Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Điện Võ Thành, Thượng Quan Uyển Nhi ngồi dựa bàn, bàn tay trắng nõn cầm bút lông sói, đang vùi đầu phê duyệt tấu chương.

hai huynh đệ Trương Xương Tông đã dần dần bắt đầu nhúng tay quyền lực, nhưng bọn họ tuy rằng có tài học, lại chưa từng tiếp xúc quốc gia đại sự, góc độ xử lý, ý nghĩ, suy xét sự tình đúng mực, phạm vi...còn kém xa một người quả lý thành công. Hơn nữa Võ Tắc Thiên rất si mê bọn họ, thường muốn bọn họ ở bên mình làm bạn, cho nên một lượng lớn tấu chương đều là phái Uyển nhi đến xử lý.

- Đãi Chiếu, ngoài Đoan môn có Trường An Minh Đường Úy Cát Húc yêu cầu gặp Hoàng Đế Bệ Hạ!

Ngón tay thon dài xinh đẹp của Uyển nhi nhìn như trong suốt, đầu ngón tay hơi vểnh lên, giống như một đóa hoa lan, theo đóa hoa này lay động, từng hàng chữ nhỏ xinh đẹp hiện lên dưới ngòi bút:

- Trường An Minh Đường Úy? Ai chuẩn hắn vào kinh hay sao? Có đại sự gì mà phải gặp Thiên tử?

Uyển nhi cũng không ngẩng đầu lên, vừa thoăn thoắt viết, vừa nghĩ: “Nếu có cứ thần tử nào có chút chuyện gì cũng muốn vào kinh gặp Hoàng đế, vậy Thiên tử không cần phải làm chuyện gì rồi, ngày ngày chỉ gặp bọn họ là đã bận hết ngày. Bảo hắn có chuyện gì thì tự đi bẩm báo quan lại, nếu xử lý không được thì hẵng bẩm báo lên cấp trên, nếu cần Bệ hạ biết đến, Chính sự đường sẽ tự chuyển tới.

- Dạ, Đại Chiếu, nhưng Minh Đường Úy quần áo tả tơi, vô cùng thảm hại, có vẻ thật sự có chuyện lớn khẩn cấp ạ...

Uyển Nhi dừng bút pháp lại, ngẩng đầu liếc nhìn người kia một cái, cung vệ biến sắc mặt, cuống quít ôm quyền nói:

- Vâng!

Uyển nhi chấm chấm mực, dựa vào bàn tiếp tục viết, vừa mới viết hai chữ, đột nhiên lại dừng bút, ngẩng đầu kêu:

- Khoan đã, người nói người kia tên gì?

Cung vệ vừa mới xoay người vội vã lại chạy tới, khom người đáp:

- Cát Húc!

Uyển nhi nghiêng đầu suy tư một lát, tìm một quyển sổ ghi chép để kiểm tra, đó đều là tấu chương mà nàng xử lý, cẩn thận kiểm tra một lượt, Uyển nhi chợt nói:

- Hóa ra là hắn!

Uyển nhi đặt hạ bút. Chậm rãi bước đi thong thả.

Lúc trước Cát Húc mật báo là truyền cho Lai Tuấn Thần đấy, Lai Tuấn Thần khi thượng tấu đã che luôn họ tên gã, hãm phần công lao này xuống. Mặc dù Lai Tuấn Thần không muốn tham công, bởi vì đây là mật tấu, Uyển nhi cũng không có khả năng biết. Nhưng bởi sau khi Lai Tuấn Thần liên quan vu cáo một số người, Cát Húc này cũng nằm trong danh sách mưu phản, thánh chỉ hạ chỉ tróc nã Cát Húc cũng là do Uyển nhi phác thảo, cho nên nàng nhớ rõ người này.

Cát Húc bị Lai Tuấn Thần tố cáo là phản nghịch, triều đình phái người đi tập nã gã vẫn chưa về, thì gã lại tự ngược quay về kinh, hơn nữa yêu cầu gặp Hoàng đế...

Uyển nhi bỗng nhiên đứng lại, ngẩng đầu lên nói:

- Bảo hắn đến đây, không được để các đại thần cung môn chú ý tới, ta lập tức đi gặp Hoàng đế!

***

Lai Tuấn Thần vốn định chế ngạo Dương Phàm một phen, không nghĩ bị Dương Phàm lại đem lời thề sửa họ của y ở Long Môn để chế nhạo lại y, làm y tức giận nghiến răng nghiến lợi bỏ đi, vừa đi vừa hung tợn nghĩ: “Nhất định phải khiến Lưu Như Tuyền mở mang kiến thức sự lợi hại của Lai Tuấn Thần ta. Nhất định phải khiến Lý Chiêu Đức mở mang kiến thức sự lợi hại của Lai Tuấn Thần ta. nhất định phải khiến Dương Phàm mở mang kiến thức..."

Sau khi Dương Phàm đuổi Lai Tuấn Thần tức giận đi rồi, Trần Đông liền chạy ra đón chào, Viên Hàn trước khi đưa con trai của Phàn Ti Hình đi đã cho người vào thông báo với Trần Đông. Trần Đông nghênh đón Dương Phàm vào Hình Bộ, Vũ Hiên và một đám đồng nghiệp bằng hữu cũ đều nghe tin cùng tới, mọi người hàn huyên một hồi, Hoàng Phủ Trượng Bị liền phái người xin gặp.

Dương Phàm tuy hiện tại chức quan thấp, nhưng khi hắn đảm nhiệm ở Hình Bộ thì dù sao cũng hết sức nở mặt, mà hiện tại Hoàng Phủ Trượng Bị tuy rằng ra sức nịnh bợ Lai Tuấn Thần, nhưng với tính tình khéo léo của gã, cũng sẽ không từ bỏ cơ hội lấy lòng Dương Phàm.

Dù sao tiếp kiến gã, cũng là một chuyện rất bình thường trong quan trường, Lai Tuấn Thần có biết cũng sẽ không chọc lỗi của gã, về phần gã nói Dương Phàm là ngạo mạn thị cung, thì cũng chỉ có trời biết mà thôi. Ít nhất trong phương diện này mà nói, Hoàng Phủ Trượng Bị quả thật khéo léo hơn Lưu Như Tuyền rất nhiều.

Dương Phàm trước kia cũng không cố ý kinh doanh mạng lưới quan hệ tuy rằng đây là việc bắt buộc của mỗi một quan viên, nhưng hắn lại không có chút giác ngộ nào, hiện tại thì khác rồi, tuy hắn nắm giữ một lực lượng có sức mạnh khổng lồ, nhưng lực lượng này tuy là để hắn sử dụng, lại không thuộc về hắn.

Có lẽ trải qua mười năm, hai mươi năm thậm chí ba mươi năm nữa, hắn mới có thể từ nơi này tổ chức dần dần một đội lực lượng của cá nhân hắn, nhưng tốc độ này quá chậm, nếu hắn có được mạng lưới quan hệ càng rộng, thì tổ chức này đối với hắn lại càng nặng, hạn chế sự tự do của hắn, lấy tốc độ nhanh nhất để thành lập một lực lượng chỉ trung thành với cá nhân hắn.

Dương Phàm ở Hình Bộ đợi thật lâu, sau khi rời khỏi Thiêm áp phòng của Hoàng Phủ thị lang, lại cùng đám người Trần Đông, Tôn Vũ Hiên uống rượu trò chuyện, sau đó mới ra về. So với lúc Lai Tuấn Thần ra về chỉ có hai vị Thị Lang cung kính tiễn, thì sau khi Dương Phàm ra về lại có một đám người tiền hô hậu ủng, mặc dù không phải quan to cấp bậc cao như Thị Lang, nhưng lại gần như bao gồm hết cả tầng trung ở Hình Bộ.

Cưỡi ngựa rời khỏi Hình Bộ, đi ra trăm bước, nụ cười trên mặt Dương Phàm mới dần dần biến mất, quay sang hỏi một gã thị vệ:

- Nhân mã hộ tống nghệ nhân ảo thuật kia khi nào thì có thể đến kinh?

- Bẩm Tông chủ, hiện tại đường đã dễ đi hơn chút rồi, nếu trên đường không có gì xảy ra, thì ba ngày sau là nhất định có thể tới nơi.

Người trả lời hắn là Nhâm uy, thủ lĩnh thị vệ của hắn, đồng thời cũng là người phụ trách truyền tin tức hằng ngày giữa hắn và Thừa tự đường. Người này bình thường ít nói, ít cười, nếu Dương Phàm không hỏi gì thì gã cũng tuyệt đối không nói lời nào, mà Dương Phàm hỏi câu gì thì gã đáp câu đó, tuyệt đối không chêm vào suy đoán cá nhân hoặc phân tích cá nhân, là một kẻ ba chân đạp không đánh ra rắm.

Lúc đầu Dương Phàm còn tưởng rằng đây là tính cách của gã, tận đến khi ở Long Môn ngẫu nhiên một lần nhìn thấy gã và vài thị vệ khác tắm suối nước nóng, nói chuyện thao thao bất tuyệt, Dương Phàm liền dò hỏi một chút, mới biết hóa ra Khương công tử không thích thủ hạ của mình nói nhiều, cũng không thích thủ hạ của mình đưa ra đề nghị gì, bởi vậy mà Nhâm Uy cho là hắn cũng có tính cách giống như Khương công tử.

Dương Phàm cũng lười giải thích với gã, là một thủ lĩnh phụ trách liên lạc, ít nói cũng tốt. Tuy Dương Phàm không phải là người chuyên quyền độc đoán nhưng cũng không hay thích nói nhiều với tùy tùng bên canh, không có việc gì thì cũng thôi.

Dương Phàm thở dài nói:

- Ba ngày sau ư? Nói như vậy, là không kịp dự đại pháp chùa Bạch Mã rồi, ta vốn định vạch trần ba tên giả thần giả thánh vào ngày đó. Ừm, cũng không sao, sau Thượng Nguyên triều đình còn có mấy hoạt động long trọng, nhất là ngày hội thi đá cầu vào ngày thứ ba Thượng Nguyên, đến lúc đó an bài bọn họ ra trước mặt Hoàng đế là được.

Nhâm Uy im lặng.

Dương Phàm suy tư một lát, quay sang nói với Nhâm Uy:

- Lập tức an bài người tiếp tục rải những tin tức Lai Tuấn Tuần muốn gây bất lợi với huynh đệ Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ!

Nhâm Uy trả lời ngắn gọn:

- Vâng!

Huynh đệ Trương thị là con cháu danh môn, mà dưới tay Dương Phàm không thiếu nhất lại là con cháu danh môn. Cho nên hắn hiểu được là biện pháp thông qua việc Lai Tuấn Thần đang tính kế với huynh đệ Trương Thị khắc ghi trong lòng huynh đệ Trương Thị, chỉ cần huynh đệ Trương Thị cảm giác được nguy hiểm, bọn họ sẽ triển khai tự cứu.

Người như Lai Tuấn Thần chẳng khác nào rắn độc, ngươi biết rõ hắn có độc, nhưng ngươi không biết lúc nào nó sẽ cắn ngươi, muốn đối phó người như vậy, cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế).

Nhâm Uy đáp tiếng xong, lại tiếp tục chặt chẽ đi lên trước, cảnh giác nhìn tất cả nhân vật qua đường hoặc xa hoặc gần với Tông chủ. Y không đi đưa tin, mà người đi theo DƯơng Phàm cũng không chỉ có hai người bọn họ, trên thực tế lúc Dương Phàm bước vào cổng lớn Dương gia, tin tức đã được đưa ra ngoài rồi.

Không khí ngày lễ tại Dương Gia rất rõ nét, Cửa treo đèn đỏ, trên cửa dán bùa đào, trong đình viện còn dựng lên một con thuyền lớn, cánh buồm giương lên như đang chuẩn bị đi xa. Tiểu Man đã cho người bắt tay vào làm trước khi Dương Phàm trở về phủ đệ, giương buồm đi xa vốn là điềm lành, lại không bàn mà hợp ý trùng tên với tên của trượng phu.

Đối với gia nhân quý phủ, vị chủ mẫu Tiểu Man cũng đều thêm phát tiền lương, may y phục mới, gia thất thì được phát thịt khô và mỳ, toàn bộ Dương phủ đều tràn ngập không khí vui vẻ. Vừa thấy a lang nhà mình trở về, ai nấy trong phủ đều chúc tết a lang.

Dương Phàm cũng tươi cười chào hỏi, chúc tết, trả lời từng người, vất vả lắm mới thoát được những nha hoàn, người làm nhiệt tình đó trở về hậu trạch. Sau khi dùng xong bữa tối, hắn với Tiểu Man chơi đùa với con trai ở trên giường, đợi con trai buồn ngủ, Tiểu Man bế cậu đi ngủ, hắn ra khỏi phòng, rẽ đến chỗ a Nô.

A Nô ở một mình trong một lạc viên tại Dương phủ, lúc trước Dương Phàm vẫn thường đến chỗ nàng, chàng chàng thiếp thiếp trò chuyện, sau khi hai người bắt đầu bàn tính hôn sự, Dương Phàm vẫn theo thói quen đến tiểu viện của nàng.

Tuy nhiên, từ lúc Cổ Trúc Đình cũng vào tiểu viện đó ở, hắn không đến đó nữa. Bất kể Cổ Trúc Đình là khuê nữ hay là phụ nhân, tóm lại là cũng là một nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ. Người Đường tuy rằng không bị cản trở, nhưng cũng không phải là không để ý tới danh tiết, thì vẫn là liệt nữ bị nam nhân đụng vào sẽ chặt đi bàn tay đó, tuy rằng không phải chiếm phần lớn thời Đường, nhưng cũng không phải là không có.

Nhưng hôm nay hắn vẫn đến, bởi vì còn nửa tháng nữa là đến ngày thành hôn rồi, hắn đang cân nhắc xem nên an bài tân nương ở chỗ nào, cũng không thể để tân nương ở trong nhà của tân lang, nhưng a Nô không còn người thân nào, cũng không có nhà mẹ đẻ để đi.

Tiểu Man cũng là cô nhi, lúc trước khi mà cưới Tiểu Man, Hoàng đế đã an bài nàng tới ở quý phủ của Uyển Nhi. Dương Phàm lại không có bản lĩnh lớn như Hoàng đế, trong mắt người ngoài hắn cũng không có giao tình gì với vị Thượng quan nội tướng kia, thì không thể nào an bài được như vậy.

Còn nữa, cho dù là có thể, Dương Phàm cũng không muốn làm như vậy, liên tiếp để hai vị cô nương đến nhà Thượng Quan, tức là đã không để tâm tới tình cảm của Thượng Quan Uyển Nhi rồi, mà Uyển Nhi lại là cô nương đa sầu đa cảm nữa chứ.

Dương Phàm muốn an bài a Nô ở trong nhà Mã Kiều, vừa nghĩ như thế, hắn liền thuận theo luôn, hoặc là để a Nô nhận Mã Kiều làm nghĩa huynh, như vậy là Mã Kiều có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận a Nô rồi, a Nô cũng sẽ có nhà mẹ đẻ để dựa vào. Chủ ý mặc dù tốt, nhưng còn phải được a Nô đồng ý mới được, cho nên hắn mới đến tiểu viện nơi a Nô ở.

Hoàn cảnh tiểu viện trang nhã, ba gian nhà, một gian a Nô ở, một gian Cổ cô nương ở, một gian khác để không, chưa một vài tạp vật.

- Khụ, a Nô, ta đến rồi!

Dương Phàm nói xong, liền đẩy cửa phòng ra, cười dài đi vào phòng ngủ.

Một gian phòng ốc hoàn chỉnh, dùng bình phong ngăn cách với bên ngoài phòng khách, phòng trong có hai bộ phận, ở giữa không có vách tường chắn, nên người ở trong bình phong sẽ nghe rõ được tiếng bước chân của Dương Phàm.

Trên giường, Cổ Trúc Đình đang để vai trần, a Nô đang dùng miếng vải trắng quấn lại, nghe giọng nói của Dương Phàm thì giật mình. Dương Phàm đã lâu không vào phòng ngủ của nàng, hôm nay muộn rồi sao hắn lại đến?

Trong lúc vội vã không kịp nghĩ ngợi, lại nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, a Nô thấp giọng vội la lên:

- Mau chuyển vào trong!

Lập tức các thứ đồ ngổn ngang được đẩy vào giữa giường, a Nô cũng ngã vào giường, kéo chăn chùm lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK