" Tỉnh?"
An Tĩnh day day ấn đường, kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
"Ừ, sao cậu còn chưa về vậy?"
Mục Chấp ngồi đối diện An Tĩnh, đưa điện thoại cho cô xem thời gian.
"Lúc này thì ký túc xá đã vào giờ giới nghiêm rồi. Anh có về thì cũng không vào được. "
An Tĩnh thổi một muỗng cháo đưa vào miệng, khẽ liếc nhìn ra tâm tư của Mục Chấp.
"Vậy cũng đã tối rồi, cậu cũng nên về nghỉ ngơi đi chứ?"
Vừa dứt lời thì trời đột nhiên nổi sấm ầm ầm, bầu trời đầy sao bỗng dưng đổ mưa lớn. Thật là thiên thời địa lợi nhân hòa mà! Mục Chấp nhìn ra thời tiết không khỏi đắc ý.
"Thật ra anh cũng muốn về lắm nhưng anh không mang chứng minh thư. Với cả em nỡ lòng nào đuổi người vừa giúp em về nhà sao? Đã vậy trời còn mưa to, gió lớn và sấm sét ầm ầm nữa."
An Tĩnh gật đầu cũng đúng định đồng ý cho Mục Chấp ở lại thì thấy đáy mắt âm mưu thủ đoạn của anh.
"Cậu sờ xem lương tâm mình có đau không vậy? Liêm sỉ rớt đâu rồi?"
Mục Chấp thấy vậy liền tỏ ra vẻ không liên quan đến mình còn thấy đó là điều tất nhiên.
" Lương tâm và liêm sỉ có nuôi sống anh được ngày nào đâu?"
An Tĩnh theo bản năng lười cãi tay đôi với Mục Chấp làm gì, dù sao cố gắng đến mấy cũng đâu thắng nổi cậu ta.
Sau một hồi chây ỳ, la liếm thì Mục vô sỉ nhà ta cũng được ngủ nhờ nhà An Tĩnh. Cậu khá đắc ý mà nằm trên ghế sô pha nhìn sang An Tĩnh đang chăm chú nhìn vào máy tính làm việc.
Đột nhiên một cuộc gọi video gọi đến, Mục Chấp nhìn thì thấy đối phương là Chu Tần. Bởi vì hôm nay có chuyện vui nên Mục Chấp mới phá lệ mà đồng ý.
Mới bắt máy thì một cái giọng oang oang của Chu Tần khiến cho Mục Chấp không khỏi đưa điện thoại ra xa, sợ rằng nếu như không làm vậy thì màng nhĩ của cậu.
" Này A Chấp, cậu sao không lo về sớm vậy hả? U mê tình yêu quá nên quên lối về sao?"
Chu Tần bên này nghe tiếng lách cách gõ bàn phím, không khỏi tò mò.
"Bên cạnh cậu là ai vậy? "
Mục Chấp không nói không rằng chuyển camera sau để Chu Tần nhìn xem đối phương là ai. Nhìn vào màn hình thì thấy người đó là An Tĩnh, cậu không khỏi lên.
"Ôi cái đệt mợ Mục Chấp! Sao cậu không nói là đang ở nhà An Tĩnh hả?"
Mục Chấp nhướng mày nhìn bộ dạng Chu Tần như nhìn kẻ ngủ, nhàn nhạt trả lời.
"Nãy giờ cậu đâu cho tôi nói đâu?"
An Tĩnh đang chăm chỉ làm việc nghe loáng thoáng ai đó đang gọi tên mình, cô không khỏi thều thào mò.
"Cậu đang nói chuyện với ai vậy?"
Chu Tần hối thúc Mục Chấp đưa điện thoại cho An Tĩnh.
"Này này, lão Mục đưa điện thoại cho An Tĩnh coi. "
Mục Chấp không tình nguyện đưa điện thoại cho An Tĩnh. Cô tiếp nhận và nhận ra đối phương là ai.
"Là Chu Tần phải không?"
" Đúng là tôi, Chu Tần đây. Cậu vẫn nhớ ra tôi sao?"
Một câu hai ý này của Chu Tần đã khiến cho Mục Chấp nội thương nghiêm trọng. Ý đầu thì chỉ mang tính chất chào hỏi còn ý thứ hai ngụ ý đâm chọc Mục Chấp.
Mục Chấp gắng gượng cười một nụ cười thật thân thiện nhìn vào Chu Tần, qua màn hình Chu Tần không khỏi sởn óc khi thấy cậu bạn mình khẽ ho khụ khụ.
Chu Tần đang cầm lấy ly nước uống một ngụm, không khỏi ho sặc sụa khi nghe An Tĩnh nói.
"Làm sao không nhớ cậu được chứ? Ngày nào Tô Nguyệt không kể rằng luôn luôn có một kẻ phiền phức lẽo đẽo theo cậu ấy từ khi cấp ba đến giờ sao?"
Kẻ lẽo đẽo phiền phức Chu Tần hoàn toàn suy sụp hoàn toàn. Cậu cảm giác là An Tĩnh cố ý trả thù cậu giúp Mục Chấp vậy.
"Thôi cũng đã muộn rồi, tôi không muốn làm phiền nữa. Ngủ ngon, mơ đẹp."
…
12 giờ đêm.
Tiếng lách cách gõ bàn phím vừa dứt, An Tĩnh khẽ vươn người xoa những chỗ tê rần do ngồi làm việc lâu. Vừa xong công việc thì cái bụng nhỏ ở dưới không ngừng kháng nghị.
An Tĩnh do hồi tối ăn cháo nên bây giờ có chút đói bụng, cô xuống phòng bếp định nấu một chút gì đó lót dạ. Cô cố tình không bật đèn để không phiền Mục Chấp đang ngủ.
Động tĩnh nhỏ này của An Tĩnh đã khiến cho Mục Chấp đang ngủ trên sô pha tỉnh giấc. Anh có chút mơ màng nhìn thấy An Tĩnh đang chuẩn bị nấu đồ ăn đêm.
Mục Chấp bước vào đẩy An Tĩnh ra ngoài, lấy tạp đề cô đang mặc mà dùng không quên nhờ cô thắt lại.
"Thắt hộ anh đi."
"Sao cậu không ngủ đi? Tôi làm cậu tỉnh giấc sao?
" Không, chỉ thấy hơi đói bụng thôi. Sao em thức khuya vậy?"
"Tôi phải chuẩn bị bài báo cáo nộp lấy chứng chỉ."
An Tĩnh thấy Mục Chấp giành lấy liền ngoan ngoãn bước ra ghế ngồi. Trong lúc nhàm chán cô đã lấy một ít hoa quả ra gọt lấy.
Chưa đầy mười phút, hai bát phở ngon lành đã xong. Mục Chấp biết là An Tĩnh không thích ăn rau thơm nên đã lựa chúng ra ngoài mới đưa cho cô ăn.
Cả hai đều im lặng cùng nhau ăn, khung cảnh này rất hài hòa ấm áp. Căn phòng tràn ngập hạnh phúc của người nào nó nhưng đang cố kìm nén vui mừng.
Thật muốn thời gian ngừng lại mãi mãi.