Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ cửa bắc vào thành rồi vào tới phạm vi cung thành, chỉ cần rẽ một cái là có thể theo Huyền Vũ Môn tiến thẳng vào Hoàng cung, đương nhiên Võ Sùng Huấn không thể tiếp tục lấy cớ hộ hoa, mới vừa rồi y còn nói muốn nói chuyện xưa với Dương PHàm, chỉ có thể lưu luyến nhìn đội nghi trượng của Lý Khỏa Nhi xa dần.

Dương Phàm cưỡi ngựa đi bên cạnh, cũng nhìn theo chiếc xe xa hoa kia rời tường thành cao lớn. Gió từ phương xa thổi lại cuốn lên bức màn như sương, lộ ra một bóng hình xinh đẹp mềm mại trong xe, không thể không khiến người đằng sau nhìn kỹ lại, dường như người trong xe đã thay đổi tâm tư.

Không có ai từ nhỏ lớn lên không bao giờ thay đổi, một chút tính cách sẽ dần hình thành trong quá trình phát triển, cuối cùng trở thành một người khác biển hoàn toàn với những người khác. Nếu không phải từ nhỏ đã trải qua đại nạn, lang thang vất vưởng, lại gặp kỳ ngộ, liệu Dương Phàm hắn có thể trở thành Dương Phàm hôm nay sao?

Có lẽ lúc này hắn vẫn đang ở Thiều Châu, nửa tháng tụ tập một lần, ba tháng vào thành một lần, phần lớn thời gian hắn cũng sẽ giống như những người khác, cùng sống với thê tử và con cái trong hạp cốc đó. Bầu trời của hắn cũng chỉ lớn như thế, mặt đất của hắn cũng chỉ nhỏ như thế, trái tim trong lòng hắn cũng chỉ chứa một gia đình nho nhỏ như vậy.

Từ nhỏ Tiểu Man đã quen vất vả, một đứa trẻ ăn xin, cuối cùng đã thay đổi vận mệnh, nhưng những thứ đã khắc thật sâu vào xương nàng chắc sẽ không thay đổi. Cho đến bây giờ nàng vẫn thích kiếm tiền, không ngừng kiếm tiền, hoặc bắt tiền đẻ ra tiền, hoặc đổi thành thổ địa và vàng thực bạc trắng, giấu ở nơi mà nàng cho rằng an toàn nhất.

A Nô vốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng sau đại hạn, tất cả đều biến mất, nàng bị cha ruột của mình ném xuống một cái giếng cạn. Đối với phụ thân của nàng, đây là một hành động bất đắc dĩ, có lẽ lúc ấy ông ta đã đói đến không thể nghĩ được gì nữa, nhưng nếu ông ta còn sống, chuyện này chắc chắn sẽ là bóng ma cả đời không bao giờ buông tha ông ta.

Đối với A Nô khi đó còn quá non nớt, nàng không thể giải thích được tại sao. Một cô bé mới sáu tuổi gầy trơ xương, máu me đầy mặt kêu khóc leo ra từ dưới giếng cạn, vết thương này có lẽ không bao giờ có thể lành. Từ đó về sau, nàng đóng kín lòng mình, thẳng tới đêm giá rét giữa đại mạc đó, Dương PHàm dùng máu và tính mệnh của chính mình mở ra cái khóa tâm kia.

Còn Uyển Nhi từ nhỏ vẫn lớn lên trong cung, niềm vui lớn nhất là cùng Hoàng đế đến Long Môn, đuổi hết tả hữu, một mình chạy chơi giữa núi rừng, giải tỏa áp lực trong lòng đã lâu. Gia quốc thiên hạ đều đã thái bình, càng là một chính khách, nàng càng không có thời gian lo nghĩ đến chuyện làm một người vợ, một người mẹ, một nữ nhân…

Từng người trưởng thành đều cùng từ thơ ấu, vận mệnh như từng nhát đao đục ra con người. Lý Khỏa Nhi hiện tại cũng không phải một sớm một chiều mà trở thành như thế. Đến tột cùng nàng đã trải qua cái gì? Nàng đã trở thành cái gì?

Gió xa lướt qua rèm lụa, rèm lụa biến thành một làn sương mờ ảo, lướt qua mắt Võ Sùng Huấn, ánh mắt của y không làm sao xóa được lúm đồng tiền duyên dáng đó, lướt qua lọn tóc của Dương Phàm, suy nghĩ của hắn hỗn độn hoang mang.

Da hồng phấn, bên trong là xương khô.

******

Gia yến lần này của Võ Tam Tư người tới đông hơn lần trước, thân thể của Võ Thừa Tự ngày càng sa sút, mọi người của Võ gia đều rõ ràng, cho dù trước mắt tạm thời chưa tới mức phải đầu nhập theo Võ Tam Tư nhưng trong những buổi gia yến thế này vẫn cần phải tới xếp hàng nể mặt y.

Thường lệ, gia yến sẽ không mời người ngoài, càng là gia đình giàu có lại càng như thế, trừ phi ngươi muốn ra vẻ rằng mình giao du rộng, quan hệ rất dày. Tuy nhiên, hôm nay người có vinh hạnh được Võ Tam Tư mời tới cũng không nhiều, ngoài “Tam Tư ngũ khuyển” cũng chỉ có bốn người, Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông, Lý Trọng Nhuận, và Dương Phàm.

Tống Chi Tốn, Lý Tuấn Chi được xưng là “Tam Tư ngũ khuyển” nhất định phải đến, nếu không sao còn gọi là tâm phúc? Còn nữa, những buổi tiệc thế này thế nào cũng có ngâm thơ làm phú tả phong cảnh, mấy người này đều là văn nhân tài tử, có thể giúp chủ nhân học đòi văn vẻ.

Lý Trọng Nhuận là trưởng tử của Lư Lăng Vương, mời y đến là để chứng kiến giao tình cuả Dương Phàm và Võ Tam Tư, mà Huynh đệ Trương thị tới để yểm hộ, cũng là giám thị Lý Trọng Nhận. Lý Khỏa Nhi là nữ lưu, tuổi còn nhỏ, xuất cung đi chơi, giao du danh viện không được mấy ai chú ý, Thế tử Lư Lăng Vương có thể đại diện cho phụ thân của y, y có muốn xuất cung tiếp xúc với kẻ khác cũng vô cùng khó khăn.

Hai vị khách đã tới, “Hoàng hậu” và “Quý phi nương nương” thực sự đương nhiên đã ngồi lên đầu. trên đó chủ nhân Võ Tam Tư cũng không ngồi mà nhả xuống, Thế tử Lư Lăng Vương Lý Trọng Nhuận và Thế tử Lương Vương Võ Sùng Huấn vừa về đúng lúc ngồi đối diện Võ Tam Tư, mà liền dưới Võ Tam Ta là Dương Phàm.

Sắp xếp như vậy giống như muốn cha con hai người chia nhau tiếp đãi hai vị khách quý, nhưng Thế tử Lư Lăng Vương là tới để thay thế phụ thân “bị bệnh” của mình mà đến, vốn là nên ngồi ngang với Võ Tam Tư. Võ Tam Tư lại an bài Dương Phàm bên cạnh mình, để con mình tiếp Thế tử Lư Lăng Vương, đây là có ý cả. Cần biết, trong quan trường, thứ tự chỗ ngồi cũng là một môn học.

Võ Tam Tư chỉ nói được mấy câu tử tế lấy lòng rồi cũng ngồi nói chuyện với Dương Phàm. Vì còn có Võ Ý Tông, Võ Bỉ Nghi và mấy người Võ gia lấy lòng hai người kia, cho nên phần lớn thời gian Võ Tam Tư chỉ nói chuyện với Dương Phàm. Bởi vì bữa tiệc quá ầm ỹ, hai người vẫn phải thường xuyên ghé tai nói nhỏ, tất cả đều được người ta nhìn thấy.

Vị Thế tử Lư Lăng Vương này còn chưa kịp nhược quán (Nhược quán là khi thanh niên hai mươi tuổi), năm nay mới vừa mười chín, là con thứ hai của Lý Hiển. Con trưởng Lý Trọng Phúc lớn hơn y hai tuổi, vì Lư Lăng Vương có bốn con trai bảy con gái (thực ra là tám con gái nhưng một người chết từ khi còn nhỏ), là do các cung khác nhau sinh ra, cho nên tuổi tác cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, Huynh đệ tỷ muội cùng năm cùng tuổi cũng có mấy người.

Lý Trọng Nhuận năm ba tuổi đã bị đuổi khỏi Lạc Dương, tâm tư đơn thuần, không sảnh sỏi tinh nhanh, hoàn toàn không nhìn ra được Dương Phàm tươi cười trò chuyện đó chỉ là diễn ngoài mặt. Hắn và Lương Vương có cái gì mà thân thiện? Hoàn toàn là một mình Võ Tam Tư một mình cời lò.

Hai Huynh đệ họ Trương giỏi ca múa, trong bữa tiệc ai nấy đều hợp ý. Rượu quá ba tuần, được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt, Trương Dịch Chi bèn hát một khúc, Võ Sùng Huấn ra hiệu, lại mời Trương Xương Tông làm bè, nhất thời cả người họ Võ, Tam Tư ngũ khuyển, thậm chí là Nhị Trương cũng đứng lên vừa múa vừa hát.

Lý Trọng Nhuận không thạo ca múa cũng bị Võ Sùng Huấn cứng rắn kéo ra ngoài, ngây ngây ngốc ngốc hoa chân múa tay với mọi người, xoay người một cái, y chợt phát hiện ghế của Võ Tam Tư và Dương Phàm trống từ bao giờ, liếc lên thì thấy hai người đang sóng vai vừa đi vừa nói chuyện, thong thả bước xuống hành lang gấp khúc.

Dương Phàm đi bên cạnh Võ Tam Tư, chậm hơn nửa bước. Y nói:

- Nhị Lang phụng thánh dụ tổ kiến Thiên kỵ, tất cả đều vẫn đang trong kế hoạch. Bổn vương nghe nói, Hộ bộ gây khó dễ với các ngươi về quân lương y à?

Dương Phàm khẽ động, mỉm cười đáp:

- Không ngờ việc này đã kinh động tới Vương gia. Thực sự là có một vài quan viên Hộ bộ lấy công làm tư, cố ý làm khó dễ. Tuy nhiên đã giải quyết xong.

- Ừ, Nhị Lang dạy binh sĩ không nói đạo lý, cưỡng từ đoạt lý với quan viên Hộ bộ, nhưng từng bước các ngươi đều đã vượt qua rất tốt. Bọn họ lại không thể dậy nổi. Dám làm khó dễ với thân quân Thiên tử ư? An Thượng Thư thực sự hơi lẩm cảm rồi, còn tưởng Nhị Lang ngươi người tốt dễ bắt nạt sao.

Hai người vừa đi vừa nói, thấy trước mặt có một tòa hiên đình, cửa sổ mwor rộng, trong sảnh có mấy cái bàn tròn, sớm đã có người ngồi đó. Thấy hai người lại gần, người nọ đứng dậy, chính là Hà Nội Vương Võ Ý Tông, chẳng biết từ khi nào y đã lẳng lặng rời gia yến một mình tới đây.

Võ Tam Tư cười chỉ Võ Ý Tông:

- Vị này chinh là Hà Nội Vương, là em họ Ý Tông của ta. Chắc là Nhị Lang đã gặp rồi.

Dương Phàm mỉm cười vái chào Võ Ý Tông:

- Dương Phàm đã từng gặp Hà Nội Vương.

Trong lòng hắn thầm kinh ngạc, Võ Tam Tư bày trận như vậy để làm gì? Hay là cố ý khiến cho ta thương hại? Võ Ý Tông kéo kéo khóe miệng miễn cưỡng cười với hắn.

Võ Tam Tư thầm trừng mắt với y, lại nói với hắn:

- Chuyện hôm đó Hộ bộ làm khó Nhị Lang thực ra là do Huynh đệ ta ở giữa quấy phá.

Dương Phàm đã sớm biết, nhưng nghe vậy vẫn làm ra vẻ kinh ngạc, thất thanh hỏi:

- Thật không ngờ? KHông biết Dương mỗ đã đắc tội Vương gia kho nào, khiến cho Vương gia không hài lòng? Dương mỗ thực sợ hãi, thực tình không biết, mong Vương gia chỉ giáo.

- Còn không phải vì ngươi đã che chở Lư Lăng Vương hồi Kinh sao? Ý Tông nghĩ rằng ngươi muốn làm địch với Võ thị chúng ta, nên cố ý làm khó ngươi. Cũng là tại Bổn vương chưa từng nói với y về nỗi khổ tâm của ngươi. Biết được việc này, ta đã giáo huấn nó, hôm nay cố ý để hai người gặp nhau cũng là muốn Ý Tông nói với ngươi một câu “Không phải rồi”

Võ Tam Tư vừa dứt lời, Võ Ý Tông liền làm ra vẻ biết lỗi, chỉ có điều sống lưng kia cúi xuống mà cứng ngắc, xem ra không hết một nén hương thời gian y cũng không cúi nổi. Dương Phàm vội đỡ lấy, luôn miệng nói:

- Không được không được. Thực là giết hạ quan rồi. Thực ra, có thể hóa giải hiểu lầm không đáng có với Hà Nội Vương, hạ quan vạn hạnh.

Võ Tam Tư cười dài:

- Nếu Nhị Lang không trách Huynh đệ Bổn vương lỗ mãng, vậy thì ngồi xuống, chúng ta cùng uống rượu xóa đi thù hận.

Võ Tam Tư dứt lời bèn bước sang ngồi xuống bên bàn, liếc Dương PHàm một cái, lơ đãng nói:

- Chuyện cũ ngươi đừng để trong lòng nữa, bây giờ Tiểu Nhi ưng An Nhạc Quận chúa, ít ngày nữa Bổn vương sẽ cầu thân với Lư Lăng Vương. Đến lúc đó hai nhà thành một, chút ân oán xưa kia đương nhiên cũng không còn!

Ngoài sảnh chính vẫn vô cùng náo nhiệt. Võ Tam Tư, Võ Ý Tông và Dương Phàm đi rồi mà dường như không ai biết. Ca múa xong xuôi, mọi người về bàn tiếp tục uống rượu, Lý Trọng Nhuận nhân cơ hội hỏi Võ Sùng Huấn:

- Ta thấy hình nưh Dương Tướng quân và lão Vương gia rất thân thiết phải không?

Sau khi về phủ, Võ Sùng Huấn đã được cha dặn dò mục đích của buổi gia yến này, bèn đáp:

- Đúng vậy. Gia phụ luôn ưu ái Dương Tướng quân. Có thể nói, Dương Tướng quân có thể bước trên quan lộ cũng nhờ công gia phụ nhiệt tình tiến cử. Ngày xưa Dương Tướng quân bị Lai Tuấn Thần mưu hại mà bị bỏ tù oan, cũng là nhờ gia phụ ra mặt mới giữ được tính mạng.

Khi Dương Tướng quân thành thân, gia phụ còn từng dắt tôn sư, hành tôn Vương gia tới tham dự hôn lễ, còn tặng hậu lễ cho vợ chồng họ nữa. Ha ha, gia phụ vẫn luôn đối đãi với Dương Tướng quân như con như cháu. Dương Tướng quân đối với gia phụ cũng là khắc sâu ơn tri ngộ!

Lý Trọng Nhuận nghe vậy âm thầm kinh hãi. Từ khi biết được Dương Phàm tổ kiến Thiên Kỵ, Lư Lăng Vương, Vi Phi và Lý Trọng Nhuận đã từng kín đáo bàn bạc sẽ thể hiện thiện ý kết giao với Dương Phàm, bí mật lôi kéo hắn. Lúc này, nghe Võ Sùng Huấn nói vậy, trái tim Lý Trọng Nhuận cũng nguội đi một nửa, thầm nghĩ: Chuyện không làm được rồi!

he rõ được gì.

Cẩn thận ngẫm lại, y tự cười giễu:

- Sao ta có thể dùng tâm tư xấu xa mà nghĩ về nàng, mà khinh nhờn tiên tử chứ. Còn nữa, trước mặt mọi người đây, còn có thể có chuyện gì? Ta phải rộng rãi lên, vạn lần không thể để cho nàng cảm thấy mình hẹp hòi, vì nụ cười mỹ nhân, làm gì cũng đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK