Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy tướng quân bị giết chết tại chỗ, người này thân thủ lại khó lường như thế, các tướng lĩnh Phong Lâm phủ toàn bộ đều hoảng hốt, bọn họ giống như gặp quỷ dường như đồng thời nhanh chóng thối lui, Quả Nghị Đô Úy Trần Xung Vân lúc này mới kêu to lên:

- Tướng quân bị ám sát rồi! Đem bắt bọn họ lại! Đốt lửa báo hiệu nhanh lên, triệu tập binh mã!

- Xoạt!

Từ một tiếng ra hiệu của Cổ Trúc Đình, hai vị vệ sĩ mặc áo đơn dài đứng ở sau lưng nàng đột nhiên cùng nhau đứng lên, một người trong đó nhanh chóng phấn chấn mở một vật nhỏ được bọc bởi một mảnh lụa dài màu tím, lộ ra một cây trúc tía, dưới treo lông đuôi trâu màu đỏ. Người kia cũng mở ra một vật dài được gói giống như vậy, nhanh chóng mở một lá cờ màu đỏ thẫm, trên vẽ kim long hồng hổ.

Hai mắt trong vắt của Cổ Trúc Đình đảo qua các tướng trong trướng, cao giọng nói:

- Ngự tứ tinh tiết ở đây, ai dám kháng mệnh, giết không tha!

Tinh tiết này, tinh chuyên dùng để thưởng, tiết chuyên dùng để giết, giống với cùng "Thượng Phương bảo kiếm" đời Hán, "Ngự tứ phủ việt" của Tam quốc Lưỡng Tấn Nam Bắc triều cùng với thời điểm Minh Thanh là "Vương mệnh kỳ bài", có quyền tiền trảm hậu tấu. Không dễ dàng cấp cho khâm sai, ở Đại Đường thi hành chế độ Tiết Độ Sứ ngày trước, tổng cộng cũng không ban phát quá vài lần.

Lần này nếu không có Tiểu Tâm Can Nhi Liên Hoa Lục Lang Trương Xương Tông mà nữ hoàng sủng ái nhất đến đây, Tinh Tiết với quyền sinh sát trong tay tuyệt đối sẽ không ban cho. Cổ Trúc Đình phải tới nơi tình hình quân doanh hiểm ác nhất, Dương Phàm bởi vì quá lo lắng, nên đã xin Trương Xương Tông được cầm Tinh Tiết quyền sinh sát này rồi lại giao cho Cổ Trúc Đình.

Trong soái trướng các tướng quan vừa thấy Cổ Trúc Đình lấy ra Tinh Tiết, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ lần đầu thấy Tinh Tiết, tuy nhiên hiệu dụng Tinh Tiết thế nào bọn họ hiểu rõ. Vậy phải làm sao bây giờ? Là hai mắt nhắm lại, ngây ngô giả nói không biết Tinh Tiết là vật gì, thúc binh sĩ đem tên khâm sai này làm thịt hay là vứt bỏ khí giới nghe lệnh?

Bọn họ đi theo Lâm Đô úy những chuyện xấu cũng làm không ít, hiện giờ Lâm Đô úy chết rồi, Tạ Thái Thú cũng bị bắt, một khi tội danh chứng thực, bọn họ cũng khó trốn thoát lưới pháp luật, trong lòng quả thực không cam lòng. Nhưng... bọn họ chỉ là tòng phạm, mặc dù có tội, tội không đáng chết, ngay cả đáng chết, cũng là tội một người. Hiện giờ đã lấy cả Tinh Tiết ra, như Hoàng đế đích thân tới, lại muốn phản kháng, cả nhà đều khó thoát khỏi tội.

Đang lúc do dự, mmột người mặc áo vệ sĩ toàn thân mặc giáp trụ, lão tướng quân tóc hoa râm vội vã xông vào soái trướng, viên môn đều có quân coi giữ, ngoài trướng cũng có thân vệ, hai người này có thể tiến quân thần tốc? Hay là...

Một ý niệm vừa mới nảy lên trong lòng các tướng, vị lão tướng kia nhanh chóng xông vào trướng đã hai tay ôm quyền, hướng về Cổ Trúc Đình làm một chào theo nghi thức quân đội, giọng nói như chuông đồng mà nói:

- Tuy Châu Phủ Quân Chiết Xung Đô Úy Sử Liệt phụng thánh dụ, dẫn quân bản bộ thuộc Duyên Châu, mặc cho khâm sai điều khiển!

Trần Xung Vân vừa nghe là biết đại thế đã mất, không thể cứu vãn, không khỏi thở dài một tiếng, ném cây đao cầm trong tay xuống đất. Quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói:

- Phong Lâm phủ quân Quả Nghị Đô Úy Trần Xung Vân, tùy ý khâm sai xử lý!

Phía sau cũng vang lên một trận hưởng ứng, các tướng vứt ra binh khí, đồng loạt quỳ xuống đất. Cổ Trúc Đình đứng dậy, chân mày nhướng lên, ôm quyền đáp lễ với Sử lão tướng quân, cất cao giọng nói:

- Làm phiền Sử tướng quân tách một đội quân tiếp quản nơi này, còn lại làm phiền tướng quân theo ta đi tới Kim Minh Phủ Quân tiếp ứng!

********

Trước khi mở yến, các Kỳ lão đều tập trung vào phủ Thứ sử, nghe thiên sứ truyền đạt thánh huấn và quan tâm của Hoàng đế với bọn họ.

Khi Dương Phàm rời đi, đã sắp xếp Cổ Lão Đại và Cổ Lão Nhị giữ ở bên cạnh Trương Xương Tông, đây chính là tâm can tiểu bảo bối của nữ hoàng, nếu để cho y xảy ra việc ngoài ý muốn, chỉ sợ công lao nhiều thế nào cũng không chống đỡ nổi được sự sơ suất này, Dương Phàm phải bảo vệ y thật tốt.

Nhưng Trương Xương Tông lại không cảm giác bản thân mình đang ở nơi bầy sói, y trước mặt đồng ý đợi Dương Phàm trở về mới đi làm loạn, nhưng ở đáy lòng lại tính toán không đợi Dương Phàm trở về mà động thủ luôn, có Dương Phàm dù sao y cũng cảm thấy chưa đủ lanh lẹ, trực tiếp do y hiệu lệnh, bắt toàn bộ quan viên một Châu thật là sảng khoái biết bao nhiêu.

Khi y đứng ở một góc đài cao dựng tạm, thấy đã ở trên đài Thứ sử, Biệt Giá, Trưởng sử, Tư Mã và những quan viên chủ yếu đứng trang nghiêm, lại nhìn thấy kế tiếp là vị Kỳ lão đang chậm rãi tập trung hướng đến trước đài, không kìm nổi ảo tưởng vùng lên, nếu bất thình lình bắt lại những người này, liệt kê từng tội ác của các tham quan này đảm bảo các Kỳ lão sẽ trợn mắt há hốc mồm chết lặng cho mà xem ...

Nghĩ đến trường hợp như vậy, Trương Xương Tông liền có chút lâng lâng, y thấp giọng gọi Cổ Lão Đại, nói nhỏ:

- Chuẩn bị động thủ!

Cổ Lão Đại thất thanh nói:

- Trương Phụng Thần, Dương tướng quân còn chưa tới.

Trương Xương Tông kích động nói:

- Hà tất chờ hắn, những người này đều là quan văn, còn có thể có người lật trời đi không được?

Cổ Lão Đại nhíu nhíu mày, thì thầm nói với hắn:

- Trương Phụng Thần, người xem bên kia!

Trương Xương Tông theo phương hướng mà Cổ lão đại chỉ, thấy quan sai đeo yêu đao dẫn bộ khoái cầm xiềng xích tiêu bổng đang tuần thương ở chung quanh. Cổ lão đại thấp giọng nói:

- Tham quan này đều là tử tội, phải cẩn thận bọn họ kẻo chó cùng rứt giậu. Nếu chẳng may bọn họ mang theo người nhà, mang tài sản bỏ chạy ngoại tộc..., Trương Phụng thần, nơi đây cách Đột Quyết cũng không xa.

Cổ Lão Nhị cũng tới bên cạnh, thấp giọng nói:

- Quan sai tuần bổ lúc này cũng không biết được bọn họ bao nhiêu ưu đãi, trong đó khó tránh khỏi có bè đảng tình nguyện cùng bọn chúng cùng tiến thoái, Trương Phụng Thần, chúng ta không thể nóng vội, đợi Dương tướng quân khống chế ba phủ quanh đây, dẫn theo binh mã trở về lại làm khó dễ không muộn.

Trương Xương Tông xem đầu người di chuyển dưới khán đài, có chút áp chế không nổi muốn biểu hiện một phen. Cổ Lão Đại nói:

- Dương tướng quân nói, muốn bắt tham quan này cũng không khó, khó khăn là như thế nào một lưới bắt hết bọn họ mà không trốn đi một người, khó khăn là lập tức thu hút quan viên trên dưới Duyên Châu phủ, làm thế nào đảm bảo Duyên Châu phủ yên ổn như thường. Trương Phụng Thần không ngại trước hết ổn định bọn họ, đợi Dương tướng quân mang binh đến, đến lúc đó Trương Phụng Thần nhất thời ra lệnh, trong lúc nói chuyện là có thể đem bọn họ một lưới bắt hết rồi!

Trương Xương Tông một chút do dự, chậm rãi gật gật đầu, Cổ Lão Đại và Cổ Lão Nhị thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lui qua một bên. Trương Xương Tông ho khan một tiếng, ra hiệu với Tạ Thái Thú đứng trang nghiêm trên đài một chút, Tạ Thái Thú vội đi tới bên cạnh y, Trương Xương Tông nói:

- Người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu đi!

Tạ Vũ Bân gật gật đầu, đi đến ở giữa đài cao, hai tay hướng xuống phía dướinhấn một cái, cất giọng nói:

- Yên lặng! Yên lặng! Chư vị trưởng giả, Thánh Thiên tử của ta vì giáo hóa thiên hạ, khởi xướng Tôn lão chi đức, tăng cường làn gió nhân ái, đặc biệt phái sứ giả, tuần hành thiên hạ, hướng Kỳ lão khắp nơi chuyển đạt lòng nhân ái quan tâm của thiên tử.

Hiện có Thiên sứ khâm sai Trương Phụng Thần phụng thánh dụ, không ngại cực khổ, lặn lội đường xa, tới Duyên Châu ta nhằm chuyển đạt quan tâm của Thánh Thiên tử với tứ phương Kỳ lão, cũng thiết tiệc rượu khoản đãi chư vị trưởng giả. Nay cho mời Trương Phụng Thần biểu thị công khai thánh dụ, quan dân Duyên Châu ta trên dưới, toàn thể cung linh thánh huấn!

Tạ Thái Thú dứt lời, lui về phía sau hai bước, hướng về Trương Xương Tông vái chào, Trương Xương Tông lấy thánh chỉ được cất giấu trong tay áo, bước đi đến trước đài. Chuyến này Hoàng đế trao y quyền tùy nghi, chỉ cần bọn y xác nhận sự thật là có thể bắt người. Vụ án lớn như vậy, một chuyện phát ra là không thể nào che giấu, chứng cớ có thể từ từ thu thập, không cần giống bên Phu Châu nhất định phải theo trình tự bình thường.

- Các vị phụ lão Duyên Châu, Xương Tông này kính lễ với các vị !

Trương Xương Tông hắng giọng một cái, thay đổi vẻ mặt mỉm cười, hất tay áo rộng chắp tay hướng về các Kỳ lão dưới đài, rất tao nhã, rất phong độ nhẹ nhàng, Kỳ lão dưới đài đều chắp tay đáp lễ.

Trương Xương Tông chậm rãi nhô lên thắt lưng đến, cất cao giọng nói:

- Sáu mươi viết Kỳ lão, bảy mươi viết lão, sáu mươi tai như ý, bảy mươi thì tùy thích, không vượt khuôn. Bởi vậy, triều đình của ta dùng người lớn tuổi thôn quê có đức, mọi người suy tôn khâm phục người già làm Kỳ lão, chủ trì địa phương, khuyên dân làm thiện, dẹp loạn tranh tụng, xử lý việc của dân. Hiện giờ thiên hạ thái bình, không thể bỏ qua công lao các Kỳ lão...

***********

Khi Trương Xương Tông thao thao bất tuyệt lộ ra y giỏi tài ăn nói, Dương Phàm dĩ nhiên đã rời khỏi Phu Thi Phủ Quân. Hắn không điều binh từ Phu Thi Phủ Quân, chỉ có thu binh phù lệnh tiễn của bọn họ, lưu lại vài người trông giữ Diệp Vũ và tướng lĩnh, bản thân vẻn vẹn mang theo hai tên lính chạy ra viên môn, thẳng hướng đến con đường đến cửa nam của Duyên Châu phủ.

Lúc này, Cổ Trúc Đình đang cùng Sử Liệt tướng quân Tuy Châu suất lĩnh sáu trăm tên vệ sĩ từ phía Đông chạy về hướng Tây, xuyên qua quan đạo phương Bắc Duyên Châu, chạy tới nơi đóng quân Kim Minh Phủ Quân.

Theo tư liệu bọn họ đã nắm giữ thấy, Kim Minh Phủ Quân và đám người Tạ Thái Thú quan hệ cũng không mật thiết, nhưng bọn họ cũng không dám hoàn toàn tin tưởng tin tức đã thăm dò được, để phòng ngừa việc xảy ra ngoài ý muốn.

Lúc này vùng biên thùy những việc này đều có thể phát sinh, tướng ngoài biên ải những địa phương này tuy rằng không giống tù trưởng các quý tộc của Đột Quyết và Khiết Đan hôm nay đầu hàng ngày mai phản bội, phản bội đến phản bội đi như cơm bữa sáng nắng chiều mưa, nhưng khả năng phản bội không phải là không có.

Nguyên nhân chính là những địa phương này tiếp cận biên thuỳ, từ xưa đến nay vẫn chính là Trung Nguyên đế quốc cùng dân tộc du mục biên thuỳ tranh giành đến đoạt địa phương, Hiểm Doãn, Quỷ Phương, Nhung, Địch, Lâu Phiền, Nguyệt Thị, Khương, để, Tiên Ti, Kê Hồ, Hung Nô, dân tộc Hồi Hột, Đột Quyết, Đảng Hạng cùng với đến từ Tây Vực Quy Tư, Túc Đặc...

Mấy chục dân tộc hơn một ngàn năm đem nơi này trở thành tuyến đầu trận địa đánh giằng co, khi dị tộc hùng mạnh, còn đối với nơi này tiến hành ít nhất vài thập niên, trên trăm năm thống trị, khiến cho lòng dân chúng nơi này đối với triều đình vô cùng hữu hạn. Nơi này mặc dù không có thổ ty cường hào như Nam Cương và chống lại hoàng quyền, sức triều đình khống chế cũng hữu hạn như vậy, cần phải vô cùng cẩn thận.

Cổ Trúc Đình ở Phong Lâm phủ quân nói nhăng nói cuội kéo dài thời gian, chính là vì đợi Sử Liệt suất quân đuổi tới, binh mã bọn hắn mã vừa đến, Cổ Trúc Đình lập tức chống lại, đã khống chế Phong lâm vệ nguy hiểm nhất, sau đó lại cùng Sử Liệt tướng quân tiếp tục đến Kim Minh Phủ Quân. Kim Minh Phủ Quân bên kia đã do Tam ca của Cổ Trúc Đình mang sắc mệnh Quy phù đi, Cổ Trúc Đình lại mang binh đi, tất nhiên có thể thuận lợi khống chế.

Dương Phàm chạy nhanh một mạch tới, đuổi tới trên quan đạo ghìm ngựa dừng lại, chỉ thấy trên đường lớn có ba lực lượng người đi đường chậm rãi quay lại, Dương Phàm ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trời, thúc ngựa vọt đến dưới bóng râm, xuống ngựa nghỉ ngơi, mình ngồi ở trên tảng đá lớn ven đường yên lặng chờ đợi.

Hắn ở đây đợi viện quân, viện quân từ Phu châu Phục Lục phủ điều tới. Nhân mã nếu tới quá sớm sẽ rút dây động rừng, nếu tới quá muộn lại không còn tác dụng, cho nên Dương Phàm từ lúc bắt đầu liền quy định thời gian nghiêm ngặt cho bọn họ, nhất định phải giờ nào khắc nào đuổi tới.

Thời gian cũng sắp tới rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK