Khi Mục Chấp thông báo thì bác sĩ ở bệnh viện nhanh chóng tới đây, chuẩn bị thu xếp ổn thoả mọi thứ. An Tĩnh nằm trên giường bệnh không khỏi sởn óc khi mà nhìn một đống người mặc blouse trắng và một đống thiết bị linh tinh, chiếm dựng cả căn phòng khiến cho nơi đây nhanh chóng chật hẹp đi. Lướt qua một vòng còn thấy một đống dụng cụ kiểm tra khiến cho An Tĩnh dù muốn không sợ nhưng vẫn toát mồ hôi hột sau lưng.
Mục Chấp thấy vậy, ngay lập tức cảm nhận được cảm xúc của cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh. Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng xoa lấy đầu cô, giọng nói trầm khan không ngừng an ủi tâm hồn bé bỏng này.
“Ngoan, em vừa tỉnh dậy. Nên cho bác sĩ kiểm tra mọi thứ, mọi kiểm tra sẽ nhanh thôi.”
Mục Chấp vừa dứt lời thì y tá đã mời An Nhạc và Mục Chấp ra ngoài để kiểm tra cho bệnh nhân, mặc dù cả ba đều rất quyến luyến nhưng cũng nhanh chóng rời khỏi đó. An Tĩnh nhìn bóng dáng hai người đàn ông ra ngoài cửa âm thầm mếu máo một tiếng trong lòng, lại nhìn thấy mũi kim dài tầm hai chục phân thì yết hầu không ngừng lên xuống dồn dập.
Má cái kim gì mà dài vậy trời!
Trong lúc bác sĩ đang kiểm tra cho An Tĩnh bên trong phòng, An Nhạc đứng bên ngoài không ngừng đi tới đi lui, ông không ngồi được trên ghế một chút nào. Tầm mắt già nua lo lắng luôn không nhìn ngó vào trong, chờ chực bác sĩ kiểm tra xong liền đi vào bên trong. Mục Chấp thì đi đến lan can cách đó không xa để điện thoại cho Trần Uyển, anh cũng vội vàng nhắc nhở bà ấy không cần trở về đây gấp, lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì thì khổ. Dù sao bên trong vẫn chưa kiểm tra cho An Tĩnh chưa xong mà.
Khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ vừa mời kéo ống nghe ở tai xuống thì An Nhạc vội vàng hỏi tình trạng. Động thái ở đây nhanh chóng thu hút chú ý của Mục Chấp gần đó không xa, anh nhanh chóng cúp máy bước về phía phòng bệnh. Bác sĩ cũng hiểu được sự gấp gáp, lo lắng trong từng hành động của người cha như An Nhạc đây, ông nhanh chóng thông báo lại tình hình.
“Mọi thứ đều ở chỉ số bình thường, chức năng các nội quan dự tính là bị thoái hoá nhưng mà vẫn hoàn hảo như trước kia. Điều này quá sức thần kỳ từ trước đến nay mà tôi hành nghề gần chục năm mới thấy nó.”
Mục Chấp nghe vậy, đôi mày căng thẳng có chút giãn ra. Nhưng mà ngay sau đó liền căng cứng lại ngay lập tức.
“Vậy sao tôi thấy hô hấp có chút không được thông thạo, cơ thể lại cực kỳ cứng ngắc, chưa linh hoạt vậy?”
Vị bác sĩ nghe vậy liền hiểu ra mọi chuyện, ông ta nhanh chóng an ủi.
“Điều này cực kỳ bình thường đối với bệnh nhân, với cả không có gì đáng ngại với các chỉ số bình thường như vậy. Anh không cần lo lắm, sắp tới đây tôi sẽ sắp xếp cho bệnh nhân một số liệu trình để mà phục hồi sức khoẻ lại bình thường.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ vừa chưa đi được bao lâu thì Trần Uyển dồn dập bước tới phòng bệnh, bà gấp gáp mở cửa ra nhìn thấy An Tĩnh con gái mình đang ngồi trên giường. Không quan tâm đến hình tượng bản thân cùng với những người bên trong căn phòng, bà nhanh chóng ném túi xách mình mà chạy tới ôm lấy thân thể trước đây còn hôn mê bất tỉnh trên giường, mà bây giờ đang cười tươi về phía bà. Khoé mắt già nua có chút cay cay ngay lập tức, thanh giọng nức nở sụt sùi từng tiếng.
“Con, con đã tỉnh rồi. An Tĩnh, con đã tỉnh thật rồi.”
“Vâng thưa mẹ.”
“Con đã thật sự tỉnh lại rồi đúng không?”
“Đúng vậy, mẹ cũng đang ôm con đây này.”
Cả hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, vừa nói những câu nói vô nghĩa mà không biết chán. Mục Chấp và An Nhạc nhìn thấy cảnh tượng này, nhất là bản thân An Nhạc lòng quặn thắt bấy lâu nay cũng dần buông bỏ được. Hai mẹ con Trần Uyển sụt sùi ôm nhau khóc một hồi lâu, nếu không phải do Mục Chấp lên tiếng thì chắc có lẽ cả hai lại ôm nhau cả chiều luôn quá.
Do mải mê trong chuyện An Tĩnh tỉnh dậy, Trần Uyển đã ném hộp đựng cháo ở nơi nào không hay. Bà định trở về nấu lại thì bị Mục Chấp ngăn cản, sau đó anh liền ra ngoài để mua thức ăn cho cả bốn người. Thấy bóng dáng của Mục Chấp vừa khuất cửa, An Tĩnh dưới sự giúp đỡ của mẹ mình ngồi dậy. Cô ngồi tựa lưng vào tường, rồi nhích sát vào bên trong.
“Ba, ba tới ngồi đây. Con có hai chuyện nói với hai người.”
An Nhạc không biết chuyện xảy ra nhưng vẫn nghe lời của con gái mình bước tới, Trần Uyển tuy không thích ngồi cùng chồng mình cho lắm. Nhưng vì đây là lời của con gái mình nên gắng gượng nhường chỗ cho An Nhạc ngồi. Thấy hành động thoả hiệp của vợ mình, tuy An Nhạc ông biết nguyên do nhưng mà ông ấy cực kỳ vui lòng mà ngồi xuống đó.
“Ba, mẹ. Con biết chuyện hai người đang có ý định ly hôn đúng không?”
Nghe điều này, cả hai người không khỏi khựng lại đôi chút nhưng rồi không phủ nhận điều của con gái mình vừa nói. An Tĩnh thấy hành động của hai người không khỏi cười khổ một tiếng, lòng của cô lúc này có chút quặn thắt lại.
“Nếu như con thật sự có chuyện gì, hai người liền lập tức ly hôn sao?”
Ngẫm nghĩ lại cái chết kiếp trước của mình cùng với tình cảnh hiện tại ở kiếp này của bản thân, An Tĩnh nói không đau lòng, thất vọng là giả dối. Nhưng mà cô không muốn nhìn thấy cả hai người thân yêu của mình nhất lại đau khổ rồi tự lại dằn vặt lẫn nhau. Bởi vì chính chô hiểu tình cảm giữa hai người nhất, cả hai người cực kì yêu nhau. Nhưng lại có thể ly hôn là một kết cục cực kỳ tàn nhẫn. Đây chẳng phải là cơ hội cho người đàn bà kia chen chân vào sao? Tuy hồi ức chỉ dừng lại khi mà mình mất nhưng mà ký ức năm mười hai tuổi đó vẫn còn sâu đậm trong ký ức của cô.
“Sao hai người lại không trả lời con?”
Nghe giọng nói con mình có chút nức nở, lạc giọng. Hai vợ chồng An Nhạc không khỏi cuống cuồng lên. Chưa bao giờ cả hai người lại lâm vào tình thế khó xử trước con gái mình ngay lúc này. An Nhạc không khỏi lắc đầu bất lực mà trả lời.
“Không phải như con nghĩ đâu. Mà thôi, con vừa hết bệnh nên nghỉ ngơi đi cho lại sức. Chuyện của ba mẹ, ba mẹ có chừng mực.”
An Nhạc vừa dứt lời, An Tĩnh không nói không rằng liền bước chân xuống giường. Cô điên cuồng đẩy ba mẹ mình ra khỏi phòng, khóc nấc lên từng tiếng.
“Hiện tại con không muốn thấy hai người nữa. Hai người đi ra ngoài đi.”
Trần Uyển và An Nhạc không tình nguyện cho lắm nhưng sợ An Tĩnh làm chuyện không tốt nên nhanh chóng ra bên ngoài. Cả hai vừa bước chân ra thì cánh cửa ngay lập tức đóng lại ngay lập tức. An Tĩnh đuổi được ba mẹ mình ra ngoài liền nằm lên giường, trùm chăn lại mà âm thầm khóc một mình mặc cho ba mẹ có kêu gọi thế nào ở bên ngoài.
Không được, cô không thể nào để mọi chuyện tồi tệ này xảy ra. Không bao giờ.