Trở về hiện tại.
Khóe mắt nhăn do thời gian không biết nước mắt tuôn rơi lã cho không biết bao lâu rồi nữa, Lạc Anh chỉ trầm mặc vỗ lưng an ủi Trần Uyển.
Sự an ủi này chỉ dùng bằng hành động không có ngôn ngữ, bởi vì bà biết được nỗi đau của người mẹ không có thể nào nói ra hết được. Bởi vì chính bản thân bà cũng là một người mẹ mà.
…
An Tĩnh đi được 2 tiếng đồng hồ thì cũng đã tới nơi, có điều người bám theo sau không may đã bị mất dấu do An Tĩnh đã phát hiện đằng sau mình.
Cũng không biết có phải may mắn không, An Tĩnh đi ngang qua có một chiếc gương lồi đặt ở các ngã tư bên đường, nhiệm vụ là quan sát.
Ban đầu thì An Tĩnh không có để ý nhưng mà cảm thấy lạ là cứ hễ cô quay đầu lại là người đó liền làm những cử chỉ rất đáng ngờ.
Thành công cắt đuôi, An Tĩnh nhẹ nhàng cẩn thận bước vào một khu ổ chuột sập xệ.
Đừng nhìn bề ngoài đổ nát vậy thôi nhưng bên dưới là cả một cơ sở ngầm nghiên cứu.
An Tĩnh theo lối cũ mà vào phòng nghiên cứu, thuận tay đưa bản xét nghiệm, phân tích các chiết xuất tự nhiên trong các vật phẩm.
"Đã tìm ra gen thứ 12 của tế bào tôi mô phỏng chưa vậy?"
Một nhân viên chiếu bản kết quả thu thập được, chỉnh sửa gọng kính mình.
"Thưa ngài, mẫu số hiệu 0096 đang trong quá trình hoàn thiện nhưng vẫn còn chút sai số. Có điều hàm lượng tizoxin còn rất thấp e rằng khó mà nuôi cấy được ạ!"
An Tĩnh lấy một cái ghế gần đó, xem xét bản báo cáo, trầm ngâm.
"Cậu đã thử tăng hàm lượng phenylalanine chưa? Nếu chưa thì tăng chúng lên từ 0.005% thành 0.01% đi."
Nhân viên phòng nghiên cứu nhanh chóng ghi chép lại mọi thứ đó An Tĩnh phân phó, đột nhiên nhớ ra có chuyện mình quên báo cáo.
" Thưa ngài, bên trụ sở chính muốn mời ngài sang đó làm việc. Ngài có suy tính gì không?"
An Tĩnh cầm đồ đạc cần thiết lên,trầm ngâm một lúc liền nói.
"Để sau rồi nói, tôi có việc đi trước."
Nhân viên kính cẩn, cúi khom người tiễn An Tĩnh về, đáy mắt hiện lên điều gì đó cực kỳ phức tạp.
…
Trên đường đi về, An Tĩnh vô tình thấy một cái khăn choàng rất hợp với mẹ mình, đang định đi vào xem thì thấy người quen. Cô bình tĩnh lướt ngang qua họ, xem như không có chuyện gì.
Chuyện gì đã kết thúc thì cho nó đi đi! Níu giữ làm gì cho phiền muộn.
Mục Chấp đang bực bội bởi vì muốn tìm hiểu xem An Tĩnh thích cái gì mà bị Bạch Nhược kéo đi trung tâm mua sắm.
Anh thật là ngu mới đồng ý cái lời đề nghị rách nát này mà!
Đang dạo qua một cửa hàng quần áo thì Mục Chấp thấy một bóng dáng quen thuộc mà cậu tâm niệm bấy lâu nay.
An Tĩnh không ngờ rằng Mục Chấp đã bỏ lại Bạch Nhược đi theo mình hết cửa hàng này lại cửa hàng khác. Nếu không do Bạch Nhược ăn nhầm thứ gì mà gọi to tên anh thì An Tĩnh làm sao biết được chứ?
" Mục Chấp, cậu đã đi đâu đấy? Tớ đi tìm cậu mệt muốn chết!"
Mục Chấp hừ lạnh, không thèm quay đầu lại nhìn cô ả đang nũng nịu.
"Tôi đi đâu là quyền của tôi! Cô quản được chắc?"
Anh vừa dứt lời thì An Tĩnh coi anh như người vô hình, lướt ngang qua nhàn nhạt lạnh lùng.
Mục Chấp bực bội khi bị An Tĩnh ngó lơ lập tức đuổi theo cô để nói chuyện mà quẳng chuyện đi cùng Bạch Nhược đang nghiến răng, mặt đen như nhọ nồi sau lưng.
Lại là cô, An Tĩnh! Sao cô vẫn cứ âm hồn bất tán vậy?!
…
"An Tĩnh, An Tĩnh. Cậu đứng lại cho tôi!"
Mục Chấp thở hổn hển đuổi theo bóng dáng đi xa mà không dừng chân lại, coi anh không tồn tại trên đời này mà đi.
An Tĩnh hiện tại không có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh. Một là sợ mình mất kiềm chế mà làm ra chuyện không đáng. Hai là tôn nghiêm của bản thân không ai có thể dẫm đạp lên một lần nữa.
Mục Chấp cố hết sức mới đuổi kịp An Tĩnh, cậu cầm tay cô mà gầm lên.
"An Tiểu Tĩnh, con mẹ nó nhà cậu. Cậu sao lại ngó lơ tôi chứ?"
An Tĩnh lạnh nhạt, hất tay Mục Chấp đang nắm giữ.
"Tại sao tôi phải ngó lơ cậu? Chuyện này quan trọng lắm sao? Tránh ra tôi còn đi về!"
Mục Chấp lại một lần ôm An Tĩnh vào lòng, rúc đầu vào cổ của cô, mệt mỏi thều thào.
"Sao cậu lại chuyển đi? Cậu thấy tôi chướng mắt thế sao?"
Đáp lại sự hèn mọn của Mục Chấp là một An Tĩnh sắt đá, cô không quan tâm anh bị cái gì, vùng vẫy để thoát ra. Thấy vậy Mục Chấp liền ôm chặt lấy cô.
An Tĩnh thấy Mục Chấp đang ôm lấy mình, không khỏi tức giận mà rống lên.
"Buông ra, đừng đế tôi phải hận cậu."
Mục Chấp chết sững, vòng tay nới lỏng ra, An Tĩnh nhanh chóng thoát ra thì nghe thấy tiếng nói bất lực của anh.
"Em sao lại né tránh tôi chứ? Tôi đã làm gì tốn thương đến em sao?"
An Tĩnh không thể kiểm soát được bản thân, liền vội vàng đi.
"Tình cảm của tôi, cậu xem như một chiếc giẻ rách. Từ ngày đó, tôi và cậu định sẵn là không chung đường rồi."
Mục Chấp biết rằng bây giờ anh mà phản bác thì An Tĩnh càng cho là anh chống chế, càng ghét anh hơn. Nên anh đành im lặng nhìn bóng đáng của cô gái nhỏ này.
…
Sau khi chuyện hồi chiều, An Tĩnh về tới nhà liền nhốt mình trong phòng. Trần Uyển lo lắng nhưng không muốn làm phiền con mình, chỉ lặng lẽ đặt bữa tối ở cửa rồi rời đi.
An Tĩnh trong phòng điên cuồng làm việc không ngừng nghỉ, bởi vì khi đầu óc có nhiều chuyện cần suy nghĩ thì cô sẽ không thấy lòng mình đau ê ẩm hơn.
Từng tập tài liệu dày cộm được đánh đấu chi chít, những bản thảo phương án lâm sàn được chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần cô lại đem chúng làm thêm lần nữa.
Tiếng lách cách trên bàn phím không ngừng phá vỡ sự im lặng tẻ nhạt trong căn phòng này. Duy chỉ có tiếng động của bàn phím mới cảm nhận được sự tồn tại một con người điên cuồng ấy.
Cùng lúc đó, phòng của Mục Chấp.
Rèm cửa được thả ra bay phất phải theo chiều gió đêm hơi lạnh vào căn phòng tối đen như mực.
Nếu không phải ở đây có ánh sáng lờ mờ đèn ngủ thì cũng không phát hiện ra một con người đang thất tình nằm sõng soài ra nền đất.
Một giọng nói chua xót nghẹn ngào vẫn còn văng vẳng trong đầu anh.
Tình cảm của tôi, cậu xem như một chiếc giẻ rách. Từ ngày đó, tôi và cậu định sẵn là không chung đường rồi!
Mục Chấp vẫn chưa hiểu được An Tĩnh muốn nói gì, tự kiểm điểm bản thân có làm chuyện có lỗi với cô không.
Mình đã làm cô ấy giận gì sao? Điều này anh không khả năng cho lắm, anh muốn cưng chiều hết mực thì làm sao có chuyện đó chứ?
Minh phản bội cô ấy sao? Chuyện này lại không có khả năng nữa!
Vậy rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Thế là hai con người cứ thế mà một đêm thức trắng.
…
Sáng hôm sau.
Trần Uyển ăn sáng thì thấy bộ dạng An Tĩnh cực kì mệt mỏi và tiều tụy, dưới hai mắt hằn lên rõ bọng đến do thức khuya.
"Con lại thức khuya nữa sao? Mẹ đã nói con biết bao nhiêu lần rồi hả? Con không lo lắng gì cho bản thân mình chút sao."
An Tĩnh nở nụ cười nhợt nhạt, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.
" Mẹ à, con không sao đâu!"
Trần Uyển quá quen với kiểu không sao của An Tĩnh quá mà. Nhưng bà chỉ im lặng thở dài thôi biết làm sao giờ.
Lòng người mẹ khẽ nhói đau nhưng chỉ đành bất lực không biết làm được gì cho con mình bữa.
Thôi chuyện gì đến tự nhiên nó sẽ đến thôi!