"A Chấp, con nhanh kêu con bé nhà bác mở cửa đi. Con bé giận chuyện hai bác nên đuổi hai bác ra ngoài này, bác lo quá sợ nó có chuyện gì xảy ra thì bác không sống nổi đâu."
Mục Chấp không hiểu lấu nguyên do là do đâu nhưng mà anh nhận ra vấn đề nghiêm trọng ở đây. Anh vội vàng an ủi An Nhạc và cẩn thận đẩy ông ấy sang một bên, anh đưa tay lên mở cửa.
Quả nhiên, cánh cửa đã bị khóa trái bên trong. Mục Chấp biết rằng có thể nhờ hộ lý để lấy chìa khóa phòng để mở cửa nhưng mà An Tĩnh sẽ phản cảm mà đề phòng với anh. Điều quan trọng lúc này là nhẹ nhàng thương thảo với cô ấy là biện Pháp tốt nhất.
Mục Chấp lại đặt tay lên cửa một lần nữa, anh gõ bà hồi cửa liên hồi theo quy luật. Không nghe thấy động tĩnh bên trong, Mục Chấp khẽ thở dài một tiếng.
" Tiểu Tĩnh à, anh vừa mua cho em ít súp ra củ mà em thích đây. Em nhanh mở cửa ra mà lấy nó ăn cho nóng."
Tuy rất lâu nhưng vẫn nghe động tĩnh chậm chạp bên trong, cả ba người vẫn dán tai vào nghe được tiếng động bên trong nên cực kỳ vui, nhất là hai vợ chồng nhà An Nhạc.
Nghe tiếng ổ khóa nghe lên vài tiếng lách cách nhưng đột nhiên sau đó, An Tĩnh bên trong nói vọng ra bên ngoài. Giọng khàn khàn tựa như vừa khóc, lại vừa dè dặt cảnh giác bên ngoài như con mèo nhỏ vừa bị bắt nạt khiến cho Mục Chấp không khỏi buồn cười.
"Anh đừng hòng dụ em mở cửa cho hai người đó(ám chỉ hai vợ chồng An Nhạc), em không muốn nhìn thấy hai người bọn họ đâu."
Mục Chấp định đỡ tiếng cho hai người họ nhưng mà Trần Uyển cùng với An Nhạc rời đi ngay sau đó, trước khi đi bọn họ còn vỗ vai như muốn phó thác mọi chuyện của An Tĩnh cho cậu vậy. Thấy hai người bọn họ đã rời đi, Mục Chấp lại gõ cửa một lần nữa, anh hô lớn vào bên trong để xác nhận rằng An Nhạc và Trần Uyển đã đi.
"Em nhìn đi, bọn họ đã đi rồi. Mở cửa đi."
Ngay sau đó là tiếng mở cửa lách cách, cánh cửa ngay lập tức mở. Mục Chấp thấy bộ dạng gầy yếu trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, đã thế đôi mắt lại sưng húp thế kia. Mục Chấp nhìn thấy cảnh này lòng có chút nhói đau.
Mục Chấp vươn bàn tay to lớn mình mà xoa quả đầu nhỏ không ngừng nhìn ngó cảnh giác xung quanh, sau khi chứng thực mọi chuyện an ổn thì An Tĩnh mới thở hắt ra một hơi, trên đầu của mình vang vọng một giọng điệu cưng chiều vô điều kiện.
" Được rồi, bà mẹ em đi rồi. Không có ở đây đâu, cô nương. Mau vào ăn giùm tiểu nhân với."
An Tĩnh bực bội đá một phát vào chân của Mục Chấp, tuy lực không lớn nhưng mà anh vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ cho vợ mình đánh yêu. Mặt mày hớn hở như được vàng vậy. An Tĩnh thấy vậy nổi đóa lên mà chồm lên định đưa miệng cắn vào bản mặt ngứa đòn này.
Ý thức được hành động thất thố của mình, An Tĩnh vội vàng rời khỏi Mục Chấp. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì mà cô không phải tránh thoát ra nhưng lại ngả nhà ở vào lòng của Mục Chấp. An Tĩnh có chút đau khi mà cả thân thể gà bệnh mà đập thẳng vào thân thể cứng rắn này, khẽ ưm một tiếng đau đớn.
Nghe thanh giọng mềm mại của người mình yêu, cơ thể của Mục Chấp có chút khựng lại. Lúc này mạch máu lúc này khẽ đông cứng lại, hô hấp dồn dập hấp tấp hẳn đi. An Tĩnh cảm nhận có gì đó không đúng ở thân dưới mình, phần ngủ đông nào đó của nam nhân không ngừng rục rịch trỗi đầu ngóc dậy say "hi" với mình. Đã vậy còn quá đáng hơn mà không ngừng ngúc ngắc ở vùng nhạy cảm của mình.
Vội vàng ngồi dậy để tránh chuyện xấu chuẩn bị xảy ra, An Tĩnh lật đật chống người ngồi dậy nhưng nào ngờ mặt đất đột nhiên quay cuồng một phen. Đang yên ổn bất động trên Mục Chấp mà đã bị đè xuống giường rồi. Cô muốn mở lời tránh thoát nhưng mạch não lại không biết chập mạch kiểu gì mà nói ra lời nói cực kỳ " bình thường" đối với tên động dục này.
"Cửa còn chưa đóng, anh mau tránh ra."
"Cửa đóng thì được đúng không?"
Mục Chấp nhanh chóng đóng cửa phòng lại, cẩn thận bế An Tĩnh trở lại giường bệnh của mình. Thân thể nặng nề đột áp xuống, chế trụ bằng những nụ hôn nóng bỏng, vụng về rơi xuống. Mục Chấp nhẹ nhàng trân quý chăm sóc những tế bào da nhạy cảm.
Người đàn ông không nhịn được cúi đầu cọ cọ tóc đen của cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nụ hôn ấm áp ùn ùn kéo tới, rơi vào đuôi mày cô, chóp mũi cô, cuối cùng anh vội vàng ngậm lấy bờ môi mềm mại của cô, vừa mút vừa liếm, hận không thể nuốt nó xuống. Động tác tuy vụng về nhưng lại cực kỳ cuồng dã, giống như một con ác thú hận không thể nuốt trọn con mồi xuống bụng mình.
Giữa môi cô gái nhỏ tràn ra mùi thơm ngọt ngào, anh duỗi lưỡi, cạy răng cô ra, tìm chiếc lưỡi đinh hương của cô tinh tế bắt lấy, quấy đảo. Tiếng nhóp nhép vang lên từng đợt, phá đi hoàn toàn không khí yên tĩnh nãy giờ của căn phòng này.
"Ưm..."
An Tĩnh cảm thấy khó thở, kêu rên, quay đầu muốn tách ra, ánh nước lóng lánh trên gương mặt yêu kiều chưa khô cạn, do lúc anh hôn liếm để lại. Từng ngụm dưỡng khí dần bị cạn kiệt dần đi khiến cho đại não dần trở nên sa sầm, các tế bào thần kinh bị đình trệ hẳn do cơn vũ bão mà người đàn ông mạnh mẽ này mang lại cho cô.
Nụ hôn của anh chậm chạp không hạ màn, người đàn ông cúi đầu, khom lưng dạo trên người cô, cách một lớp áo mỏng hơi thở nóng rực lướt nhẹ xuyên thấu qua từng tấc da thịt ngọt ngào.
Hành động cuồng dã đột nhiên ngưng lại khi đôi mắt sắc lạnh u ám trước cần cổ trắng nõn. Mục Chấp không nói lời nào liền hạ xuống từng trận hôn dồn dã.
Cảm nhận An Tĩnh đã mềm ra nước, Mục Chấp không cầm thú đến nổi mà muốn cô ngay lúc này. Tiếng kim loại vang lên lách cách, động tác vừa tao nhã vừa gấp gáp khiến lòng người sục sôi muốn hứng tình, muốn lao đầu vào cơn đê mê do tình ái mang lại.
Giọng nói khàn khàn gợi tình vang lên, dụ dỗ con mèo nhỏ thu lại móng vuốt nghe lời con sói xám lớn này.
"Ngoan, giúp lấy anh."
An Tĩnh cầm lấy vật đang Ngạo nghe ngóc đầu chào hỏi mình đó, cảm giác nóng bỏng muốn thiêu đốt mọi xúc cảm của mình ngay bây giờ. Cô vội vàng muốn buông tay ra ngay lập tức nhưng mà bị lời ngon ngọt của Mục Chấp dụ dỗ.
"Không, nó lớn lớn quá. Đã vậy còn kích thước thế kia nữa, em không không làm đâu."
"Ngoan, nhanh thôi. Giúp anh."
Ngay sau đó là một đợt sóng tình dập đờn bên trong căn phòng, tràn ngập từng hơi thở gợi tình bên trong. Căn phòng lạnh lẽo với mùi sát trùng lúc này cực kỳ nóng bỏng, thoang thoảng dư vị tình ái mà hai con người đang hòa hợp bên trong.