Thở dài một hơi, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Âu Dương Miểu còn đang sụt sịt.

“Đừng đun sôi cả đại dương để pha một ấm trà. Đừng vì một con người phụ bạc mà đánh mất cả thanh xuân. Đời còn dài, tương lai còn nhiểu người xứng với cậu hơn mà.”

An Tĩnh ngồi an ủi Âu Dương Miểu trong khi hai người còn lại đều cười châm chọc. Lưu Thi vỗ vai An Tĩnh, nhướng mày đưa về hướng của Tang Niên.

“Tiểu An à, chuyện này cậu nên quen dần đi. Đây không phải là lần đầu tiên trong tháng này của cậu ta rên rỉ thất tình đâu.À Tang Ma Ngủ, cậu ta là lần thứ mấy trong tháng rồi?”

Tang Niên nhướng vai, bộ dạng quá quen với cảnh hiện tại rồi. Ném qua cho Lưu Thi chai nước vừa mới mua nên còn hơi lạnh,rồi trả lời.

“Một tháng có 30 ngày, cậu ta đã rên rỉ hơn 21 ngày rồi. Không còn nhớ chính xác là bao nhiêu, nhưng tầm khoảng bảy tám lấn gì đó.”

An Tĩnh với vẻ mặt tràn đầy lẽ sống và niềm tin nhìn bộ dạng Âu Dương Miểu, không khỏi hắc tuyến đầy mặt.

“Miểu Miểu à, mình không ngờ cậu là tra nữ đến thế. Thật mù mắt nhìn bộ dạng ngoan hiền của cậu thế mà bạo như thế.”

Nghe thấy lời nhận xét chi tiết và cẩn thận của Trần Tĩnh An, Tang Niên và Lưu Thi cười to thậm chí còn ho sặc sụa. Âu Dương Miểu lỗ tai quá chai sần, đối với lời nhận xét của An Tĩnh như lời gió thoảng mây bay thôi.


An Tĩnh nhanh chóng đi đến bàn học của mình để giải quyết đống bài tham luận còn dang dở. Đột nhiên điện thoại rung lên một tiếng, cô mở máy ra xem thì không khỏi bật cười rồi nhắn tin trả lời lại. Kể từ ngày đó, cả hai người đều qua lại thân thiết với nhau tuy rằng đa số là qua tin nhắn nhưng mà đủ khiến sợi dây giữa hai người càng thêm siết chặt với nhau hơn.


Trả lời xong tin nhắn, An Tĩnh bỏ điện thoại mình xuống rồi đi tắm mà không biết rằng đang có ba ánh mắt cú vọ đang nhìn chằm chằm mọi nhất cử nhất động của cô. Lưu Thi giao lưu một vòng với hai người còn lại bằng ánh mắt. Hai người còn lại đều gật đầu chung ý tưởng. Không biết bọn có tu luyện đọc tâm thuật hay không nữa.


Bọn họ đoán chắc người nhắn tin cho Trần Tĩnh An lầ bạn trai. Mà không phải là chắc chắn. Chỉ có như thế cô bạn học bá suốt ngày chằm chằm vào đống chữ dày đặt có thể buông bỏ chúng xuống, tươi cười trả lời tin nhắn. Lại còn lén la lén lút nhìn ngó bọn cô nữa chứ.


Thật là gian tà gì đâu không!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK