Khi thấy An Tĩnh đi ngủ kéo theo một số nữ sinh cũng nối bước theo chân vào để lại cho bọn nam sinh một đống chén bát cùng với một đống bày bừa ra chưa dọn của ba người kia.
Mấy tên con trai này toàn phú nhị gia, nhà mặt phố bố làm to thì làm gì có chuyện rửa chén bát chứ? Thay vì nói rửa chén bát thì nói ném đi thì đúng hơn. . Truyện Kiếm Hiệp
An Tĩnh nằm được chưa được bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng đổ vỡ cùng tiếng tị nạnh nhau. Cô mặt hằm hằm bước ra nhìn đống bết nháo ở ngoài mặt đã đen rồi bây giờ như cục than luôn.
Với cái tính gọn gàng, ngăn nắp như An Tĩnh thấy cái đống rác này, mặt cô không khỏi âm trầm xuống.
Bọn người này không biết An Tĩnh đã ra từ khi nào, vẫn cứ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, thậm chí không ngại quậy cho đống này thêm bừa bộn.
An Tĩnh không nói không rằng lù lù xuất hiện, dọn dẹp đống này và không quên.
"Ai ở cùng nhóm tôi hồi nãy, bước ra đây dọn chén bát."
Thấy mặt An Tĩnh lạnh buốt, ai nấy đâu dám ho he nữa lời, nhưng lại có 3 cô nữ sinh hồi nãy vẫn còn rôm rả nói chuyện áo quần, son phấn.
Khi mà An Tĩnh không tức giận thì sao cũng được, còn nếu cô đã lên cơn rồi thì dù có trời sập vẫn thế.
Tô Nguyệt thấy An Tĩnh nhìn về hướng ba bạn nữ hồi nãy nhiệt tình hiến nghệ, cô âm thầm mặc niệm cho ba con người này.
An Tĩnh cầm một túi rác mà cô hồi nãy đã dọn trong bếp, thẳng tay ném vào chỗ ba nữ sinh đang ngồi đó, một cô ả nhảy cẫng hét lên.
"Cô làm gì thế hả?"
An Tĩnh mặt mày lạnh như tiền, không nhanh không trận triệt hạ đối phương.
"Nếu không muốn dọn đồ của người khác thì cút vào dọn của mình đã bày bừa ra đi. Đã làm không nên cái gì thì đừng có mà khoe mẽ ở đây!"
Cô ả kia á khẩu, cứ lắp bắp trả lời mãi không xong.
"Cô… cô…"
"Cô cái gì mà cô hả? Tôi nói không đúng sao?"
Những người trong lớp đều không thích thói hống hách của ba cô nàng này lắm nhưng họ không dám nói gì, sợ rước học vào thân. Dù sao ba người này cũng là con ông cháu cha có ba mẹ làm chức lớn trong nhà nước.
Nhưng gặp phải thứ ngang ngạnh như An Tĩnh thì chả là thứ gì cả, phải biết rằng từ trước đến nay cô chưa sợ ai bao giờ.
Nhớ thời mẹ cô đi công tác, thế là mang cô theo cùng đến buổi tiệc, có một cậu nhóc tầm tuổi của cô, có cha là tổng thống một nước đi giao lưu với các nước. Cậu nhóc này ỷ thế cha mình mà không coi ai ra gì. Thế mà đụng phải cục đá An Tĩnh thì không khỏi khóc chạy về cha mình. Ôi chiến tích thật huy hoàng làm sao!
Càng nói càng hăng, lần đầu tiên mà mọi người thấy một con người trầm tính ít nhất lớp, chưa bao giờ nổi giận với một ai nhưng bây giờ chả khác gì súng liên thành.
"Nếu còn muốn sống chung với tập thể thì nên bỏ tính tự kiêu tự đại đó đi. Các cô ở nhà là công chúa của ba mẹ mình nhưng ở ngoài thì chưa có chắc nhá!"
Nghe An Tĩnh nói làm cho ngữ nào đó giận đen mặt, không dám phản bác. Những người còn lại thì khỏi hả hê.
Có điều tránh được mồng một nhưng không tránh khỏi ngày rằm, khi mà An Tĩnh đã nổi bão lên rồi thì ai cũng dính chưởng.
"Nếu bữa ăn đã chia thành 4 nhóm rồi thì giữ nguyên vậy đi. Việc ai nấy làm cơm ai nấy ăn cho khỏi so bì lẫn nhau. Hồi nãy ai trong nhóm tôi, cùng tôi dọn dẹp chỗ này đi."
Ai nấy oán thân, thầm ghi hận ba cô nữ sinh ba hoa khoe mẽ kia. Tự dưng đụng trúng thứ gì đâu không à!
Thấy nhóm của An Tĩnh đã bắt tay vào dọn dẹp, có đôi người lăn lê tới giúp, hi vọng An Tĩnh có thể bớt giận mà không cắt phần cơm của họ.
Miếng ăn là miếng tồi tàn mà, hu hu!
…
Tối hôm đó.
Miệng mồm thì cứng nhưng tâm thì mềm, An Tĩnh thuộc loại người như vậy. Thấy mọi người hề hề như khỉ nhảy nhót làm trò trước mặt cô, cô không khỏi buồn cười.
Cũng biết sợ nhỉ?
Ăn uống no say, ai cũng tự giác đi dọn dẹp, không dám bày bừa như hồi trưa nữa.
Vào lúc 7 giờ tối thì sẽ bắt đầu đốt lửa trại, ai nấy đều háo hức về nó. An Tĩnh cùng Tô Nguyệt dắt tay nhau đi dạo xung quanh, theo sau đó có năm tên rỗi hơi theo sau hai cô gái.
Khi thấy An Tĩnh ra ngoài thì Mục Chấp và Lục Ngạn cũng đứng dậy theo sau và người chị em bạn dì Tô Nguyệt đã thử hút Chu Tần lẽo đẽo theo sau. Sau đó Mục Niệm cùng Lạc Trần không hẹn mà chung chí hướng, đi theo tốp người đó luôn.
Tô Nguyệt lanh lảnh đằng trước, quay sang ôm chầm lấy An Tĩnh than thở.
"Bảo bối à, cậu có khát nước không? Đi dạo vòng vòng khát nước quá đi!"
Nếu ánh mắt có thể giết chết Tô Nguyệt thì có thể cô nàng xui xẻo này chết bao nhiêu lần rồi. Chu Tần đi đằng sau không khỏi đổ mồ hôi lạnh do khí thế giết người đang nhìn chằm chằm phía cái người đang ôm An Tĩnh.
An Tĩnh quạt quạt tay cho đỡ nóng, gật đầu.
"Ừ, tớ cũng rất khát đây. Chúng mình đi tới căn tin đi."
…
Căn tin trường.
Ở đây khá là đông người, thấy đám người An Tĩnh đi qua không khỏi chú ý đến. Nam thanh nữ tú, một dàn mĩ nhan thịnh thế thì không chiếm spondlight mới lạ.
Chờ An Tĩnh chọn xong, 4 chiếc thẻ xòe ra khiến cho mọi người sững sờ một trận, 4 người không hẹn mà gặp.
"Tôi thanh toán cho cô ấy!"
An Tĩnh cùng người thu ngân đều trợn tròn mắt nhất là An Tĩnh, cô không khỏi mặt đầy hắc tuyến.
Mấy cái người này đang lên cơn gì vậy?
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Câu này phù hợp với tình huống bây giờ. Hết nhìn bộ dạng mù mịt của An Tĩnh lại nhìn bốn tảng băng bên cạnh, cô nhóc này như bắt được sóng truyền tín hiệu từ vũ trụ không khỏi mắt sáng lên.
Nhìn điệu bộ này chắc chắn An Tĩnh không biết bốn tên này đang nhắm củ cải trắng ngon lành này.
Tô Nguyệt hận không thể rèn sắt thành thép, con người gì đâu chả hiểu phong tình gì hết. IQ cao vô hậu thì EQ thiếu vô cùng mà!
An Tĩnh buồn bực định từ chối thì Tô Nguyệt nhanh tay lẹ mồm chộp ngay bốn chiếc thẻ lấp lánh, oang oang.
"Cô ơi lấy thêm 3 chai nữa, tổng là 4 chai. Cô giúp cháu thanh toán một thẻ một chai ạ!"
Cô thu ngao ngán nhưng cũng làm theo lời Tô Nguyệt. Tuy rằng hành động lỗ mãng khiến cho mặt mọi người không đẹp lắm nhưng cũng không gây mất lòng ai.
Chu Tần thầm đưa ngón tay cái, like cho Tô Nguyệt.
Thật là hảo hán mà!
...
Ở một nơi khác.
Trần Uyển ngồi xem lại bản kế hoạch, An Nhạc ngồi đọc báo ở bên cạnh bà, ông buông tờ báo xuống.
"Em không điện hỏi thăm con bé nhà mình sao? Chúng ta đã đi tận 3 ngày rồi đó."
Trần Uyển xua xua tay, không bận tâm, mắt vẫn dính trên tờ báo cáo.
"Anh lo bò trắng răng quá rồi đó! Đâu phải đây là lần đầu tiên chúng ta để con bé ở nhà đâu?"
An Nhạc bực bội, vứt tờ báo thô bạo xuống bàn, hằn học.
"Em làm mẹ kiểu gì vậy? Con nó còn nhỏ mà lại là con gái, cứ thả rong cho ở nhà hàng xóm. Thật bực mình mà!"
Nói xong, An Nhạc đứng dậy bước vào phòng, để Trần Uyển ngẩn ngơ ngồi ở phòng khách. Trên đầu bà tràn đầy hắc tuyến nhìn chồng mình tự dưng làm mình làm mẩy.
Đã già đầu rồi mà còn "ông cậu" còn tới nữa trời!