Chương 671: Lai Thiếu Khanh giá lâm
Hộc Sắt La thấy thần sắc hắn hơi hiện phiền muộn, còn tưởng rằng hắn là tức cảnh sinh tình đâm ra buồn bã. Cũng đúng, vị huynh đệ này tuổi còn trẻ liền trở thành Lang tướng, sau đó thăng làm Hình Bộ Tư hình Lang trung, tiếp theo lại đảm nhiệm Thiên Quan Thị lang, có thể nói đường làm quan rộng mở, tiền đồ như gấm, chưa từng nghĩ chỉ trong một đêm liền lưu lạc như thế, làm một tiểu quan lại thủ núi chăm ngựa, trồng rau trông coi ôn tuyền trong núi.
Hộc Sắt La vội vàng trấn an nói:
- Nhị Lang, chớ có đau buồn. Chuyện của ngươi, vi huynh mấy ngày gần đây mới nghe nói, trong quan được được mất mất, đừng quá để trong lòng, nghĩ nhiều vương hầu tướng tướng như vậy, chỉ trong một đêm liền cửa nát nhà tan, Nhị Lang có thể xem như phúc dày rồi, ngươi là người có phúc...
Ngươi xem ngươi mới bao nhiêu tuổi, hôm nay tuy rằng lưu lạc, ngày sau Đông Sơn tái khởi, chưa chắc không thể. Còn nữa, ta nhưng mà có nghe nói ngươi ở Nam Thị có mấy mươi cửa hàng, mỗi ngày gần một đấu vàng rồi, ngay cả con đường làm quan thật sự vô vọng, ngươi cũng có thể làm phú ông thái thái bình bình, cũng có gì là không tốt? Ngàn vạn lần không cần làm khó chính mình.
Dương Phàm nghe được không biết nên khóc hay cười, hắn cảm thấy người ta đáng thương, người ta ngược lại cảm thấy hắn đáng thương, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, chuyện này thật đúng là không gò ép được, làm sao có thể bắt ép người khác sống theo ý hắn? Tự mình cảm thấy vui vẻ là được rồi.
Vừa nghĩ như thế, cảm giác nặng trịch trong lòng Dương Phàm liền thoải mái rất nhiều, lắc đầu cười, trả lời:
- Đa tạ Khả Hãn trấn an, cái mà tiểu đệ còn thiếu chính là lòng dạ không được rộng rãi như huynh vậy! Ha hả, Khả Hãn hôm nay sao lại lên núi này? Hay là mang theo mỹ nữ lên núi, muốn tại ôn tuyền này tiêu dao khoái hoạt một phen?
Dương Phàm mắt tinh, đã nhìn thấy xa xa còn có một người đoàn người lên núi, trong đó phần lớn đều là nữ lang dáng người lả lướt tuổi thanh xuân, tuy rằng mặc áo lông cừu, nhưng dáng người tuyệt đẹp kia cũng không giảm xuống.
Không ngờ Hộc Sắt La nghe được câu này, trên mặt không ngờ hiện ra một chút khó xử, bộ dạng có chút xấu hổ mở miệng, Dương Phàm không khỏi ngạc nhiên nói:
- Sao thế?
Hộc Sắt La sắc mặt biến thành thẹn đỏ mặt. Ngượng ngập đáp:
- Thực không dám dấu diếm, Lai Tuấn Thần hiện giờ nhận được tin tưởng của Hoàng đế, hôm nay ở Long Môn thiết 'Thiêu vĩ yến” khoản đãi tân bằng hữu để chúc mừng. Vi huynh... Là tới dự tiệc.
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Khả Hãn tại sao lại cùng Lai Tuấn Thầnkết giao bằng hữu? Người này làm điều ngang ngược. Gây thù hằn với cả triều đình. Khả Hãn và người như thế lui tới, điều này ... vô cùng không ổn!
Hộc Sắt La ảo não “hì” một tiếng. Nói:
- Ngươi cho là vi huynh muốn cùng Lai Tuấn Thần lui tới sao? Không nói gạt ngươi, Ti Nông Tự này trông coi mấy chỗ chăn nuôi ở ngoại ô kinh thành, vi huynh từ khi trú chân lâu dài ở kinh thành tới nay, có chút con cháu trong tộc không nỡ vứt bỏ, nên đã đem theo cả nhà đến.
Dựa vào phân bổng lộc kia của vi huynh sao có thể nuôi sống được nhiều người như vậy, nhưng làm canh dệt, con cháu trong tộc ta lại không am hiểu, bởi vậy ta liền tìm đến Ti Nông Tự, đem chuyện chăn nuôi súc vật vì triều đình mà giành về cho bọn con cháu, hiện giờ bọn họ trước mắt tuy có hơi kém, nhưng cũng coi như có một phần kế sinh nhai.
Hiện giờ Lai Tuấn Thần làm Ti Nông Thiếu Khanh. Việc này là do y trông coi, vi huynh đã nghĩ, nếu y nhậm chức,cũng phải nể mặt ta một chút, liền đi đến phủ tặng chút lễ vật tán gẫu chúc mừng, lễ vật đưa xong, ta liền đi trở về, vốn tưởng rằng việc này dừng ở đây, ai ngờ còn bị y lợi dụng.
Tối hôm qua tên tay sai Vệ Toại Trung của y bỗng nhiên đến nhà, không biết làm tại sao nghe nói quý phủ của ta có mười mấy tên tiểu tỳ, giỏi ca múa mua từ Tây Vực về, muốn ta mang đến Long Môn vì Lai Tuấn Thần chúc mừng, hơn nữa còn muốn ta sáng sớm đến, nhất định phải đến trước Lai Tuấn Thần, bố trí thỏa đáng, hắc! Lai Tuấn Thần, uy phong thật to, uy phong thật to nha, mệnh lệnh như thế, nào coi ta là khách! Vi huynh dầu gì cũng là...
Hộc Sắt La nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, như một quả bong bóng bị xì hơi, ảm đạm lắc lắc đầu, buồn bực nói:
- Không nói nữa, không nói nữa, nếu nói tiếp liền bực mình, vả lại hôm nay đi đối phó với y thôi, bằng không với tính cách của y, liệu có ý sẽ bỏ qua cho ta?
- Thì ra là thế!
Dương Phàm bừng tỉnh , suy nghĩ một chút, chợt nhìn Hộc Sắt La cười nói:
- Lai Tuấn Thần ương ngạnh như thế, nghĩ đến trong lòng Khả Hãn nhất định cũng là xấu hổ và giận dữ khó mà bình tâm, có cần tiểu đệ xả giận giúp huynh không?
Hộc Sắt La bỗng trở lên căng thẳng, vội vàng nói:
- Tuyệt đối không được, Nhị Lang, ngươi hiện giờ làm việc ở Ti Nông Tự , là thuộc hạ của y, ngươi ngàn vạn lần không cần vì ta mà can thiệp vào. Còn nữa, nếu vì huynh mà đắc tội y, việc chăn nuôi kia cũng sẽ không để cho tộc nhân ta làm, những tộc nhân này của ta sẽ không còn đường sống.
Dương Phàm cười nói:
- Khả Hãn yên tâm, tiểu đệ xuất mã, bất kể như thế nào cũng sẽ không để y đem chuyện này trút nên đầu của lão ca.
Hộc Sắt La nói:
- Vậy cũng không được, ngươi hiện giờ làm sao đấu lại được với hắn, Nhị Lang, =nhịn được cái tức một lúc, tránh được nỗi lo trăm ngày, ngươi vẫn là...
Dương Phàm cười mà lắc đầu:
- Không sao, không sao, Khả Hãn cứ việc sống chết mặc bay, tiểu đệ tự có chừng mực!
Tiết Thang Thừa người già tinh khôn, lúc hai người nói chuyện, lão vẫn đứng xa xa, lúc này xem ra hai người đã tán gẫu xong, mới ho khan một tiếng đi lên trước, ai ngờ lão đi đến gần, còn chưa kịp lên tiếng, đã có một gã chấp dịch từ trên núi chạy tới, lớn tiếng kêu:
- Dương Thang Giám, Tiết Thang Thừa, thượng quan nha môn Hoàng Phủ Thị lang ... Lên núi rồi!
Sau khi Lý Chiêu Đức rớt đài, Hình Bộ Thượng thư Đậu Lư Khâm Vọng cũng bị liên lụy, bị giáng chức đến địa phương , Thái Bình công chúa âm thầm hành động, thành công đem vây cánh của nàng là Đào Văn Kiệt lên nắm chức Hình Bộ Thượng thư, làm cuộc trao đổi, cũng là thỏa hiệp với thế lực khắp nơi, Hình Bộ lập tức thăng lên đến hai vị Thị lang.
Một người là Hoàng Phủ Trượng Bị, một người là Lưu Như Tuyền, hai người phân nhau đảm nhiệm tả hữu Thị lang. Còn Trần Đông thì chính thức thay thế Dương Phàm, trở thành Hình Bộ Tư hình Lang trung. Lúc này người lên núi chính là Hoàng Phủ Trượng Bị, Hoàng Phủ Trượng Bị cũng không phải một mình tới, gã mang theo đầu bếp, mang theo nguyên liệu nấu ăn, ngay cả bếp ăn cũng đem theo.
Xem ra Lai Tuấn Thần đã nổi cơn độc ác, nhất định phải ở trên núi Long Môn làm cho được Thiêu vĩ yến, chỉ có điều y cũng rõ ràng, ở đây mỗi một cây rau quả, mỗi một trái dưa và trái cây đều là của Hoàng đế , Lai Tuấn Thần y dù cho kiêu ngạo như thế nào, ngông cuồng như thế nào, cũng khôngthể để người khác tóm được nhược điểm yếu của y, đành phải đem lạ dụng quyền lực lên những người khác..
Nhìn thấy Hoàng Phủ Trượng Bị, Hộc Sắt La trong lòng đã cân bằng một chút, y là danh hào hữu đồn Vệ đại tướng quân cũng chỉ là trên danh nghĩa, cái hiện giờ gọi là Khả Hãn cũng là hữu danh vô thật, thế nhưng Hoàng Phủ Trượng Bị là quan to của Hình Bộ, luận chức quan, luận địa vị, luận quyền lực, không hề kém so với Lai Tuấn Thần, còn không phải bị Lai Tuấn Thần sai khiến như gia nô hay sao?
Dương Phàm và Hộc Sắt La sóng vai mà đứng trên chân núi, nhìn Thị lang Hoàng Phủ Trượng Bị như một thủ lĩnh đầu bếp, dẫn gia nô lưng khiêng đồ ăn dọc theo đường núi gập ghềnh hướng lên trên mà đi. Hộc Sắt La thở dài một tiếng, cười khổ nói:
- Vốn ta còn có chút không có cam lòng với sự kiêu ngạo của Lai Tuấn Thần, hiện giờ xem ra, không thể không phục rồi! Cả triều đình nhà Chu, ra roi khuyển mã, uy phong như thế, sợ là ngay cả Ngụy vương và Lương Vương đều theo không kịp, phóng nhãn nhìn khắp thiên hạ, còn ai có uy phong như vậy?
Dương Phàm hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nói:
- Ít nhất còn có một người!
- Hả?
Hộc Sắt La nhìn hướng về Dương Phàm, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Dương Phàm vẫn ngồi yên như trước cười vọng xuống dưới chân núi, thản nhiên mà đáp :
- Còn có một người Lý Chiêu Đức!
Hộc Sắt La ánh mắt thoáng dừng lại, Dương Phàm nói:
- Có một ít người, tiếp cận quyền lực quá nhiều rồi, dần dà, liền cho là mình đã có được quyền lực kia, ai ngờ, quyền lực của hắn chỉ là được người khác giao cho, nếu này quyền lực bị người thu hồi đi, hắn sẽ lập tức hai bàn tay trắng!
Hộc Sắt La ánh mắt hơi hơi phát sáng lên, dò chừng mà nói:
- Nhị Lang, ngươi nói là...
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Ta không hề nói gì cả, ta chỉ nói là hoa nở tới thời điểm đẹp nhất, sẽ tàn; tuyết rơi đến lúc nhiều nhất, sẽ ngừng; trăng tròn tất sẽ có lúc khuyết, mặt trời tỏ tất có lúc mờ, trong thiên địa vạn vật không phải là đều theo đạo lý như vậy sao. Lý Chiêu Đức uy phong như vậy, còn không phải thịnh cực mà suy? Lai Tuấn Thần... nghĩ chắc cũng như vậy, đây là đạo lý lớn trong trời đất.
Hộc Sắt La hiện giờ mặc dù thân thể mập mạp, đầy mặt bóng nhoáng, mập đến nỗi hồ đồ, nhưng trái tim đó so với trước kia càng thêm nhạy bén, đâu chịu tin tưởng lý do thoái thác lần này của Dương Phàm, vội vàng truy vấn:
- Nhị Lang, ngươi là huynh đệ của ta, có chuyện gì không ngại nói thẳng, ngươi... đã nghe thấy gì rồi?
Y từng nghĩ , Dương Phàm cũng chỉ có thể là cậy vào quan hệ với Thái Bình công chúa và Lương Vương Võ Tam Tư, nghe nói được cái gì, chứ dựa vào hắn tuyệt đối không đùa giỡn lại được với Lai Tuấn Thần.
Dương Phàm hất hất cằm về phía chân núi, cười nói:
- Lai Tuấn Thần đến đây, Khả Hãn nếu còn không đi nghênh đón, có thể sẽ bị muộn đấy!
- Ôi, thật sự đến rồi!
Hộc Sắt La vội vàng nhấc vạt áo bào, vội vã hướng dưới chân núi chạy đi. Lai Tuấn Thần khi nào xui xẻo, thì đều là chuyện của tương lai mà, chỉ cần y còn một khắc chưa bị lật đổ, liền phải cẩn thận hầu hạ, danh tiếng có thể cắn người của y cũng không phải là không có căn cứ.
Lai Tuấn Thần đến rồi, phía sau còn có vài vị quan to của triều đình đi theo, những vị quan to của triều đình này không cầu gì Lai Tuấn Thần, Lai Tuấn Thần cũng không có khả năng cho bọn họ cái gì, bọn họ nịnh bợ Lai Tuấn Thần như vậy, cũng không phải muốn từ chỗ Lai Tuấn Thần lấy được cái gì, chỉ có điều hy vọng khi lại có phong ba, Lai Tuấn Thần có thể niệm đoạn giao tình hôm nay, đừng liên lụy lung tung đến bọn họ.
Ti Nông Tự cũng có một nhóm người đi tới, Đại Ti Nông Đường Tiêu Hiểu sau khi phát hiện trên núi Long Môn sẽ có một phen Long Hổ đấu, lập tức lòng bàn chân như bôi mỡ, chuồn mất, lấy mĩ kỳ danh là tuần tra các vườn uyển. Nhưng trong ti nông tự dù sao vẫn còn có rất nhiều quan viên lưu lại, những người này không thể không cổ động, nhất là bị đẩy đến dưới tay Lai Tuấn Thần làm tay sai là hai vị ti nông lệnh Minh Hi và Lý Quân này.
Minh Hi vừa thấy Tiết Thang Thừa, liền không kìm nổi giận dữ răn dạy nói:
- Tên Dương Phàm này, còn có chút quy củ nào hay không, có hiểu cao thấp tôn ti hay không Lai Thiếu Khanh quang lâm Ôn Tuyền Thang Giám, hắn không ngờ lại không đến đón chào, rất kỳ cục rồi!
Tiết Thang Thừa cố ý trưng lên cái khuôn mặt đông lạnh đến phát xanh kia, ngượng ngập mà đáp:
-Dương Thang Giám vốn là ở dưới chân núi đợi Lai Thiếu Khanh và chư vị quan viên đấy, chỉ là bởi vì phải tiếp hữu đồn Vệ đại tướng quân và Thượng Quan Thị lang tới trước một bước, Dương Thang Giám cùng bọn họ lên núi an bài, đến nỗi bỏ lỡ canh giờ để nghênh đón Lai Thiếu Khanh và chư vị thượng quan.
Dù sao người nào người nấy đều hiểu được Dương Phàm chính là không muốn nể mặt Lai Tuấn Thần, Tiết Thang Thừa cũng không có thể nói thẳng, đây là bổn phận phải làm của người cấp dưới, hơn nữa nói như vậy thì mặt mũi Lai Tuấn Thần cũng có thể đẹp một ít.
Lai Tuấn Thần vốn cũng không trông cậy vào Dương Phàm cúi đầu với y, nhưng thật ra nghe nói Hộc Sắt La và Hoàng Phủ Trượng Bị đã lên núi, trong lòng có chút tò mò. Y còn tưởng rằng hai người kia chưa tới , trong lòng âm thầm nghĩ mưu kế, đang định thời cơ trả thù. Lúc này nghe xong lời nói của Tiết Thang Thừa, không khỏi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ngạc nhiên nhìn về phía Vệ Toại Trung, y đã đoán được, đây đại khái chính là biện pháp mà Vệ Toại Trung nói đến.
Chương 672: Người khác cười ta điên khùng
Vệ Toại Trung cười ha hả nói:
- Hoàng Phủ Thị lang và Hộc Sắt La Khả Hãn nghĩ trên ngọn núi này thiếu thốn rượu thịt, lại không có ca múa trợ hứng, liền xung phong đảm nhận hai việc này, Hộc Sắt La Khả Hãn đem theo hơn mười ca kỹ lên núi, Hoàng Phủ Thị lang thì mời đầu bếp nổi tiếng của “Kim Sai Túy” thị hầu tiệc rượu, trước đó không nói với Phủ Doãn chuyện này, là muốn cho Ngài một ngạc nhiên bất ngờ.
Lai Tuấn Thần nghe xong, quả nhiên là vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cười ha ha nói:
- Kiệt Trung Khả Hãn và Hoàng Phủ Thị Lang thật quá khách khí rồi, hôm nay là Lai mỗ mở tiệc chiêu đãi các vị đồng liêu, làm sao có thể để hai người họ phí tâm sức như vậy? Khách khí quá, thật quá khách khí rồi, nào nào nào, mọi người mau lên núi, chớ để Kiệt Trung Khả Hãn và Hoàng Phủ Thị lang chờ lâu!
Không thể thiếu được những người khác một phen cung phụng ngênh đón, nịnh hót như nước triều dâng, một đoàn người chậm rãi lên núi, khi sắp đến cổng vào thạch phường hoa lệ của suối nước nóng Long Môn thì nhìn thấy Dương Phàm khoanh hai tay đứng đó mang bộ dáng không coi ai ra gì, cười cười nhìn đám người họ.
Sắc mặt Lai Tuấn Thần liền trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.
Ti Nông Lệnh Minh Hy vội nói:
- Dương Phàm này thật không coi ai ra gì rồi, để ty chức đi giáo huấn hắn một chút!
Minh Hi dậm chân, nổi giận bừng bừng đi về phía Dương Phàm, nhưng khi gã đứng trước mặt Dương Phàm, sự tức giận trên khuôn mặt như kỳ tích mà biến mất, biến thành một bộ dáng mang chút khiêm nhường ngượng ngập:
- Dương Thang Giám, Lai Thiếu Khanh mới nhậm chức, hôm nay dẫn các vị đồng liêu bằng hữu đến Long Môn dạo chơi, ngài xem… Mọi người dù sao cũng đều là người của Ti Nông Tự, có gì không vui cũng không nên vạch áo cho người xem lưng, lui một bước trời cao biển rộng, ngài nói có phải hay không?
Dương Phàm không ngờ người này trước ngạo mạn sau cung kính, thay đổi sắc mặt nhanh như thế, trong lòng không khỏi buồn cười, nhìn người này có chút quen mặt liền hỏi:
- Ngày Dương mỗ đến Ti Nông Tự báo danh, hình như từng một lần gặp mặt túc hạ. Nếu Dương mỗ nhớ không nhầm, túc hạ hình như là Ti Nông Tự Lệnh, xin hỏi tôn tính đại danh?
Minh Hy vui mừng nói:
- Bản quan là Minh Hy, không ngờ Dương Thang Giám còn nhớ rõ bản quan. Trí nhớ ngài thật tốt.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Minh Ti Nông nếu đã có lời, Dương mỗ không dám không theo, nhưng mà, nơi này là Hoàng gia lâm uyển, theo lý thì nếu không phải thành viên hoàng thất thì không được tùy tiện đi vào, Dương mỗ đương nhiên không phải người không thấu tình đạt lý, nếu như quan viên đến Ôn tuyền này nghỉ ngơi giải mệt, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Chỉ là, quy củ phải tuân thủ thì vẫn phải tuân thủ, phía sau cánh cửa Dương mỗ đứng chư vị cứ việc tiến vào, nhưng cánh cửa thứ hai kia, đó là phạm vi của hoàng gia cung thất, chư vị tuyệt đối không được tự ý đi vào nửa bước, Dương mỗ đã làm Thang Giám Ôn tuyền, đây là chức trách của Dương mỗ, xin Minh Ti Nông Lệnh chớ trách!
Minh Hi sắc mặt có chút khó coi:
- Vậy…ngài để Lai Thiếu Khanh nghỉ lại ở nơi nào?
Dương Phàm nói:
- Hắn ư, hoặc là hôm nay đến thì hôm nay về, hoặc là tự đi đến chùa chiền phía trước núi hiến chút hương dầu, xin một chỗ trú chân.
- Thối lắm!
Lai Tuấn Thần khó khăn lắm mới đi lên đến thềm đá, lúc trước Minh Hy “giáo huấn” Dương Phàm là như thế nào thì y không có nghe thấy, nhưng lại nghe thấy rõ câu vừa rồi của Dương Phàm, lửa giận mà Lai Tuấn Thần đang cố kiềm chế suýt chút nữa bùng lên. Y sầm mặt đi tới, đẩy Minh Hy ra, chỉ vào mũi Dương Phàm gằn từng chữ:
- Ngươi nghe rõ cho ta, nơi này, hôm nay ta quyết ở lại!
- Ở đương nhiên có thể!
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch cong:
- Nếu Lai Thiếu Khanh hứng thú như vậy, Dương mỗ đương nhiên thành toàn, bên cạnh không xa lắm chính là chỗ ở của Thang Giám và người làm ở Ôn tuyền, ta có thể gọi người dọn dẹp mấy gian phòng đó, mời Lai Thiếu Khanh và các vị vào ở! Còn về cửa thứ hai kia…
Dương Phàm trầm giọng quát:
- Từ Lục sự!
Từ Lục sự đang đứng trong đám người xem náo nhiệt, chợt nghe thấy Dương Phàm hô tên gã, theo bản năng mà đáp một tiếng, đợi gã bước ra một bước mới phản ứng lại, lúc này tuyệt đối không nên đổ dầu vào lửa, đành phải lắp ba lắp bắp hỏi:
- Dương Thang giám, chuyện…chuyện gì?
Dương Phàm nhìn Lai Tuấn Thần chằm chằm, cao giọng hỏi Từ Lục sự:
- Ngày đầu tiên bản quan đến nhận chức, chính ngươi đã giải thích cho ta chức trách nhiệm vụ của Thang Giám Ôn tuyền. Ta hiện tại có chút không nhớ rõ nữa rồi, muốn nghe ngươi nhắc lại một lần nữa, cung tuyền dục điện trên núi này, người nào có thể vào ở đây?
Từ Lục sự sợ sệt liếc nhìn Lai Tuấn Thần, lúng ta lúng túng đáp:
- Hoàng đế, Thái tử, người trong Hoàng thất, Vương gia khác…khác họ, hoặc là…hoặc là khách Hoàng thất mời…mời tới…
Dương Phàm nói với Lai Tuấn Thần:
- Lai Thiếu Khanh, ngươi nghe rõ rồi chứ? Không biết túc hạ là Hoàng đế, Thái tử, Hoàng thất, Vương gia khác họ, hay là…trong đoàn người các vị có vị nào là con cháu Hoàng thất đây? Cho dù mọi người chỉ có một người đủ điều kiện phù hợp, Dương mỗ đều sẽ cho qua ngay lập tức!
Lai Tuấn Thần khẽ túm cổ áo Dương Phàm, hơi thở hổn hển, ánh mắt cũng bởi vì hưng phấn mà không khỏi lộ ra một loại hương vị tà dị:
- Dương Phàm, ngươi đừng tưởng rằng dựa vào những quy củ thối nát này mà có thể chắn đường của Lai Tuấn Thần ta! Hôm nay ta chính là muốn vào ở tuyền cung trên núi này, ngươi đi tố cáo ta xem, ngươi cho rằng Hoàng đế Bệ hạ sẽ vì chút việc cỏn con như vậy sẽ trừng phạt ta sao? À…ta đã quên mất, ngươi hiện tại chỉ là một cái Thang giám Ôn tuyền nho nhỏ, không có tứ cách dâng tấu sớ lên Hoàng thượng, có muốn bản quan giúp ngươi trình lên hay không? Ha ha ha ha…
Cùng là cười, nhưng tiếng cười của Lai Tuấn Thần khác xa với những người khác, cũng không giống với tiếng cười của chính y trước kia, y vừa nói xong liền bất thình lình bật cười, tiếng cười cao vút, vừa nhanh vừa vội, như tiếng cú vọ nghe vô cùng quỷ dị. Dương Phàm khẽ nhíu mày, trong lòng nổi lên một chút cảm giác quái dị.
Lai Tuấn Thần đột nhiên ngừng cười, lại thay bằng một vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi có biết vì sao ta muốn đến Long Môn không? Bởi vì ngươi ở đây, bởi vì nơi này thuộc ngươi trông coi, nó là của ngươi, cho nên ta phải đến! Ta đến rồi sẽ ở chỗ này, còn ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn canh giữ cửa chính cho ta! Ha ha ha ha…
Lai Tuấn Thần lại cười lớn như điên dại, tiếng cười cổ quái, cười đến mức có chút không sao nói rõ được, Dương Phàm không kìm nổi lại nhíu mày. Lai Tuấn Thần hình như cũng nhận thấy được y hưng phấn quái dị như thế có chút khiến người khác ghé mắt rồi, nỗ lực khống chế bản thân, kết quả bởi vì nén cười, khuôn mặt vốn anh tuấn cũng trở nên méo mó.
- Lai Tuấn Thần ta từng một lần chịu thiệt, chính là chịu thiệt trong tay Dương Phàm ngươi đó!
Ý cười trên mặt Lai Tuấn Thần không còn nữa, nét mặt trở nên oán độc:
- Cho nên, bây giờ ta đặc biệt có hứng thú với ngươi! Chỉ cần là của ngươi, ta đều có hứng thú! Ta muốn đoạt lấy, ta muốn giành lấy nó ngay trước mặt của ngươi! Bất kể là ngươi chưởng quản, ngươi sở hữu hay là nữ nhân của ngươi! Ha ha ha ha…
Lai Tuấn Thần đột nhiên lại bộc phát ra một trận cười quái dị điên loạn, cảm giác quái dị trong lòng Dương Phàm trở nên rõ ràng hơn, hắn không học qua y thuật, mà cho dù có học qua, lấy trình độ y thuật thời đại này, hắn cũng không hiểu được cái gì gọi là bệnh tâm thần tính cố chấp hay là bệnh tâm thần ẩn giấu, thế nhưng vẻ mặt quái dị cùng nụ cười vặn vẹo của Lai Tuấn Thần rõ ràng là không giống với người bình thường.
Giọng hai người không coi là lớn tiếng nhưng gió núi gào thét, vẫn truyền đoạn đối thoại của hai người đi, vài tên quan viên đứng cách đó không xa láng máng nghe thấy được một chút, lập tức mặt nhăn mày nhó: “Vị Lai Thiếu Khanh này cũng quá không kín đáo thâm trầm rồi? Cho dù trong lòng có hận người ta như thế nào chăng nữa, cho dù ý niệm trong đầu ngươi có ác độc thế nào chăng nữa cũng không nên nói ra chứ.” Tuy nhiên ngẫm lại Lai Tuấn Thần này vốn xuất thân là một tên lưu manh côn đồ, nói chuyện có khó nghe một chút, hình như cũng không có gì cả.
Dương Phàm nghe những lời thô tục nham hiểm của Lai Tuấn Thần, nhìn vẻ dâm tà, nụ cười quỷ dị của y mà thật muốn giơ chân lên, dùng đế giày che miệng y lại, đem bộ mặt dữ tợn đáng ghê tởm kia ấn xuống đế giày của mình. Hắn hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn được kích động trong lòng mình, bình tĩnh nói:
- Dương mỗ đã làm Thang giám Ôn tuyền, tự nhiên là tận tâm làm việc, tuyền cung dục điện này, các ngươi không thể tiến vào!
Lai Tuấn Thần ngang ngược nói:
- Ta cứ vào đấy, thì làm sao?
Dương Phàm cười cười, lùi hai bước, nói:
- Dương mỗ ở đây, Lai Thiếu Khanh lẽ nào tính lẻn vào Ôn tuyền cung sao?
Lai Tuấn Thần cười bình thản, hai tay dấu ra sau lưng, ngẩng đầu lên trời, ngạo nghễ gọi:
- Minh Hy!
- Vâng! Có hạ quan!
Trời đang lạnh mà trán Ti Nông lệnh Minh Hy hình như có mồ hôi, gã vội vàng tiến lên, ho khan một tiếng, nói:
- Dương Phàm, có người cáo trạng ngươi…tố cáo ngươi cắt xén chấp dịch thức ăn, khụ! Chuyện này bản quan muốn đích thân điều tra. Vì để tránh nghi ngờ, trong thời gian điều tra, tạm ngưng chức vụ của ngươi, Tiết Thang thừa tạm giữ chức Thang giám.
Lai Tuấn Thần nhướng mắt, ngạo nghễ nói:
- Còn không nhường đường?
Dương Phàm thoáng chốc trầm mặc, khẽ mỉm cười, chậm rãi thối lui đến ven đường.
Lai Tuấn Thần nghênh ngang đi đến bên cạnh hắn, mắt nhìn thẳng vào hắn, sẵng giọng nói:
- Bây giờ bản quan sẽ đi lên núi tắm suối nước nóng, tối nay còn muốn ở trên đó kìa, ngươi cản ta à, ngươi đuổi ta xuống núi a! Ngươi có bản lĩnh đuổi ta đi ra, lão tử liền theo họ ngươi! Ha ha ha ha…
Lai Tuấn Thần bỗng nhiên lại bộc phát một trận cười điên cuồng quái dị, vừa cười lớn vừa đi lên núi. Hắn cũng mơ hồ cảm thấy tiếng cười của mình có chút điên cuồng quái dị, nhưng liên tục nhịn mấy lần, thật sự không kìm nổi, không cười không được, vậy thì cười thoải mái đi. Một đám tiểu lại chấp dịch của Ôn tuyền đi theo phía sau bọn họ, khi đi qua Dương Phàm, ánh mắt nhìn hắn đều có chút đồng cảm và cả sự khó xử lúng túng như thỏ chết cáo thương.
Hộc Sắt La cũng không dám nhiều lời, tới bên Dương Phàm cũng chỉ thoáng dừng chân, cuối cùng khẽ thở dài, dậm châm một cái, buồn bực đuổi theo Lai Tuấn Thần. Dương Phàm im lặng đứng bên cạnh thạch phường, nhìn một đám người như sao vây quanh trăng theo Lai Tuấn Thần đi lên núi.
Chỉ chốc lát sau, phía sau Dương Phàm nhiều thêm một bóng người. Dương Phàm không quay đầu lại, nhưng dường như cũng biết có người xuất hiện, Dương Phàm ngưng mắt nhìn bóng lưng Lai Tuấn Thần đi xa, trầm giọng nói:
- Điều tra một chút về hắn.
Người phía sau nói:
- Không biết Tông chủ muốn biết về phương diện nào, xin chỉ thị!
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Điều tra chỗ này! Ta cảm thấy…Hắn có chút không bình thường!
Người nọ kinh ngạc dương mắt, Dương Phàm tự nhiên nắm tay áo, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm:
- Nếu Lai Tuấn Thần thật sự bị chứng bệnh điên loạn, mà lại có thể mặc chu tử, thân giữ chức vị cao, được Hoàng đế ủy thác trọng trách, Ha! Vậy thật trở thành chuyện cười hoang đường nhất từ xưa đến nay! Ha ha ha ha…
Người nọ phía sau nét mặt đầy nghi hoặc, định hỏi nữa, Dương Phàm đã cười đi xuống chân núi:
- Xem thời gian, người cũng nên đến rồi…
Chương 673: Khách của Hoàng thất
Cánh đồng tuyết phủ bao la, người Dương Phàm đợi đang đi về phía Long Môn.
Lúc này chính vào dịp đầu năm mới, nha môn đã phong ấn, quan viên nghỉ phép tại nhà, các ngành nghề cửa hàng đại đa số cũng dừng buôn bán, nhộn nhịp đi thăm người thân bè bạn, vì vậy cho dù con đường này đi qua Long Môn trước nay luôn vắng vẻ, bây giờ thỉnh thoảng cũng nhìn thấy một vài nông phu, thợ săn cùng bách tính đi thăm người thân bè bạn, đương nhiên còn có tín đồ thành kính, không ngại vất vả đi đến Long Môn dâng hương.
Tại cái nơi lác đác vài người đi đường, có một đoàn người ngựa đặc biệt gây chú ý. Mấy chiếc xe này, hai càng xe trơn bóng, đều do những con ngựa khỏe mạnh béo tốt điều khiển, thân xe phần lớn là dùng các loại gỗ quý như lim, tử đàn đóng thành, nếu như có người không am hiểu về các loại gỗ quý đó mà không nhìn ra những chiếc xe này sử dụng những loại gỗ quý giá đắt tiền, cũng có thể từ những vị trí đáng chú ý như sau xe có ngói lợp, đinh đóng chụp xung quanh thân xe, vải bọc đầu xe…mà nhìn ra những chiếc xe này không phải là những nhà bình thường sử dụng, càng không nói đến bốn phía đoàn xe còn có vài chục vệ sĩ, cũng đủ để chúng minh thân phận tôn quý của người bên trong xe.
Trong chiếc xe đầu tiên chỉ ngồi một người, cửa xe mở ra, lúc này không có gió, ánh nắng tươi tắn khiến cho đồng tuyết như ánh lên, đất trời một mảnh tươi sáng, người ngồi trong xe nghiêm cẩn, cổ dài thanh tú, mắt sáng răng trắng bóng, trâm cài tóc nhẹ nhàng lay động, thể hiện vẻ phong tình vô hạn. Nơi xe đi qua, người đi đường có thể xuyên thấu qua cửa xe mà nhìn mỹ nhân bên trong, đẹp tựa tranh vẽ, người này chính là Thái Bình công chúa.
Chiếc xe thứ hai cũng có một người đang ngồi ngay ngắn, người này lại khoanh chân xếp bằng tĩnh tọa, xe ngựa trong đồng tuyết thỉnh thoảng có chút xóc nảy, nhưng thân thể của hắn không hề nhúc nhích, đủ thấy công phu ngồi thiền rất cao. Người này là tăng nhân, nhìn gã khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, anh việt xuất trần.
Từ hốc mắt hơi trũng, sống mũi cao thẳng, còn có con ngươi màu lam nhạt của hắn xem ra, hình như gã còn có huyết thống của người Hồ. Hòa thượng này pháp danh Huệ Phạm, vốn xuất thân trong gia đình Tây Vực Hồ Thương, gia tư rất nhiều. Bởi trời sinh hỉ Phật, từ nhỏ đã xuất gia, chỗ của gã tu hành chính là trong nhà đặc biệt tu kiến từ đường, cho nên gã mặc dù tuổi còn trẻ, cũng là đứng đầu một tự.
Không giống với chủ trì của Bạch Mã tự Tiết Hoài Nghĩa, Huệ Phạm Hòa thượng tinh thông Phật pháp, lại thêm diện mạo đẹp bên ngoài, vì vậy là một nhân vật phong vân trong nhóm cao tăng ở Lạc Dương.
Hai vị sư huynh Huệ Nghiễm và Huệ Lăng của gã đã từng cùng các cao tăng biên soạn “Đại vân Kinh sơ”. Bộ kinh phật giải chú này mặc dù là để tuyên truyền chính trị tạo thế cho Võ Tắc Thiên đăng cơ, nhưng ngoại trừ Tiết Hoài Nghĩa chỉ hữu danh vô thực. Còn lại chín người đều là cao tăng Phật môn chân chính.
“Đại vân kinh sơ” ban bố thiên hạ, thập đại cao tăng được Hoàng đế ban cho áo cà sa Tử La, thanh danh Huệ Phạm cũng bởi vì hai vị sư huynh mà lan truyền lớn. Hiện nay Phật giáo lấn át Đạo giáo. Các giới tín đồ cực chúng ở xã hội, có thể được một vị cao tăng ủng hộ, vô hình chung đã nắm giữ một lực lượng rất lớn, bởi vậy Huệ Phạm hòa thượng cũng trở thành thượng khách của Thái Bình công chúa.
Chiếc xe thứ ba lại chen đến ba người, tuổi ba người cũng không lớn. Người lớn nhất cũng chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi tư, nhỏ tuổi nhất còn chưa kịp nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), ai nấy đều mày kiếm mắt sáng, ngũ quan như ngọc, đều là mỹ thiếu niên phong tư đẹp đẽ.
Ba người này, nguyên là con cháu nhà danh môn đã lụi bại. Chẳng qua chỉ thừa tí tổ ấm, nhận một chức quan nhàn tản, nhưng giờ khác xưa rồi. Bọn họ hôm nay đều đảm nhận chức vụ trọng yếu trong nha môn ở Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, bởi vì huynh đệ của bọn họ chính là Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi.
Ba người này là Trương Đồng Hưu, Trương Xương Nghi, Trương Xương Kỳ, đều là con cháu của Trương gia, cũng là nhân vật trong Trương đảng mới xuất hiện. Lúc này đây ba người đang nói chuyện rất sôi nổi, đập vào bức rèm che. Nhìn ra cảnh trí bên ngoài cửa sổ, chỉ trỏ, chuyện trò vui vẻ.
Ngồi chiếc xe thứ tư là hai sĩ tử trang phục trẻ tuổi, đều khoảng ba mươi tuổi, phong thần tuấn lãng. Trong đó cũng có một người họ Trương, cũng không phải là người trong tộc Trương thị như ba huynh đệ ngồi xe phía trước, y tên Trương Thuyết, nguyên quán ở Phạm Dương, thế cư Hà Đông, hiện dạy học cho Thái tử, giữ chức Tả bổ khuyết.
Trương Thuyết không giống như ba người kia, dựa vào huynh đệ nhà mình làm nam sủng của Nữ Hoàng đế, bám váy nữ nhân mà thượng vị, y là tài tử chân tài thực học, thời điểm bốn năm không có gì làm, Võ Tắc Thiên tìm hiền tài, đích thân làm chủ khảo, sách luận của Trương Thuyết này được đánh giá đứng đầu.
Người nọ bên cạnh y dáng người cao to, phong thái so với Trương Thuyết còn thắng ba phần, còn là tri giao bạn tốt của Trương Thuyết, tên là Cao Tiễn, gã giờ là Ti lễ thừa của Lễ bộ, cũng là một vị triều đình tân quý, đường làm quan đắc ý.
Chiếc xe cuối cùng cũng là hai người, hai người này Dương Phàm đã từng gặp ở Trường An, hai người này là con cháu Bác Lăng Thôi thị An Bình phòng, một người là Thôi Thực, một người là Thôi Địch, hai huynh đệ tác phong cử chỉ nhanh nhẹn, so với ba huynh đệ Trương gia kia cũng không thua kém.
Trong Triều đình trước là bởi vì Nam Cương rối loạn dẫn đến một lần thanh tẩy quan trường lớn. Tiếp tục lại bởi vì vụ án của Toản Liên Diệu, rất nhiều quan viên trong thành Lạc Dương thất thế, cũng xuất hiện rất nhiều chức quan còn trống, Thôi gia đương nhiên sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt này, cho nên huynh đệ Thôi thị liền vào kinh.
Kỳ thật trên danh sách tuyển chọn quan lại ở Nam Cương còn có một vị trí nhỏ cho Thôi gia, điều này là rất bình thường, nếu như trên danh sách này một con cháu thế gia cũng không có, ấy mới khiến người khác nghi ngờ.
Võ Tắc Thiên Tuy rằng muốn chèn ép thế gia, nhưng chỉ muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo làm suy yếu nó, cũng không muốn cùng bọn họ công khai quyết liệt, Nữ Hoàng đế tuy quả quyết, cũng không muốn thời điểm tuyên chiến với một quái vật lớn, không lưu lại một đường lui cho mình, cho nên vẫn là cho thế gia một chút lợi ích, để bọn hắn ăn không no cũng không chết đói, không đến mức già néo đứt dây.
Nhưng Thôi Thực cũng không phải là người trong danh sách kia, bởi vì y không muốn đi. Y là con cháu chi chính An Bình Thôi thị Bác Lăng, đến cái nơi hoang dã nhận chức, cai trị một đám dã nhân? Thôi Thực không dám làm thế, mục tiêu của y là ở Kinh thành, tại nơi phồn hoa này, Thủ đô của Võ Chu. Vì vậy y mang theo đệ đệ vào kinh, thành công trở thành môn hạ của Thái Bình công chúa, thông qua nàng để được tiến cử làm quan.
Đương nhiên, ngoại trừ Thôi Thực thật sự có tài, đáng để chiêu dụ. Thái Bình Công chúa cũng không chắc sẽ không lợi dụng Thôi Thực và Bác Lăng Thôi thị vào cùng một tuyến, mục đích thành lập một mối liên hệ mật thiết, nếu có thể có một thế gia âm thầm ủng hộ nàng như vậy, chiêu dụ càng nhiều nhân tài hiển nhiên càng có lợi cho nàng.
Nếu nàng không có cái ưu thế là thân phận Công chúa Đại Đường, cũng không có khả năng lôi kéo nhiều người như vậy đến bên cạnh mình, dù sao cũng luôn có một số người không tin vào hứa hẹn về sau mà càng coi trọng lợi ích trước mắt.
Thôi Địch lần đầu đến Lạc Dương, hơn nữa lần đầu tiên nhận được lời mời du lịch của Công chúa, dĩ nhiên vô cùng hứng thú. Cùng là con cháu thế gia, trong con mắt kiêu ngạo của Khương công tử, Hoàng thất Lý Đường chỉ là một nhà giàu mới nổi, Hoàng triều Võ Chu lại là một chuyện cười lớn, hắn ta miệt thị từ đầu tới cuối, căn bản không để trong mắt.
Nhưng Thôi Địch thì khác, đối với lời mời của Thái Bình công chúa, gã vẫn rất luôn vừa mừng vừa sợ. Gã thậm chí vẫn ảo tưởng, dựa vào tài văn chương và tướng mạo của gã, có thể hay không được vị Công chúa Đại Đường xinh đẹp này coi trọng, cũng có lẽ sẽ có cơ hội cùng nàng phát sinh một chút chuyện tình hương diễm.
Đương nhiên, hiện tại không được rồi. Vị Công chúa điện hạ xinh đẹp kia đang có bầu mà. Suy nghĩ của Thôi Địch cùng việc làm nam sủng không quan hệ, gã tin bằng gia thế và tài hoa của gã, con đường làm quan chắc chắn sẽ thành công, gã dù thèm muốn Thái Bình công chúa đến nhỏ dãi, cũng không muốn dựa vào nữ nhân mà leo lên, dù người đó là công chúa.
Một nữ nhân cao quý, gã không để vào mắt, Thôi gia lui tới đầu là con nhà giàu nhà cao cửa rộng, nữ nhân cao quý gã gặp cũng nhiều; nữ nhân xinh đẹp gã cũng chẳng để tâm, nữ nhân bên cạnh gã phải xinh đẹp, bất kể là cao quý, tao nhã, dễ thương, thanh thuần, hay là quyến rũ…
Nhưng mà thân phận cao quý hơn nữa lại xinh đẹp vô cùng, hai thứ này kết hợp lại, với gã mà nói, trở thành một liều xuân dược cực mạnh, làm gã tràn trề hưng phấn.
Thôi Thực cũng không hưng phấn như Thôi Địch, cũng không giống gã có những ý niệm kỳ quái trong đầu, đương lúc Thôi Địch lại một lần nhắc đến mỹ mạo cùng phong thái của Thái Bình Công chúa, mơ hồ lộ ra vọng tưởng, Thôi Thực thản nhiên nhắc nhở:
- Đệ tựa hồ đã quên chuyện lưu truyền trên phố giữa Công chúa và Dương Phàm đấy.
- Đệ đương nhiên không quên rồi.
Thôi Địch đang lúc xuân tâm nhộn nhạo bị huynh trưởng đâm một nhát, lập tức khinh thường cười lạnh:
- Công chúa có thể thích hắn, đương nhiên cũng có thể yêu thích đệ. Công chúa nếu như đã thích đệ, cùng hắn lại có quan hệ gì? Huynh sẽ không cho rằng hắn chưởng quản Kế tự đường, thì có tư cách khoa tay mua chân với chúng ta chứ?
Thôi Thực nhíu mày, không vui nói:
- Lẽ nào ngươi đã quên mục đích chúng ta đến Lạc Dương, các trưởng bối ký thác chúng ta bao nhiêu kỳ vọng? Ngươi sao giống như kẻ chưa từng gặp qua nữ nhân?
- Nữ nhân đệ đương nhiên gặp nhiều rồi, nhưng không có ai là công chúa cả!
Thôi Địch tuổi còn trẻ bởi hưng phấn mà có chút đỏ mặt:
- Đại huynh, huynh có phát hiện hay không, tất cả nam tử Công chúa mời trong chuyến đi này, tuy rằng thân phận khác nhau, nhưng mỗi người đều là tài học xuất chúng, phong nghi tuấn mỹ! Ha! Đệ thấy…Công chúa thích nam nhân có dung nhan tuấn mỹ!
Gã đảo mắt, thấp giọng, dùng ngữ điệu mờ ám nói:
- Nói không chừng, bọn họ vốn chính là khách sau màn của Công chúa! Vị Công chúa Điện hạ của chúng ta chỉ sợ không chỉ có một tình nhân là Dương Phàm đâu!
Thôi Thực nhíu mày nói:
- Vậy ngươi còn thích thú?
Thôi Địch cười ung dung:
- Đệcũng không phải muốn lấy nàng làm vợ, nàng có bao nhiêu nam nhân can hệ gì tới đệ? Ôm một vị công chúa xinh đẹp cao quý ôn hương nhuyễn ngọc, được cùng nàng cởi giày giữ chăn, cùng Vu Sơn vân vũ mất hồn, một đêm quyến luyến, huynh không biết đây là lạc thú nhân gian sao?
- Đủ rồi?
Thôi Thực “Ba” một chưởng vỗ vào sương bích
- Sớm biết như vậy, chuyến này ta nên mang A Lỵ hoặc A Dịch đi, mà không phải ngươi!
Thôi Địch thấy đại huynh tức giận, hậm hực ngậm miệng lại.
Xe ngựa đang chạy bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng của phu xe:
- Điện hạ, đã đến dưới chân núi Long Môn, đường phía trước không thể thông hành, phải đi bộ lên núi!
- Hả
Thái Bình Công chúa đang khoan thai xuất thần ngưng mắt nhìn đồng tuyết liền tỉnh táo lại, khẽ cong thắt lưng định vén rèm ra ngoài, thiếp thân thị nữ ngồi bên cạnh thùng xe vội vàng hô nhỏ một tiếng:
- Điện hạ!
Thái Bình Công chúa được nàng nhắc nhở mới tỉnh ngộ lại, mình hiện đang là phụ nữ có thai.
Nàng ảo não nói:
- Còn phải giả bộ mấy tháng nữa, thật phiền!
Nàng thở dài, vươn tay để thị nữ kia đỡ lấy, lát sau thị nữ kia vén lên màn kiệu, lúc này mới chậm rãi bước ra ngoài, giống như là sợ giẫm chết cả con kiến…
Chương 674.1: Bản năng nam tính
Khi Thái Bình Công chúa đi xuống xe ngựa, khách được mời đã xuống xe trước nàng, đang ngắm nhìn xung quanh, nói cười lớn tiếng, vừa thấy Thái Bình Công chúa đi ra, bọn họ sôi nổi vây chung quanh. Cao Tiễn nhìn bốn phía, cau mày nói:
- Điện hạ giá lâm, vậy mà Ôn tuyền Thang Giám không tới nghênh tiếp sao?
Thái Bình Công chúa mỉm cười nói:
- Lần này bổn cung tới, căn bản không nói với bọn họ, cảnh tuyết thanh nhã thoát tục thế này, nếu như có một đám người ở bên tai huyên náo, còn có ý nghĩa gì nữa? Đi thôi, chúng ta bây giờ lên núi, chư quân một đường mỏi mệt rồi, sau khi lên núi trước tiên tắm rửa, gột tẩy mệt mỏi, lại tiếp tục ăn uống tiệc rượu không muộn.
Thôi Địch khẩn trương tiến lên xun xoe nói:
- Điện hạ thân mình không tiện, bậc đá trơn trượt thế này, người nhất định phải cẩn thận.
Thái bình công chúa cười tự nhiên, nhìn gã, nói:
- Tứ công tử có lòng!
Thái Bình Công chúa cười, Thôi Địch lập tức hồn xiêu phách lạc, ngay cả xương cốt cũng xốp giòn ba phần, trong lòng thầm nghĩ:
- Báu vật tạo hóa, quả nhiên không giống bình thường.
Còn nhớ trong nhà khi vài vị chị dâu mang bầu, tuy vốn vô cùng kiều diễm đấy, nhưng khí sắc làn da, dung nhan béo gầy cũng khó tránh khỏi có chút thay đổi, nhưng vị Công chúa Điện hạ này ngoại trừ vong eo hơi tăng, vẫn là lệ sắc hơn người, nếu không phải nàng đang có mang, kia hương tư ngọc thể mê người đến thế nào a.
Bên cạnh lại có một thị nữ, song song nâng định Thái Bình Công chúa, đoàn người sắp sửa lên núi. Thái Bình Công chúa giả có thai, đường núi bậc đá quá trơn bóng, không thể đi quá nhanh, đám khách nhân đều chậm rãi đi theo Thái Bình Công chúa, mới đi được không xa, vào lúc vừa lên núi, ở phía trước giữa đường đá chợt có một thân hình, ngạc nhiên nói:
- Ai nha, công chúa Điện hạ tại sao tới đây, Điện hạ đến Long Môn, như thế nào cũng không báo trước một tiếng, để chúng thần sớm tới nghênh đón a!
Thái Bình Công chúa nhìn lang quân giả vờ giả vịt, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, hơi ngẩng cằm, ra vẻ cao ngạo nói:
- Hãy bình thân, bổn cung nhất thời hứng khởi, mời các vị bằng hữu cung đến Long Môn dạo chơi, hà tất phải báo cho người biết làm gì!
Thôi Địch mỉm cười đi tới, nhìn Dương Phàm từ trên xuống dưới, cố ý làm ra vẻ không quen biết hỏi:
- Túc hạ là ai, xem xem phục sắc của ngươi, chẳng lẽlà Thang giám chỗ này?
Thôi Địch ban đầu ở Trường An, một đám người bởi vì khoe khoang thi từ bị Dương Phàm chế nhạo một trận, tuy rằng lúc ấy không phải nhằm vào gã, nhưng trong lòng gã vẫn không vui gì. Hiện giờ tới Lạc Dương rồi, gã đối với Thái Bình Công chúa vừa gặp đã thương, đối với kẻ sớm đã có chuyện xấu cùng Thái Bình Công chúa là Dương Phàm thì càng nhìn càng không vừa mắt, lúc này cố ý chế nhạo, thầm muốn xem bộ dạng quẫn bách của Dương Phàm .
Dương Phàm liếc nhìn gã, thản nhiên nói:
- Đây chẳng phải là Thôi gia công tử sao? Tuổi trẻ mà trí nhớ không tốt, khi Dương mỗ ở thành Trường An chẳng phải đã gặp túc hạ một lần hay sao?
- A! Ta nói sao nhìn quen mắt, thì ra là Dương lang trung a!
Thôi Địch làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, ngạc nhiên nói:
- Ai nha, ta nhớ túc hạ khi đó là Hình bộ Tư hình lang trung, khâm sai lục đạo Tuần phủ a, nhân vật phong quang như thế, như thế nào hiện tại …, A, nhưng không trách được tại hạ, Dương Lang trung đột nhiên thay đổi thân áo lục này, tại hại ánh mắt vụng về, nhất thời không nhận ra được, thứ tội, thứ tội!
Dương Phàm cười cười, nói:
- Hoá ra Thôi công tử chỉ trọng quần áo không trọng người, vậy khó trách.
Mặt Thôi Địch thoáng đỏ lên, đáp trả một cách mỉa mai:
- Túc hạ trước đây một thân áo bào đỏ, thắt lưng ngư đại, uy phong hiển hách, không ai bì nổi, bất chợt thay đổi thành áo lục ngay cả Ngư đại cũng không có, một người cô đơn đứng ở Long Môn tại núi này, làm một quan lục phẩm nho nhỏ, tương phản như thế, bảo Thôi mỗ như thế nào nhận ra được?
Dương Phàm cười nói:
- Thôi công tử xuất thân danh môn thế gia, dù không làm quan cũng là thân phận thanh quý, chức quan lục phẩm ta đây đương nhiên sẽ không lọt vào trong mắt túc hạ, tuy nhiên nếu đã xưng được một chữ quan, đó chính một phần chức trách quân chủ giao cho, lục phẩm cũng được mà nhất phẩm cũng thế, ở trong lòng Dương mỗ đều là quý trọng như nhau, trong lòng chỉ có trân trọng, cũng không dám coi thường!
Những lời vừa nói, vài vị đi cùng Công chúa thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, bởi mấy vị nhân huynh này cũng đều còn chưa có tư cách phối túi Ngân Ngư.
Cao Tiễn bây giờ là Lễ bộ Ti lễ thừa, từ lục phẩm trở xuống, Trương Đồng Hưu, Trương Xương Nghi, Trương Xương Kỳ ba huynh đệ phân chia làm quan ở Lễ bộ, Hộ bộ và Lại bộ, thực quyền cố nhiên không nhỏ, nếu bàn về phẩm cấp, cao nhất cũng chỉ có lục phẩm, Trương Thuyết thi đậu tiến sĩ, hơn nữa là đầu giáp đầu danh, chịu khổ nhiều năm, hiện giờ thân là Tả bổ khuyết, mới là chức quan thất phẩm.
Mà Tiết Bản xuất thân Tiến sĩ, sau khi vào kinh sau khi lại đi theo môn lộ Thái Bình công chúa, được Công chúa dẫn tiến, tiến vào chốn quan trường, cùng được phong làm Tả bổ khuyết, giống như Trương Thuyết cũng là thất phẩm. Một câu nói không suy nghĩ của Thôi Địch, một lưới bắt gọn những bằng hữu cùng đi, bao gồm cả huynh trưởng của gã, chỉ lọt một Huệ Phạm, bởi vì y là hòa thượng.
Kỳ thật, quan lục phẩm quan, thất phẩm tuyệt đối không coi là nhỏ, Trương Giản Chi xuất thân Tiến sĩ bát kinh, khởi điểm cực cao, có thể nhưng ông mãi cho đến sáu mươi tuổi mới đảm nhiệm chức quan cửu phẩm huyện úy. Chủ ý ban đầu của Thôi Địch cũng không phải trào phúng quan phẩm của Dương Phàm , gã muốn trào phúng chính là chức vụ của Dương Phàm .
Quan phẩm cũng không quan trọng, quan trọng là ... chức quan. Cùng là quan, một là cửu phẩm huyện úy, quyền lực và địa vị chỉ nội trong một huyện, gần với Huyện lệnh và Huyện thừa, chưởng quản một huyện, đó giống như vua một vùng, cho dù ngươi là một quan lục phẩm, ngươi ở Ti Nông Tự trông coi sơn tuyền rau dại cho Hoàng đế, trông coi một hai chục người, hai ba ngọn núi, vậy coi như cái gì?
Thôi Địch muốn nói chính là điều này, nhưng gã là từ câu kia của Dương Phàm "Chỉ trọng quần áo không trọng người", nhất thời vô ý trúng bẫy, lại bị Dương Phàm cố ý một chút, người khác nghe cũng không còn là một chuyện như thế nữa rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngoại trừ Hồ tăng Huệ Phạm dương dương tự đắc, như trước thể hiện phong phạm của bậc cao tăng, mấy người khác ai cũng không vui, ba huynh đệ Trương thị tu dưỡng chưa đủ, trực tiếp bày ra vẻ mặt khó coi.
Thôi Địch lắp bắp giải thích:
- Không phải! Ta không có ý này! Ta là nói... Ngươi... Ngươi mặc dù là quan lục phẩm, nhưng ngươi... Ngươi có thể so với chức lục phẩm của Đại huynh ta sao, ta là nói...
- Đủ rồi!
Thôi Thực sắc mặt xanh mét, lớn tiếng quát bảo huynh đệ nhà y ngừng lại, vái chào Dương Phàm và mấy người chung quanh, áy náy nói:
- Xá đệ tuổi trẻ kiến thức nông cạn, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, nói năng vô lễ, mạo phạm chư vị, kính xin Dương Thang Giám và các vị bằng khoan thứ cho!
Thôi Thực nói khách khí, mọi người cũng không nên tỏ vẻ nhỏ nhen, vội vàng tươi cười, tranh nhau nói không ngại gì. Thái Bình công chúa liếc mắt nhìn Thôi Địch vẫn còn tức giận chưa nguôi, hai hàng lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, thầm nghĩ trong lòng: "Người này tuổi tác xấp xỉ Nhị lang khi mới vào làm quan, nhưng so tâm hung khí độ, kiến thức lịch duyệt, thật sự là kém xa rồi, người này không thể dùng!"
Đời Đường làm quan • chủ yếu có ba loại: khoa cử, ân ấm, đề cử. Thái Bình công chúa có quyền tiến cử quan lại, nàng vốn đã đáp ứng qua chút thời gian nữa, giúp tiến cử Thôi Địch một chức quan, lúc này thấy biểu hiện của gã, sinh ra cảm giác chán ghét.
Thôi Địch còn ôm hy vọng có thể được Thái Bình Công chúa ưu ái, trèo lên được giường của Công chúa, nếm thử mùi vị của ái nữ của Thiên tử, lại không suy nghĩ nhất thời liều lĩnh, chẳng những nói năng vô lễ đắc tội cả đám người, hơn nữa còn trào phúng vị lang quân mà Công chúa điện hạ yêu thương, Thôi Địch bị phán loại như thế, gã còn mơ màng không biết.
Chương 674.2: Bản năng nam tính
Huệ Phạm thấy không khí có chút ngượng ngập, lúc này mới niệm một tiếng Phật hiệu, vân vê lần tràng hạt đi lên trước hoà giải:
- Ha hả, Thôi Tứ công tử chỉ là nói đùa một chút với Dương Thang Giám, các vị không cần để trong lòng. Công chúa ngọc thể mảnh mai, không chịu được gió lạnh, xin mời Dương Thang giám dẫn đường, chúng ta liền lên núi đi thôi.
Vừa nói, Huệ Phạm như có thâm ý liếc mắt nhìn Dương Phàm, thầm nghĩ: "Trên phố đồn đại, Dương Phàm đã đánh mất sự yêu thích của Công chúa. Hiện giờ Công chúa lên núi mang theo ta và mọi người cùng đi, đối Dương Phàm như người lạ, chẳng lẽ là thật sự?”
Dương Phàm chắp tay đáp lễ nói:
- Vị đại sư này, Công chúa điện hạ chuyến này đến đây trước đó chưa từng thông tri quá, chuyện này, trên núi này…, không biết Công chúa điện hạ và các vị quý khách hôm nay lên núi chỉ vì tắm nước nóng, vẫn là có dự định ở đây chút thời gian?
Sắc mặt Trương Đồng Hưu không tốt, nói:
- Như thế nào? Công chúa điện hạ cùng bọn ta ở Long Môn hay không, điều này cũng cần báo cáo cho ngươi hay sao?
Huynh đệ Trương thị sở dĩ kết thân với Thái Bình, chủ yếu là bởi vì gia tộc Trương thị có thể một lần nữa quật khởi là nhờ sự giúp đỡ hai huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi được đến nữ hoàng sủng ái, mà Trương Xương Tông là Thái Bình công chúa tiến cử, mới được thiên tử yêu thích, cho nên Thái Bình công chúa liền trở thành quý nhân trong mắt tộc nhân Trương thị. Bởi vậy lúc này đây Thái Bình công chúa vừa mở lời, mấy huynh đệ Trương thị liền vui vẻ đáp ứng.
Huynh dệ Trương thị hiện tại tựa như Tiết Hoài Nghĩa lúc trước, cậy thiên tử ân sủng, rất ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, người có thể khiến bọn họ để mắt đến thực không nhiều lắm. Hơn nữa, bây giờ Trương Đồng Hưu cũng có chút ý tứ như vậy với Thái Bình công chúa xinh đẹp, một nữ nhân xinh đẹp, lại có thanh danh không hay lắm, hiện giờ chủ động mời gã du lịch, gã sao có thể không có chút nào ý tưởng? Bởi vậy đối với Dương Phàm, Trương Đồng Hưu cũng có một chút địch ý.
Dương Phàm nói:
- Điều này, tất nhiên là không cần thông báo trước cho Dương mỗ. Chỉ có điều… thực không dám giấu, hôm nay Lai Thiếu Khanh vừa mới mang theo một vài bằng hữu lên núi, cũng nói phải ở lại trên núi, chư vị nếu muốn lên núi, chỉ sợ... cung thất trên núi không đủ dùng.
Trương Đồng Hưu nhướn mày, hỏi:
- Lai Thiếu Khanh? Ngươi nói là Lai Tuấn Thần sao?
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy!
Trương Xương Kỳ ngạo nghễ nói:
- Lai Tuấn Thần? Hắn có tư cách gì vào ở trong Ôn tuyền, hơn nữa còn gọi bằng hữu đến!
Dương Phàm cười mà như không, nói:
- Nếu nói tư cách, đương nhiên là không được, nhưng Lai Thiếu Khanh là nhân vật bậc nào? Theo ý tại hạ, Công chúa điện hạ có thể ở trên núi, về phần các vị, nếu các vị đồng ý, Dương mỗ có thể thay các vị đi lên phía trước núi giúp chư vị liên lạc một chút, có thể ở lại trong miếu!
Vẻ mặt Dương Phàm kia như cười như không ở trong mắt mọi người không có chút ý tốt nào, xem ra là bởi vì bọn họ cùng Công chúa du lịch, khiến Dương Phàm cảm thấy uy hiếp, biểu tình của hắn có địch ý, có ghen tị, còn có chút…
Dương Phàm cũng không biết nét mặt ngôn ngữ của mình có phong phú hay không có đủ để cho bọn họ nhìn ra, hắn hiện tại đang cố gắng bắt chước vẻ mặt của Tiết Hoài Nghĩa khi nhắc tới nhắc tới huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi.
Trương Xương Nghi tức giận trái lại cười “Ha” một tiếng nói:
-Thật sự là thiên đại chê cười! Nhóm chúng ta nhận được lời mời của Công chúa điện hạ, hiện giờ chỉ vì Lai Tuấn Thần kia ở trên núi, chúng ta phải ngoan ngoãn đi núi phía trước ở lại. Thật sự là buồn cười! Lai Tuấn Thần hắn là cái thá gì!
Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Dương mỗ không biết vị công tử này là thần thánh phương nào, tuy nhiên túc hạ tốt nhất nghe lời khuyên của Dương mỗ, Lai Thiếu Khanh là nhân vật không phải ai cũng có thể đắc tội.
Thôi Địch không kìm nổi lại nói:
- Dương Thang Giám ngày xưa chủ trì Hình Bộ, đối chọi gay gắt với Lai Tuấn Thần, một bước cũng không nhường. Hiện giờ bị giáng chức quan, như thế nào ngay cả một lời ngạo khí cũng không có, cư nhiên lại e sợ hắn như vậy?
Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Dương mỗ sợ hắn sao? Lời khuyên hữu ích như vậy, nhưng không phải là muốn lấy lòng Lai Tuấn Thần, thực không dám dấu diếm, cũng bởi vì Lai Tuấn Thần vào ở Long Môn không hợp quy củ, Dương mỗ theo lẽ công bằng làm việc, kiên quyết ngăn cản, lại bị Lai Thiếu Khanh đình chỉ chức vụ rồi. Lần này lời hay khuyên bảo, là để tốt cho các vị, nếu như ngươi không thèm để ý lời ta nói cứ việc lên núi, có quan hệ gì với ta đâu?
Dương Phàm phất tay áo, đứng sang ven đường, thách thức nói:
- Mời!
Thôi Địch cứng lại, trong lòng hơi khiếp đảm, Thái Bình công chúa giận dữ nói:
- Buồn cười! Khách quý Bổn cung quý khách tới Long Môn, ngược lại phải vào ở chùa miếu, nhường đường cho Lai Tuấn Thần? Chờ Bổn cung lên núi, đuổi Lai Tuấn Thần rời khỏi!
Trương Xương Nghi lớn tiếng nói:
- Chuyện này mà phải để Công chúa ra mặt, ta còn mặt mũi nào mà tồn tại? Công chúa xin đợi, Trương mỗ lần này lên núi, xem Long Môn tuyền cung này là Lai Tuấn Thần được ở hay là đoàn người chúng ta được ở!
Trương Đồng Hưu và Trương Xương Kỳ lập tức hưởng ứng nói:
- Đi! Chúng ta lên núi!
Trương Đồng Hưu bước trên mấy cấp thềm đá, trở lại chắp tay với Thái Bình Công chúa :
- Công chúa ngọc thể không tiện, hãy chậm rãi lên núi, Trương mỗ cam đoan với ngươi, đợi Công chúa lên đến đỉnh núi Long Môn, kẻ đáng ghét Lai Tuấn Thần kia nhất định phải cút xéo!
Gã vung tay lên, hào khí ngất trời địa quát hai huynh đệ:
- Đi!
Thôi Địch vừa thấy có người dẫn đầu, dũng khí lại mạnh lên, không muốn trước mặt nữ nhân gã muốn theo đuổi tỏ ra khiếp sợ, cũng vội uy phong lẫm lẫm quát:
- Đi! Thôi mỗ và vài vị nhân huynh cùng nhau lên núi!
Thôi Thực không giữ kịp, thấy Thôi Địch liền đuổi theo ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, y dậm chân một cái, sợ huynh đệ kia lại gặp tai họa gì liền bám chặt theo sau.
Cao Tiết cười ha ha, nói với Trương Thuyết:
-Thú vị vô cùng, Đạo Tể, đi, chúng ta cũng lên núi, dọn đường cho công chúa!
Nam nhân, luôn hứng thú thay nữ nhân xinh đẹp ra mặt, tựa như con khổng tước kiêu ngạo tranh nhau xòe cánh ở trước mặt con mái, hoặc như hai con hùng mã vì tranh đoạt con ngựa cái mà ra sức giơ lên móng trước của chúng. Loài người cũng là động vật, cũng có bản năng của động vật, loài người lại cao hơn những sinh vật khác, cho nên này điểm xuất phát tranh đấu này so với động vật giống đực càng thêm phức tạp.
Dương Phàm là muốn lợi dụng bọn họ để đối phó đối thủ Lai Tuấn Thần kia, hay là muốn lợi dụng Lai Tuấn Thần đả kích đám tình địch tiềm tàng này, bọn họ đều không để ý, hoặc là để có đ