Chết tiệt! Rốt cuộc sai chỗ nào?
Không lẽ để mất mặt trước tụi này chứ?
Phương Trà mặt mày xoắn xuýt trên bảng, đang loay hoay tìm cách giải. Bà ta hết viết rồi xóa, chẳng mấy chốc đã viết chi chít trên bảng. Càng viết chừng nào, mặt nặng mày nhẹ càng thêm trầm trọng.
Nhìn thấy bộ dạng thất thố của Phương Trà trên bảng, cả lớp A2 không ai không khỏi nín cười được nhưng không muốn bà thím này tìm kiếm cớ để thoát đành nhịn cười đến run người đi.
Phải biết rằng cơ hội thấy bà cô trà xanh thượng hạng nồng nặc tứ phương này rất hiếm gặp nha! Sơ sẩy là bả chuồn thoát nhanh chả khác gì con cá chạch cả!
Lưu Thương mọi ngày đều mặt lạnh như tiền nhưng bây giờ phá lệ khóe mắt tràn ý cười pha chút mỉa mai.
Ấy vậy mà người đã gây chiến tích lẫy lừng này thì mí trên mí dưới đánh lộn, gật gù như gà mổ thóc, mất thăng bằng ngã xuống.
May Lưu Thương nhanh chóng kéo An Tĩnh lại, tay cậu đỡ cho mặt của An Tĩnh kê lên tay mình tránh cô bị đập phải.
An Tĩnh bởi hành động vừa rồi hơi dứt được bớt cơn mộng mị, khuôn mặt mơ màng nhìn xung quanh.
Lưu Thương thấy cảnh này không khỏi bật cười thành tiếng, khẽ đưa cho An Tĩnh một chiếc khăn giấy ướt để cô lau mặt.
An Tĩnh dụi dụi cặp mắt vẫn còn mộng mị của mình, giọng có chút ngái ngủ nhìn lên bảng đen thì thấy Phương Trà vẫn còn loay hoay trên bảng. Đầu óc vẫn chưa dứt cơn ngủ, phát ngôn gây chấn động không chỉ Phương Trà mà còn khiến cho cả lớp A2 giật giật khóe môi.
"Cái bài toán dễ thế này cô giải không ra sao? Chỉ cần cô điều chỉnh cái đề giống ban đầu là được thôi mà? Nếu muốn biến cái của người khác thành của mình thì nên kín kẽ chút chứ? Bêu rếu trước bàn dân thiên hạ thế có ổn không?"
Phương Trà tức giận, không khỏi phun một ngụm khí khi nghe An Tĩnh nói. Thẹn quá hóa giận, bà ta thách thức.
"Nếu em sửa được đề này thành đề toán đúng và giải ra kết quả thì tôi sẽ đáp ứng các em thêm một chuyện nữa…"
An Tĩnh chen ngang câu nói của Phương Trà, cười mỉa.
"Đồng thời đứng ra toàn trường xin lỗi lớp 11A2 và các lớp mà cô từng có thái độ không đúng."
Phương Trà nghiến răng nghiến lợi, trên mặt thì bà ta cố gắng cười tươi thân thiện nhưng trong lòng thầm ghim hận cái lớp 11A2 với con nhóc nhìn không rõ này.
"Ừ, tôi nói được thì làm được!"
An Tĩnh thong dong bước lên bảng đen như đi dạo, tính cầm khăn lau bảng thì có một nam sinh niềm nở giúp đỡ nhưng lại gắn cái mác làm lao động.
"Đưa cho tôi, để tôi lau bảng cho. Dù sao tôi hôm nay đến phiên trực nhật."
Cả lớp không ngừng phỉ nhổ bộ mặt thấy gái là tươm tướp tươm tướp lên, vô sỉ vô đối của nam sinh này.
Cậu gì đó ơi, lụm cái liêm sỉ của cậu lên kìa!
Nước dãi chảy trông gớm quá đi!
An Tĩnh khoan thai cầm một viên phấn, ghi lại toàn bộ cái đề của Phương Trà hồi nãy đã viết, dùng phấn màu làm nổi bật chỗ đề sai khiến cho Phương Trà không khỏi mặt mày nặng nề.
Những dòng công thức, những phép tính toán không ngừng tuôn ra chẳng mấy chốc đã ra đáp án cuối cùng. An Tĩnh xoèn xoẹt viết bốn con số 2002, không khỏi ánh mắt có chút ứng đỏ lên.
Gắng gượng để mình không được khóc, An Tĩnh cười một nụ cười miễn cưỡng về phía lớp.
Thấy An Tĩnh giải xong bài toán, Phương Trà không khỏi chết sững người.
Sao con bé này lại làm đúng chứ?
An Tĩnh bây giờ giống như có đọc tâm thuật, biết rõ được Phương Trà muốn nói cái gì, không khỏi hừ lạnh.
"Nếu muốn xem nó đúng không thì mời cô xem lại sách toán cao cấp cách đây 10 năm, xuất bản vài thập niên trước. Mở trang 345 sẽ có cách giả bài này. "
Nói xong, An Tĩnh bước về nằm gục yên tĩnh một chỗ không nói gì, nhắm mắt.
Lưu Thương tinh tế phát hiện ra An Tĩnh có gì không đúng cho lắm, định hỏi cô có chuyện gì thì Phương Trà không biết nổi điên gì, không quan tâm hình tượng mà chạy xuống dùng dằng An Tĩnh, lôi kéo.
"Em kia, tôi đã cho em về chỗ chưa hả? Không coi tôi ra gì sao?"
An Tĩnh bị Phương Trà lôi kéo khiến cho cô không khỏi bực mình, cô lạnh giọng.
"Cô Phương, bây giờ tôi còn gọi một tiếng vế trên tức là trong lòng tôi cô có trọng lượng. Cách hành xử của cô chả khác gì mấy người đàn bà chanh chưa, đanh đá vô học ngoài đường. Mong cô chú ý hành vi của mình trước đám đông!"
Bà ta không thể chịu cảnh nhục nhã này, trước mặt bao nhiêu người này mà bà ta lại thua một con nhóc chưa ra đời này. Phương Trà giơ tay đánh vào mặt An Tĩnh, nện một lực cực kỳ mạnh làm bay hẳn gọng kính của cô.
Bốp.
An Tĩnh bất ngờ khi thấy hành động thô lỗ quá trớn của giáo viên, khí sắc âm trầm lại càng âm trầm hơn hẳn.
Cả lớp ai nấy đều phẫn nộ thay cho An Tĩnh, đòi Phương Trà phải xin lỗi An Tĩnh nhưng bà chỉ nói một câu rồi lấy đồ đạc của mình rồi đi.
"Tôi là giáo viên của các cô các cậu, tôi đương nhiên có quyền này. Có giỏi thì đi kiện đi, tôi chờ lớp các người. "
Phương Trà không nghĩ tới hậu quả của việc mình làm ngày hôm nay, phải trả một cái giá rất đắt.
Một bạn học thấy Phương Trà muốn gây sự với lớp mình đã âm thầm quay lại toàn bộ mọi chuyện vừa nãy, ngượng ngùng đưa đoạn phim vừa quay được.
An Tĩnh ngạc nhiên với hành động của cậu nam sinh này, cầm lầy niềm nở cảm ơn cậu bạn này.
Cả lớp ai nấy đều nể phục, không hẹn mà gặp cho một tràn giơ một ngón tay cái lên.
Hảo hán!
Một bạn nữ nhanh chân mang cho An Tĩnh ít đá lạnh, đưa cho cô tiêu sưng ở mặt
"Đá đây, cậu chườm vào đi!"
An Tĩnh gật đầu cảm ơn, nhận lấy chườm lên mặt mình.
Cả lớp bây giờ ai nấy đều rất cảm kích tấm lòng nghĩa hiệp của An Tĩnh. Bởi vì để bọn họ không bị Phương Trà chế nhạo mà cô không ngại tranh chấp với bà ta.
Lưu Thương không nghĩ An Tĩnh không thể tự dưng vì lớp A2 này mà đột nhiên gây tranh cãi với Phương Trà gây gắt như vậy. Anh thừa biết cô có cách giải quyết khác tốt hơn chứ không phải tiêu cực như thế này.
Cái gì cũng có nguyên do sâu xa gì đó. Không hẳn vì sự bốc đồng đâu!
…
Khi về nhà An Tĩnh cố gắng xõa tóc dài mình ra để cho ba mẹ mình khỏi thấy. Mà không, Trần Uyển đã nhanh chóng nhận ra trên mặt con gái mình có dấu tay trên mặt, thậm chí là còn lưu lại vài vết xước nữa.
Trần Uyển phẫn nộ muốn hỏi con gái mình nhưng An Tĩnh không nói gì, chỉ biết né tránh bà thôi.
"An Tĩnh, con là bị ai đánh hả? Con nói cho mẹ biết đi!"
An Tĩnh lắc đầu, không muốn nói với mẹ mình về chuyện ở trường.
Trần Uyển tấm lòng người mẹ nào nỡ để con gái mình chịu ủy khuất như vậy. Nhưng con gái bà rất cứng đầu, bà không khỏi nhìn con bé lên lầu một cách bất lực.
Dạo này bà thấy An Tĩnh trở nên trầm lặng hơn trước, không nói không năng gì hết. Trước kia mặc dù tính tình ít nói nhưng không có tình trạng tồi tệ như bây giờ.
Không được! Không thể ngồi yên thêm một giây phút nào được!
Trần Uyển nhấn một dãy số nào đó trên điện thoại, chưa chờ bao lâu thì đối phương đã nghe máy.
"Tôi muốn biết ngày hôm nay con bé nhà tôi đã xảy ra chuyện gì?"
Đối phương không trả lời mà tắt máy đi, trên điện thoại của Trần Uyển rung lên thông báo một tin nhắn vừa được gửi đến.
Bà nhanh chóng nhấn xem một đoạn video vừa nhận được. Xem xong, bà không khỏi đau lòng cho con gái mình.
Đoạn video đó chính là đoạn phim quay toàn cảnh sự việc xảy ra giữa An Tĩnh và Phương Trà sáng hôm nay.
Khi đoạn phim quay cảnh An Tĩnh sửa lại đề và giải ra đáp án trên bảng, lòng bà đột nhiên quặn thắt lại từng cơn. Nhìn vậy sao bà không biết được lý đó An Tĩnh như vậy chứ?
Đó là một bài toán mà cha mình đã thức bảy ngày bảy đêm để nghĩ ra, tặng cho An Tĩnh làm quà sinh nhật. Con bé trong nhà thích nhất là ông ngoại nó sao mà chịu cảnh người khác dám đem thành quả lao động của ông ngoại nó để người khác hưởng vinh quang chứ?
Đây chưa phải trọng điểm khiến cho Trần Uyển phẫn nộ nhất, một tiếng bốp vang trời cắt ngang suy nghĩ miên man của bà.
Thấy cảnh con gái yêu đấu của mình bị một người giáo viên đánh con mình vì thẹn, khiến cho Trần Uyển không khỏi nổi điên lên.
Bà không thể để yên cho ả ta được! Đụng ai không đụng, đi đụng bảo bối nhà họ An! Chán sống rồi đó!