Chương 470.2: Cầu tiên
Kế tiếp, Võ Tắc Thiên lại nghe đám đại đạo này đàm đạo các loại chuyện thần thông pháp thuật và những điều kỳ diệu ít người biết đến như hái thuốc luyện đan, trường sinh bất lão..v..v nghe đến tâm thần mê say. Trong lòng Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi đều đã nổi lòng ghét cay ghét đắng đối với ba vị thần tiên sống này rồi, chỉ là thấy nữ hoàng si mê, nhất thời không dám bộc lộ ra ngoài, đành phải kiên trì chịu đựng cùng bà nghe giảng đạo.
Khi sắc trời gần tối, Trương Xương Tông liền khẩn cấp nhắc nhở Nữ hoàng đế thời gian đã không còn sớm, nên quay về đại nội rồi. Lúc này Võ Tắc Thiên mới lưu luyến không rời cáo từ.
Du Tần Nhiên tiễn Hoàng đế đến bên ngoài phường môn, liền cao hứng phấn chấn chạy về quý phủ của mình, đi vào phòng khách, một vị nữ tử vô cùng dịu dàng quyến rũ đáng yêu cười nói ra chào đón, đây là thị thiếp mà y sủng ái nhất, họ Lý tên Tĩnh, được Du Hầu nhận vào làm thiếp mới hơn ba tháng.
Tĩnh nhi tiến lên nghênh đón, giúp y cởi áo ngoài, lại nhận chổi lông từ nha hoàn quét tuyết đọng trên tay áo y, dịu dàng nói:
- Hầu gia, nhìn bộ dạng cao hứng của người, xem ra lần này Thánh nhân tới nhà chúng ta nhất định rất vui vẻ đấy.
Du Tần Nhiên nhéo má phấn của nàng, mặt mày hớn hở nói:
- Vật nhỏ à, nàng thật là có nhãn lực. Ha hả, nàng cứ đợi đi, chẳng bao lâu nữa thôi, nhà chúng ta sẽ thăng chức rất nhanh… nói không chừng ta có công dẫn tiến tiên sư, còn có thể phong thưởng công tước đấy.
Du Tần Nhiên cười hi hi nói xong, ngồi xuống lò sưởi đặt ở bên sập, tựa như chợt nhớ ra gì đó, nói với Lý Tĩnh:
- Đúng rồi, ta nhớ ca ca bổn gia của nàng ở chợ Bắc kinh doanh gà ngỗng đúng không?
Lý Tĩnh dịu dàng nói:
- Hầu gia vẫn còn nhớ ư, huynh trưởng của thiếp đúng là ở chợ Bắc kinh doanh thịt để ăn đấy, có Hầu gia chiếu ứng, phường lệnh cũng không dám làm khó huynh ấy, hiện giờ việc buôn bán của huynh ấy càng làm càng tốt rồi, đang chuẩn bị mở chi nhánh ở chợ Nam đấy.
Du Tần Nhi cười, dặn dò:
- Ừ! Nàng khẩn trương phái người đi đưa thư cho huynh trưởng nàng lập tức bán hết tất cả gà cá ngỗng heo dê chó…tóm lại là tất cả gia súc, gia cầm liên quan tới đồ ăn mặn thì bán hết, không được để lại chút gì, chỉ cần là thịt để ăn, cũng không được giữ lại.
Lý Tĩnh biến sắc, còn cho là ca ca mình đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi:
- Hầu gia, ca ca thiếp xảy ra chuyện gì?
Du Tần Nhi ngồi xuống sập, người hầu nam trẻ tuổi liền đem chậu than đưa tới gần chút, Du Hầu xoa tay, không chút để ý nói:
- Không có chuyện gì cả, nàng cũng không cần hỏi vì sao, tóm lại, hết thảy bán đi là được, phải nhanh, muộn là không còn kịp đấy.
Lý Tĩnh thấy thế liền nhanh chóng bước tới, eo nhỏ lả lướt, đặt cặp mông tròn trịa ngồi vào lòng y, kéo hai tay lạnh băng của Hầu gia cho vào ngực mình, để y xoa nắn vuốt ve đôi bầu vú nhỏ xinh nóng ấm, cặp mông thì xoay tròn làm nũng trong lòng y, căn bản không cần quan tâm bên cạnh còn có một người hầu nam trẻ tuổi:
- Hầu gia, huynh trưởng của thiếp được Hầu gia chiếu cố, kinh doanh càng làm càng lớn, nay là mùa đông, thịt tích trữ còn rất nhiều, mà dê heo gà heo cũng còn rất nhiều, xếp thành núi ở trong hậu viện đó, nếu phải lập tức bán đi hết toàn bộ, vậy thì bán đi đâu đây. Còn nữa, huynh ấy cũng chỉ dựa vào việc kinh doanh này để kiếm sống, không cho huynh ấy bán thịt, vậy một nhà của huynh ấy sẽ ra sao?
Du Tần Nhiên vuốt ve đôi gò bồng đảo tròn trịa, cười híp mắt nói:
- Bán không được? Vậy thì giảm giá cho các cửa hàng thịt gần phường là được, chẳng phải gần chợ Bắc có mấy cửa hàng thịt đó sao? Ca ca nàng bán vẫn còn được lợi nhuận hơn bất kỳ ai đấy, còn sợ bán không được ư? Nếu vẫn bán không được, thì tiếp tục giảm giá xuống mức thấp. Về phần kế sinh nhai sau này, không được bán thịt hay là bán đồ ăn nữa nha.
Cặp mông của Tĩnh nhi cô nương càng xoay tròn hơn, nàng vòng tay quanh cổ Du hầu, nũng nịu nói:
- Hầu gia, nếu ngài đã nói vậy, vậy thì chắc chắn là muốn tốt cho huynh trưởng thiếp rồi, nhưng ít nhiều ngài cũng phải tiết lộ cho thiếp một chút chứ, tại sao phải làm như vậy nha, Hầu gia yên tâm, thiếp cực kỳ kín miệng đấy.
Mông Lý Tĩnh cô nương như mật đào, rắn chắc tròn mẩy, là thứ mà Hầu gia xưa nay thích thưởng thức nhất, bình thường chỉ cần nàng dùng chiêu trò này, nếu có năn nỉ gì, Du Tần Nhiên sẽ đáp ứng ngay, nhưng hôm nay cũng không biết làm sao, Du Tần Nhiên nhất định không chịu nói.
- Ha hả! Miệng của nàng… đương nhiên là rất kín, nhưng có những việc nàng không cần biết, cũng đừng hỏi nữa…
Du Tần Nhiên vỗ về cặp mông tròn của Tĩnh nhi, trên mặt hiện lên ý cười ám muội, những lời nói ra cũng rất ám muội, nhưng trong tròng mắt y lại toát lên tia lạnh lùng:
- Dù là thân thích của tự gia, cũng chưa chắc đã được ta chiếu cố như thế đâu, có thể bán một xu cũng phải bán. Bằng không đến lúc đó mất cả chì lẫn chài, cũng đừng có chạy tới khóc lóc kể lể với ta đấy.
Tĩnh nhi rốt cục phát giác sự tình không tầm thường rồi, ánh mắt nam nhân của nàng rất khác lạ, nàng chỉ không hiểu, đô thành dưới chân thiên tử Đại Chu, sao lại không được bán gà vịt thịt cá, người nghèo đã không được ăn, quan lại quyền quý cũng không được ăn sao? Nàng nghĩ không ra, nhưng nàng biết nhất định là có chuyện lớn đã xảy ra, nếu không nghe Hầu gia chỉ bảo, nàng nhất định sẽ hối hận, thật sự sẽ hối hận.
Tĩnh nhi cô nương liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hôn lên mặt Du Tần Nhiên một cái, vội vàng đứng lên nói:
- Vâng! Thiếp đi ngay đây.
Nàng do dự một chút, lại nói:
- Nếu tùy tiện phái người đi, sợ là ca ca thiếp không chịu từ bỏ tổn thất, thiếp muốn đích thân đi một chuyến.
Du Tần Nhiên khoát tay nói:
- Đi đi, đi sớm về sớm. Kín miệng một chút, nếu không đừng trách ta không nhận thân thích này đấy. Đúng rồi, nàng mang về năm mươi con gà vịt, ba con heo, dê, nhân thời tiết lạnh này mà để đông lạnh được, tích trữ trong hậu viện nhà chúng ta.
***
Sau khi Võ Tắc Thiên rời khỏi, căn nhà cũ bên bến sông liền nhanh chóng trở nên yên tĩnh như cũ. “Công sai” tuần tra bốn phía nhà cũ, “người bán hàng rong” phụ đẩy xe nhỏ, “phường dân” mang theo giỏ xách cũng đều lập tức biến mất tăm tích. Mới vừa rồi cảnh công sai tuần tra, người bán hàng rong rao hàng, phường dân nhàn nhã đi dạo đối với Tích Thiện phường mà nói thật ra là tình trạng rất không bình thường.
Phía bắc Tích Thiện phường gần bến sông, là một phường gần hoàng cung nhất, trong phường có nhiều quan lại quyền quý nhất, bởi vậy Kim Ngô bên ngoài phường, Võ Hầu ở trong phường, hơn nữa còn có phường đinh thủ hạ của Phường chính đều được trang bị đầy đủ hết, đầu đường lúc nào cũng có người đi tuần tra, người trong phường cùng với người ngoại lai đi lại cũng đều bị kiểm tra chặt chẽ.
Trên thực tế, ngoại trừ người bản phường còn lại thì không có người lạ nào tiến vào cả, những người lạ tiến vào hầu hết đều phải có phải có người hướng dẫn, khi ra vào tòa nhà lớn quan lại quyền quý thì phải tuân theo quy tắc giao ra danh thiếp xin bái phỏng, người không phận sự sẽ không được vào, người bán hàng rong khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không muốn tới nơi này. Nơi này mặc dù cũng có khu chợ nhưng việc làm ăn buôn bán ở đây nào có tốt như ở trong phường mà dân chúng bình dân sống được.
Trị an của toàn bộ Tích Thiện phường ngoài chặt trong lỏng, không ai thích tản bộ trên đường mà bị những ánh mắt nhìn mình chằm chằm như vậy. Vừa phải bảo vệ an toàn của các quý nhân, lại không thể để các quý nhân cảm thấy không được tự nhiên, Phường chính, Bất Lương Soái phụ trách trị án và sự vụ trong phường cùng với Kim Ngô Vệ phụ trách tuần sát an toàn có thể nói là vô cùng nhọc lòng.
Tuy nhiên vất vả sẽ không uổng phí, Tích Thiện phường vẫn là một trong những phường có trị an tốt nhất ở Lạc Dương. Không những quản lý được rất tốt việc nhặt được của rơi trên đường, mà ban đêm có thể ngủ mà không cần đóng cửa, bởi vì hạng đạo chích chắc chắn sẽ không đến nơi này. Mà bản thân người ta ai dám đêm khuya khoắt tới nhà người khác chứ.
Hôm nay Bất Lương Soái Lê Diệc Kiều đang ở trong nhà Phường chính Tần Hoài Đức uống rượu. Bà vợ của Tần Hoài Đức là Lưu Quế Hương đặt một bàn tiệc rượu phong phú để khoản đãi vị bạn nối khố của trượng phu. Lê Diệc Kiều trong sáu năm ở Tích Thiện Phường đã nhanh chóng được thăng làm Bất Lương Soái. Với thành tích trác việt của gã, nên được Lạc Dương úy Đường Túng nhìn trúng, muốn đề bạt gã đến Lạc Dương phủ làm việc.
Người có thể ở Tích Thiện phường trong sáu năm thăng lên làm Bất Lương Soái hoàn toàn không hề tầm thường chút nào, đề bạt đến Lạc Dương phủ làm một Tổng đô đầu cũng còn được. Thành tích khảo công mấy năm qua của gã vô cùng ưu tú, trong Tích Thiện phường không hề có vụ án lớn nào, chỉ còn ba ngày nữa, y sẽ giải nhiệm đi Lạc Dương phủ đi nhậm chức rồi.
Tần Hoài Đức cũng rất vui vẻ, từ cuối năm ngoái chức phường chính của y đã đến kỳ hạn rồi, nhưng lại không có ai dị nghị gì, y vẫn được bổ nhiệm làm phường chính của bản phường. Chức phường chính trong một phường có nhiều quan to quý nhân này, thật ra vô cùng nặng nhọc, nhưng ngược lại, tiền lời của y thu vào cũng không ít.
Đừng tưởng rằng quan to quý nhân đều là người ý thế hiếp người không hiểu tình lý, thu nhập bên ngoài của y thì không cần nhắc tới, nhưng những khoản tiền lì xì mà những vị quan trong trong phường ấy khi mở tiệc đãi bằng hữu, hay là ngày lễ tết cũng chia cho y rất nhiều, tích cóp ra cũng có một khoản thu nhập rất lớn. Mà quý nhân trong phường đương nhiên không lo y không tận tâm làm việc, nhưng đối với láng giềng, nhất là láng giềng làm bạn quanh năm, thì chỉ có kẻ ngu dốt mới có thể dùng thủ đoạn quyền cao chèn ép để lôi kéo thôi.
Tần Hoài Đức đã già rồi, đã năm mươi bảy tuổi rồi, nên nằm đến canh ba nửa đêm là đã dậy rồi. Y cũng dự tính cố gắng ba năm nữa, chỉ ba năm nữa thôi y cũng có thể chạy cho con trai mình lên kế tiếp chức vị Phường chính, còn phó Phường chính hiện giờ là Phòng Kiệt cũng đang nhìn chằm chằm như hồ rình mồi đối với vị trí của y lâu rồi, hả hả, lão già đó cũng chỉ kém y bốn tuổi, lão tử đã thôi làm Phường chính, thì ngươi cũng đừng hòng mà được làm!
Lão Tần và Lão Lê uống vô cùng vui vẻ, Lão Lê say mèm ngủ lại nhà lão Tần. Nhiều năm hợp tác, lại có giao tình là thông gia, khuê nữ con gái út của lão Lê đã được phép gả cho con trai lão Tần, thân càng thêm thân.
Hai lão nằm ở trên giường ngáy o..o..., mà không thể ngờ rằng một nam tử trẻ tuổi năm xưa bị toàn bộ phủ Dương lang trung Hình Bộ ti là Dương Minh Sanh gọi là "Ôn thần", sau lại bị toàn bộ Hình Bộ, toàn bộ Tam pháp tư, thậm chí hiện giờ toàn bộ quan trường Đại Chu gọi là "Ôn lang trung" lúc này đang tiến vào cửa chính của Tích Thiện phường.
Dương Phàm di chuyển đến góc sân nhà cũ của Du gia, nhìn trước sau không người, đột nhiên nhảy vút lên bám vào đầu tường, giống như một con chim vút vào trong tường, trong khoảnh khắc lúc thân mình xẹt qua bay vào tường thì thả tay ra, để thân mình cố ý cọ xát vào đầu tường mang theo một chùm bông tuyết rơi xuống, dấu tay ở đầu tường liền biến mất.
Một lát sau, Dương Phàm đã xuất hiện trước một cánh cửa.
Toàn bộ đại viện tiểu viện của tòa nhà, mỗi một viện đều có rất nhiều phòng xá, trong ngoài phòng xá đều lạnh lẽo đến ghê người, giống như căn bản không có ai ở. Dương PHàm đi qua một nơi có diện tích khá nhỏ, xác nhận trong gian phòng nhất định có người ở.
Hắn cẩn thận tới gần, dán lỗ tai lên cửa, nín thở nghe ngóng, chợt nghe bên trong có người nặng nề hừ một tiếng, nói:
- Hại ta đợi lâu như vậy, ngươi giờ mới đến ư!
Chương 471: Bái thần
Dương Phàm thật cẩn thận bước tới, nhẹ nhàng dán lỗ tai lên cánh cửa, nín thở nghe ngóng. Chợt thấy có tiếng người hừ nặng nề bên trong, nói:
- Để ta chờ lâu vậy ngươi mới đến sao?
Hắn nghe vậy, dưới chân hẫng đi, suýt nữa thì mở cửa mà đâm đầu vào. Hắn không biết mấy người Du gia có biết phép tiên hay không, nhưng một thân võ công cao siêu thì hắn đã được diện kiến, cho nên tới gần cửa đã cực kỳ cẩn thận, không nghĩ vẫn bị phát hiện.
Nghĩ lại Dương Phàm thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Người luyện võ, ngũ quan thường linh mẫn hơn người thường một chút, nhưng không thể tới mức thần kỳ như người ngoài nghề vẫn tưởng tượng. Nếu động tĩnh của một người không khác gì con kiến bò trên tường sẽ không có khả năng bị người khác nghe thấy, nếu một người có nhĩ lực thính thần kỳ đến thế, thì y đã chết từ lâu rồi, chết vì bị tạp âm tàn phá.
- Lão ni cô này thực sự có đại thần thông?
Dương Phàm hoảng sợ khựng lại. Hắn đã nghe ra người hỏi câu đó là một nữ tử cao tuổi, mà trong gian nhà cũ của họ Du chỉ có ba người, trong ba người chỉ có một nữ nhân, ngoại từ Tịnh Quang lão ni đến từ Hà Nội (thời Đường, Hà Nội chỉ Hà Nam) cũng không còn ai khác.
Hắn lùi lại ba bước, nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo, quyết định chính đại bất minh tới bái kiến.
Hắn chắp hai tay, vừa muốn lên tiếng, chợt nghe có tiếng nói chuyện trong phòng, lần này là tiếng của một nam nhân:
- Vậy mà còn chậm sao? Ta phải đi vòng vòng khắp nơi, cẩn thận tránh lô sơ hở đấy. Hơn nữa, thứ này cũng hơi bị quá lửa. Được rồi, trong viện thực sự không có người ngoài, mau ăn một chút đi.
Dương Phàm lập tức khe khẽ thở phào, thì ra lão ni này nói chuyện với người khác, hắn lại tưởng nói với mình. Hắn lại bước tới gần, áp lỗ tai lên vách, nhưng không nghe thấy hai người nọ nói chuyện nữa. Hắn đoán hai người đã vào mật thất, bèn quay ra.
Chỉ cần nhảy lên nóc nhà, dỡ ngói ra là có thể nhìn thấy tình hình bên trong – nhwgn đó chỉ là chút hư cấu trong mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết mà thôi, thực tế thì hoàn toàn không có khả năng. Khi xây phòng người ở, trên khung nhà còn có một lượt ván, cậy ra rồi còn phải lau gạt hết rơm rạ bùn đất, một tầng bùn đất dày cộp mới rải ngói lên, xếp thật kín để tránh mưa. Căn bản không có khả năng dỡ một viên ngói ra đã có thể thấy rõ tình hình bên trong. Hơn nữa, nếu nóc nhà chỉ có ngói sẽ không ai đứng lên đó nổi.
Dương Phàm muốn đi vòng qua nội thất, rình ở phía đông tòa nhà. Khi tới cạnh một cái cửa sổ, nhìn vào trong, hắn không khỏi âm thầm kêu khổ.
Đây là một cái cửa sổ trụ thẳng, không dán giấy mà dùng minh ngói. Minh ngói là mài bột ngọc trai ra, hiệu quả truyền sáng còn xa không bằng thủy tinh của thời hiện đại, nhưng khi ấy đã rất tốt rồi.
Nếu cửa sổ này dùng giấy dán thì hắn dùng mũi dao khoét một chút sẽ có thể nhìn được động tĩnh bên trong phòng, nhưng minh ngói này nếu đập ra hoặc nạy ra sẽ bị vỡ, người bên trong sẽ phát hiện ra, còn rình gì nữa. Dương Phàm hơi giật mình, cắn răng một cái bèn quay về phòng.
Hắn nhẹ nhàng đẩy, cửa nhẹ nhàng mở không tiếng động.
Mặc dù nơi này đã lâu khôn có ai, nhưng từ khi ba thần tiên sống bước vào, Du Tần Nhiên đã dùng hết khả năng tu sửa giữ gìn ở của bọn họ, cửa sổ cũng tra dầu, mở lên không một tiếng động. Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra, như một con báo lách ngay vào.
Hắn đã quyết định, nếu bị người ta phát hiện sẽ nói mình tới để tạ ơn. Mình là tiểu bối, có làm bậy làm bạ một chút các tiền bối đó chắc cũng không chấp nhặt.
Căn phòng này không lớn, chỉ dùng một bình phong gỗ để ngăn cách phòng trong phòng ngoài. Phòng cũng không lớn, gian ngoài chỉ treo một bộ tranh chữ, một bàn trà thấp, hai cái ghế giường, cũng không còn lại bao nhiêu không gian trống.
Khu trạch viện này của họ Du cũng không phải không có phòng lớn, nhưng hôm nay là mùa đông, phòng lớn sẽ sưởi ấm không tốt, tính toán cho dù dùng giường sưởi, tường ấm cũng không thể ấm áp như mùa xuân được. Căn phòng này cũng không tệ, vừa tiến vào đã thấy hơi ấm bao bọc lấy.
Tấm bình phong hoàn toàn làm bằng gỗ, Dương Phàm rón rén bước đến bên cạnh, lặng lẽ hé mắt nhìn vào trong…
Phòng trong tính ra lớn hơn bên ngoài một chút, trên tường có một loạt ngăn tủ, bên sườn là giường sưởi, Tịnh Quang lão ni và Ma Lặc đang khoanh chân ngồi trên đó.
Tịnh Quang lão ni đang ăn cái gì đó dưới đèn, lão ni cô nghe nói một ngày chỉ ăn một hạt gạo hoặc một hạt vừng đang ngồi trước một bàn đồ ăn, một đĩa cánh thật lớn, dưới ánh sáng bóng loáng mỡ, cánh đã bị bà ta gặm hơn nửa, ăn đến mức khóe miệng cũng nhẫy mỡ.
Bên cạnh còn một đĩa bánh nướng, Tịnh Quang lão ni vừa ăn hết nửa đĩa cánh cũng không còn đói quá nữa, cần lầy một cái bánh nướng, khá nhã nhặn cắn một cái, thuận tay dùng bột bánh xoa xoa mỡ trên cằm, lại nhất một bầu rượu bằng thiếc, cũng không buồn đổ ra chén, ngửa cổ rót đầy miệng.
Ma Lặc cười nói:
- Hai người các ngươi thực là tự mình chuốc lấy khổ. Lại nói phương thuật của mình thực sự có thể trường sinh được sao? Đằng nào cũng phải khoác lác là không cần ăn, mỗi ngày phục dùng ba viên đan dược là đủ. Tốt xấu gì đan dược kia cũng là được chế tạo từ gạo và mì lớn cỡ quả long nhãn, ăn ba viên vào cũng có thể trụ được một hồi.
- Ngươi còn khoác lác hơn cả y nữa. Còn nói cái gì mỗi ngày một hạt cơm, quá Ngọ sẽ không ăn. Giờ thì tốt rồi, hôm nay thánh nhân ở đây đến quá ngọ, sáng còn có quan binh đến điều tra cảnh giới. Đến trưa ta còn có thịt có cá, còn ngươi thì chỉ có ôm bụng đói giả làm thần tiên. Tự làm tự chịu thôi!
Tịnh Quang lão ni trừng mắt nói:
- Ngươi thì biết cái gì? Không làm thế thì làm sao người ta tin tưởng chúng ta có bản lĩnh thực sự chứ? Ngươi là người Hồ, đương nhiên có thể ăn thịt, nhưng chúng ta thì không. Ngươi nói ở chỗ ngươi thần tiên đều có thất tình lục dục, có ghen tị, có thiên vị, người đứng đầu Thiên giới có thể hạ phàm câu dẫn một nữ tử nhân gian, sinh ra một đống con riêng bán thần gì đó, con của thần tiên già chết rồi lại có thể làm thần tiên, thần tiên chết rồi thì làm thần vương. Một đống lung tung lộn xộn đó mà cũng được gọi là thần tiên sao? Ngươi nói bậy nói bạ với chúng ta còn được, với người khác có khi đánh chết tươi kẻ giả thần giả quỷ ngươi ấy, chứ còn có thể cung phụng ngươi làm thượng khách sao?
Tịnh Quang lão ni lại cắn một miếng bánh nướng, gặm một cái móng heo, ngạo nghễ nói:
- Thần tiên phương Đông chúng ta đều là vô dục vô cầu, chí công vô tư, chỉ uống tiên tuyền, chỉ ăn quả tiên, sống trên thiên giới tiêu dao, ở trong động phủ hàng trăm triệu năm không ra. Đây mới là tiên nhân. Chúng ta muốn người ta tin ta là thần tiên sống, không dụng chút công phu sao được?
Ma Lặc lẩm bẩm:
- Thần tiên như vậy chẳng khác nào tảng đá. Tu luyện làm cái gì?
Tịnh Quang lão ni không thèm để ý tới y nữa, uống thêm ngụm rượu, hỏi:
- Thập Phương đạo nhân đã ngủ chưa?
- Còn chưa ngủ. Các cơ quan, pháp khí đã chuẩn bị dưới hầm từ mấy hôm trước, hôm nay đều đã dùng qua trước mặt Nữ Hoàng đế, Thập Phương nói chuẩn bị sẵn vài trò thần thông đề phòng vạn nhất.
Nói tới đây, Ma Lặc nghiêng người khẩn trương:
- Tịnh Quang, các ngươi… thực sự định ở lại làm quan trong Kinh chứ?
Tịnh Quang lão ni nháy mắt với y một cái, hỏi lại:
- Thì sao?
Ma Lặc xoa xoa tay, lo lắng nói:
- Chúng ta đang lừa Hoàng đế đấy. Ta thấy không bằng chúng ta lừa Nữ Hoàng đế kia một hồi, lừa chút kim châu ngọc bảo rồi bỏ trốn mất dạng. Tuổi chúng ta cũng không nhỏ, còn có thể rong ruổi giang hồ được mấy năm? Không bằng hung hăng lừa lấy một khoản lớn, sau đó về núi.
Tịnh Quang lão ni một tay cầm móng lợn một tay ôm bầu rượu, nhẹ nhàng liếc y một cái, khinh miệt nói:
- Ngươi là đồ rác rưởi nhát gan!
***
Bất Lương soái Lê Diệc Kiều ở lại nhà lão thân gia của Tần Hoài Đức ngủ lại một đêm thẳng đến sáng sớm hôm sau.
Sáng sớm, trên Tắc Thiên môn vang lên tiếng chuông đồng, tiếng chuông vọng qua tầng sương sớm mờ mịt của Lạc Hà, vọng vào từng nhà, chuông trong Tích Thiện phường cũng rung theo.
Tiếng chuông báo sáng ngân tám trăm hồi, mới ban đầu các phường hòa theo còn chưa đồng nhất, một lát sau đã hòa thành một nhịp, khắp cả thành, tiếng chuông và tiếng trống ngân lên thành một tiếng gầm lớn, ngay cả Lê Diệc Kiều đang ngủ say cũng phải tỉnh. Mà gã tỉnh được thì thật may mắn, tiếng chuông này có nghĩa ngày y được thăng chức lại gần thêm một ngày.
Lê Diệc Kiều cũng ân thầm cầu nguyện:
- Ông trời phù hộ, chỉ mong hai ngày trước khi lão phu được lên chức, Tích Thiện phường bình an, không xảy ra chuyện bất ngờ gì.
Ông trời đại khái chắc cũng nghe được lời cầu nguyện của Lê Diệc, hôm nay Tích Thiện phường vẫn thái bình. Sáng sớm Du Hầu gia tới thỉnh han ba vị thượng sư, lúc rời đi sắc mặt vẫn tươi tỉnh. Cả phường an bình, hạnh phúc, xem chừng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm tinh mơ, Dương Phàm cưỡi ngựa đến Hình Bộ, khóe miệng hắn vẫn treo một ý cười mơ hồ, khiến cho khuôn mặt anh tuấn của hắn lại càng thêm mê người.
Đêm qua, sau khi rời khỏi gian nhà cũ của Du gia ở Tích Thiện phường, hắn không nghĩ tới mấy tên bịp bợm giang hồ ngay cả hắn cũng lừa được. Chẳng những khiến cho mình xem ba người bọn họ là cao thủ võ lâm, thậm chí còn hơi dao động trước thuyết pháp của Thái sư phó. Quả nhiên khác nghề như cách núi, bọn bịp bợm giang hồ cũng có bản lĩnh của mình, người ngoài nghề không thể dễ dàng nhìn được.
Dương Phàm không muốn vạch trần bọn chúng trước mặt Hoàng đế sớm như thế. Muốn nói tới tai họa, Võ Tam Tư dùng một lượng sắt thép ước chừng bằng hai năm sản lượng của Đại Đường để xây một cái Thiên Khu vô dụng còn lợi hại gấp trăm lần mấy thủ đoạn ảo thuật lừa tiền mày; một đám sâu bọ trong Ngự Sử Đài kia từng giây từng phút đều nghĩ cách hại người để chứng minh sự tồn tại của mình còn lợi hại gấp ngàn lần ba tên lừa gạt này.
Lão hổ không đánh, chẳng lẽ đi đánh chuột con? Còn nữa, ba con chuột này cũng không dễ đánh. Muốn tố giác bọn chúng phải có chứng cứ, nếu để cho Hoàng đế biết Dương Phàm hắn nghi ngờ sự lựa chọn của mình, chưa đợi Hoàng đế cho phép đã vụng trộm đi điều tra khách nhân tôn quý nhất của bà ta, thì cái được không đủ bù cái mất.
Sáng hôm nay, hắn bước qua Thiên Tân Kiều, rẽ về hướng nha môn Hình Bộ, quay đầu nhìn căn viện cũ của Du gia, cười đến là sảng khoái.
Từ khi ghi nhớ ba tờ giấy mà Triệu Du đưa, hắn đã hiểu biết một chút về thế lực ngầm của Khương công tử ở Lạc Dương, hắn biết đây chỉ là một góc của bề nổi tảng băng. Hắn tin chắc, Triệu Du không biết rõ thực lực của Khương công tử ở Lạc Dương, cũng sẽ không cung cấp toàn bộ tình báo cho mình, nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi, cũng có cái để mà tìm hiểu.
Thẩm Mộc có hai yêu cầu với hắn: một là hắn không thể tự mình ra mặt đối phó với Khương công tử; hai là không thể tấn công lực lượng của Khương công tử. Vậy thì chờ Khương công tử biết Thẩm Mộc tiết lộ thông tin của mình đi.
Bởi vậy, Khương công tử cũng sẽ không tiếc hết thảy, bộc lộ hết thực lực khắp thiên hạ mà mình đã giấu diếm, hai thế lực lớn do thế gia Sơn Đông một tay nâng đỡ sẽ đánh vỡ cực hạn cuối cùng, liều chết chiến đấu, cũng đã bị tráng sĩ Sơn Đông thế gia bắt cổ tay trừng trị nghiêm khắc.
Khi đó, bất kể là để có được một câu trả lời thỏa đáng cho các huynh đệ vì bại lộ thân phận mà bị hủy diệt cả gia tộc, hay là vì thể hiện sự trong sạch của mình với Sơn Đông thế gia, Thẩm Mộc chỉ có thể xuống tay với hắn. Cho nên, tuy Dương Phàm đã chuẩn bị rất nhiều nhưng hắn vẫn chưa ra chiêu.
Dọc đường đi, quay đầu nhìn gian cổ viện của Du gia mờ mịt trong sương sớm như chốn tiên gia, Dương Phàm chợt nghĩ ra một biện pháp.
Hắn quyết định xế chiều hôm nay phải đi bái thần!
Chương 472: Thánh chỉ hoang đường.
Dương Phàm tới Hình Bộ, vừa xử lý xong vài công văn, A Nô mặc áo xanh đầu đội mũ quả dưa của gia đinh đi tới, cúi người nói:
- Lang trung, Thượng thư mời ngài xem qua.
Trong phòng còn mấy Tiểu lại đang phê công văn, lời nói và cử chỉ của A Nô đều rất đúng quy củ, Dương Phàm cũng gật đầu, không thể hiện chút thái độ đặc biệt nào với nàng trước mặt bộ hạ. Hắn dặn dò tiểu lại vừa hỏi ý kiến vài câu, sau đó đứng dậy rời Thiêm áp phòng, đi tới chỗ Đậu Lư Khâm Vọng.
- Nguyên Phương tới rồi, ngồi chút đi.
Hình bộ Thị lang Đào Văn Kiệt đã ở trong phòng Đậu Lư Khâm Vọng, Đậu Lư Khâm Vọng tươi cười chân thành mời Dương Phàm ngồi xuống, nói mấy câu hỏi han, rồi đuổi hết tả hữu, vội quay về chính đề, nghiêm nghị nói với hắn:
- Nguyên Phương, giờ đã là tháng giêng rồi. Ngươi xem khi nào chúng ta phát động thì thỏa đáng.
Đào Văn Kiệt lập tức lên tiếng:
- Một đám ác quan Ngự Sử đài kia chưa ngã vẫn là họa lớn trong triều. Lý tướng công rất quan tâm đến chuyện này, bên phía Công chúa điện hạ cũng đã hỏi thăm vài lần.
Dương Phàm cũng biết bọn họ gọi mình đến để bàn bạc chuyện này, mặc dù trong ba người, chức quan của hắn thấp nhất, nếu các triều thần quyết tâm khai hỏa trận chiến với đám ác quan này, hoàn toàn không cần sự đồng ý của hắn. Nhưng vũ khí mà họ tấn công Ngự sử đài lại chính là Hình bộ, mà trong phân công của ba người ở Hình bộ, thì hắn chính là nắm đấm đầu tiên.
Bởi vậy, nếu hắn không đồng ý sẽ không thể tùy tiện ra tay được. Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ thúc giục hắn, nhưng hắn vẫn lấy cớ chưa tới thời cơ tốt nhất để trì hoãn, hôm nay Đậu Lư Khâm Vọng và Đào Văn Kiệt cũng chưa trông mong hắn sẽ đáp ứng luôn, bọn họ đã chuẩn bị một loạt lý do thoái thác, tính toán nếu Dương Phàm tiếp tục cự tuyệt sẽ thuyết phục kiên trì.
Nhưng hôm nay thực sự rất kỳ quái, hai người vừa mở đầu, Dương Phàm đã mỉm cười nói:
- Từ khi hạ quan tiếp nhận nhiệm vụ này vẫn đang đợi cơ hội. Ta nghĩ thời gian cũng không còn nhiều lắm. Vậy bắt đầu thôi!
Lúc này Dương Phàm đáp ứng rất sảng khoái, khiến cho Đậu Lư Khâm Vọng và Đào Văn Kiệt sửng sốt. Đậu Lư Khâm Vọng giật mình, lập tức hưng phấn hỏi lại:
- Nguyên Phương, ngươi quyết định hành động?
Dương Phàm trịnh trọng gật đầu:
- Ngày phong tuyết điêu linh sắp qua rồi, xuân về hoa nở đã tới nơi, chúng ta cũng nên bắt tay vào chuẩn bị bắt lũ sâu bọ thôi.
Đào Văn Kiệt rất vui vẻ nói:
- Được! Nếu Nguyên Phương đã chuẩn bị thỏa đáng, ta sẽ lập tức thu xếp ổn thỏa, theo kế hoạch mà làm.
Dương Phàm nói:
- Hai vị không thể cao hứng quá sớm. Thế lực Ngự Sử đài mặc dù không còn lớn như trước nhưng vẫn không phải là chó nhà có tang mặc người ta đánh đập. Nhất là bọn họ lại nắm giữ đặc quyền phong văn tấu sự (nghe thấy là có thể tấu), đây là ưu thế so với chư quan Hình bộ và Đại Lý tự chúng ta. Phải đề phòng bọn chúng cắn trả.
Đậu Lư Khâm Vọng vuốt chòm râu bạc, lạc quan cười nói:
- Không sao, cả đám quan viên trong triều đều vô cùng khôn khéo, chỉ cần chúng ta vừa động thủ, bên Lý tướng công cũng sẽ hỏi thăm bọn họ. Mọi người gần gũi gắn bó, chiếu ứng lẫn nhau, còn có chỗ trống để Ngự Sử đài chen vào sao?
Dương Phàm thản nhiên cười:
- Bách quan trong triều tuy không ai có lỗi nặng nhưng khó mà bảo đảm ai nấy đều thanh minh như nước, trong sáng như gương. Ngự Sử đài mặc dù quen bịa đặt, khổ hình bức cung, nhưng cũng không phải hoàn toàn chỉ dựa vào bản lĩnh đó. Huống chi, Lai Tuấn Thần đã vì dùng khổ hình bức cung, ngụy tạo chứng cứ phạm tội mà bị cách chức. Có vết xe đổ này, người nối nghiệp Ngự Sử đài sẽ không cẩn thận sao?
Đậu Lư Khâm Vọng và Đào Văn Kiệt liếc nhau một cái, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Dương Phàm nghiêm túc nói:
- Giết người một ngàn, tự tổn tám trăm. Muốn diệt trừ khối u độc Ngự Sử đài này mà lông tóc ít bị tổn thương là si tâm vọng tưởng. Người nối nghiệp Ngự Sử đài kia chính là một đám sói ăn tươi nuốt sống, hiện giờ dù gì cũng là một đám chó điên chó đói, tục ngữ nói, con giun xéo lắm cũng oằn, huống chi bọn chúng còn có móng vuốt.
Đào Văn Kiệt hít một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Vì nước từ gian, sao có thể không hy sinh? Nếu có một vài quan viên không biết liêm sỉ thì cũng đành bất chấp thôi!
***
Ước chừng sau nửa canh giờ, Đào Văn Kiệt và Dương Phàm rời khỏi thiêm áp phòng của Đậu Lư Khâm Vọng, một vài công sai lục tục theo bọn họ rời phòng, có người tới Đại Lý tự, có người tới Chính sự đường, có người đi thay đồ, cưỡi ngựa lớn, vác túi công văn đánh ngựa rời thành Lạc Dương.
Những chuyện tương tự thế này trước kia ngày nào cũng xảy ra trong nha môn Hình bộ, nên cũng không ai thấy có gì khác biết, càng không biết sắp có chuyện tốt xảy ra.
Sau giờ ngọ, Dương Phàm rời khỏi nha môn Hình bộ, cưỡi khoái mã đuổi tới hướng chùa Bạch Mã.
Hắn vẫn trì hoãn không chịu phát động, ban đầu thì vì vừa mới đầu tháng giêng, các ti trong triều vừa mới làm việc, có vài quan viên bên ngoài còn đang phong trần mệt mỏi quay về. Từng hộ nông gia cũng đang vui cùng con cháu, cũng sẽ không chọn thời điểm nhà nông bận rộn hay bề trên trog nhà đang bôn ba, huống chi là người đứng đầu Ngự Sử đài.
Cho nên Dương Phàm vẫn luôn kiên nhẫn chờ, chờ một cơ hội tốt nhất.
Việc ba vị “thần tiên sống” bịp bợm kia tự cho mình đã được tín nhiệm của Võ Tắc Thiên, đã gợi ra linh cảm của Dương Phàm.
Hạng kẻ trộm lúc gà gáy, chỉ cần lợi dụng cho ổn, thủ đoạn khéo léo, thời cơ thích đáng cũng có thể làm đại sự. Dương Phàm muốn lợi dụng mấy tên lừa đảo này viết một bản thiên đại văn chương, hiện giờ khởi động công kích Ngự Sử đài, vừa lúc yểm hộ cho kế hoạch nhằm vào Khương công tử của mình, có thể nói là một công đôi việc.
Trên sông Y Thủy, thuyền nhỏ xôn xao. Nước sông trong vắt có thể nhìn thấy từng đàn cá nhỏ bơi quanh, ánh mặt trời chiếu thấu qua nước sông tới từng con cá, vẩy cá phản lại ánh nắng chiêu sáng mặt nước lấp lánh một mảnh.
Lão đánh cá kéo lưới lên, thành thạo ưu nhã bỏ ra, lưới cá tung bay giữa không trung, chiếu ra bóng ma phủ lên mặt nước, nhưng những con cá dưới đáy nước cũng chưa phát hiện ra đại họa lâm đầu, vẫn tụ tập vui chơi nhảy múa…
Từ khi Lạc Hà được phong làm sông thần thì không được phép câu cá, nhưng sông Y Thủy thì lại không như thế. Một vài dân chúng Lạc Dương lấy việc bắt cá làm kế sinh nhai cũng không có khả năng khác, gắn liền với sông nước làm cội rễ sinh tồn
Cũng may, sông Y Thủy cũng dồi dào tôm cá, mà mặc dù đàn cá sống ở một nơi cố định, cũng không di chuyển lung tung theo dòng nước, nhưng vẫn có một vài đàn cá bơi vào sông Y Thủy, bổ sung cho con sông này, miễn cưỡng cũng có thể đảm bảo cho các như dân này sinh tồn.
Lưới đánh cá được kéo lên thuyền nhỏ, một vùng cá lóng lánh liều mạng thoát ra tràn ra khoang thuyền. Ngư dân trên thuyền bên cạnh đều ghen tị nhìn lão đánh cá này, không phải ai cũng đầy kinh nghiệm như lão, có thể chặn được đường đi của đàn cá, một lưới bắt được nhiều cá như vậy.
Dương Phàm đứng đầu cầu khoái trá nhìn, nhìn lão đánh cá tung lưới, lưới ôm lấy gió, chậm rãi xòa xuống mặt nước, cả đàn cá kia như tự chủ động chui vào lưới, hắn khoái trá cười rộ lên.
Hắn rất hy vọng mình sẽ là ông lão đánh cá đầy kinh nghiệm kia, mà đám ác quan Ngự Sử đài và thế lực ẩn giấu khổng lồ của Khương công tử sẽ như đám cá kia, toàn bộ chui đầu vào lưới. Lúc này hắn đang muốn đi gặp Tiết Hoài Nghĩa, nhìn thấy được cảnh này chính là dấu hiệu tốt.
Nhưng tâm tình vui vẻ tươi đẹp của hắn cũng không kéo dài được bao lâu, một đám công sai áo xanh đột nhiên xuất hiện tại bờ biển, la lớn với ngư dân trên sông, Dương Phàm vốn định vòng ngựa đi vòng qua bèn ghìm cương đứng lại, hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Ngư dân trên sông cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng quan lão gia tiếp đón sao có người nào dám không nghe. Từng chiếc thuyền lần lượt cập bờ. Các ngư dân tiến tới trước mặt công sai, cúi đầu khom lưng tươi cười, kết quả nghe được một tin tức từ miệng đám công sai đó tựa như sấm sét giữa trời quang.
- Không thể như vậy, vạn cầu các ngài, các vị quan gia khai ân… để cho tiểu dân bắt chút tôm cá sống qua ngày đi. Chúng ta đều cực khổ dựa vào con sông này mà nuôi gia đình… các ngài cũng không thể để tôm cá sống còn dân chúng chết đói chứ! Ông trời ơi, chẳng lẽ mạng người còn không bằng mạng súc sinh?
Các ngư dân quỳ bên bờ sông, dập đầu như băm tỏi. Bọn họ không dám phản kháng với quan sai, chỉ có thể khóc rống đầm đìa cầu xin, khốn khổ cầu xin, nhưng cũng không có hiệu quả. Một vùng thuyền đánh cá dài hẹp bị các quan sai mạnh mẽ lật ngược lại, cá tươi từ trong khoang thuyền quẫy mạnh xuống nước, vài con đập đập cái đuôi, dần dần hồi lại sức, vài con sống không nổi chết đi ngửa bụng trôi lập lờ trên mặt nước.
Viên quan sai này cũng đầy bất đắc dĩ, đạo Thánh chỉ này đương nhiên không phù hợp với lợi ích của mọi người. Các quan sai bọn họ tuy không dựa vào bắt cá để sống, nhưng ngày lễ ngày tết, khi trong nhà có chuyện vui, bọn họ cũng nấu cá nhắm rượu chứ… Sau này, tất cả người trong thiên hạ đều phải ăn chay sao?
Ban trưởng tóc hoa râm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nói với các ngư dân này:
- Đây là ý chỉ của Thánh nhân đó, ai dám phản kháng chứ? Thánh nhân nói, từ nay về sau không được sát sinh, nhưng..súc sinh đã chết vẫn có thể ăn. Vậy, những con cá đã chết trôi trên sông các ngươi đều có thể vớt lên…
Ban trưởng còn chưa nói xong, các ngư dân bất ngờ nhảy ùm xuống sông, ngay cả quần áo cũng không cởi, liều mạng vớt cá lên. Lão thở dài, quay đầu nói với thủ hạ:
- Đục chìm những chiếc thuyền này đi, xé hết lưới…
Dương Phàm đứng trên đầu cầu xa xa, không nghe tiếng đối đáp ở bờ sông. Hắn thấy cảnh tượng kỳ quái này, khẩn trương vòng ngựa xuống dưới cầu, chạy tới hỏi cho rõ.
Chương 472.1: Thánh chỉ hoang đường.
Trương đồ tể ở chợ Nam buộc một đầu heo mập vào cái thớt loang lổ máu, kêu tiểu đồ đệ bưng cái chậu gỗ đến đặt dưới đầu heo. Tiểu đồ đệ này y vừa mới thu tháng trước, theo y học nghề giết mổ heo, tiểu hài tử thông minh biết điều, Trương đồ tể rất thích.
Trương đồ tể không có con, y muốn truyền hết một thân bản lĩnh của mình cho tiểu đồ đệ này, chờ đứa nhỏ này trưởng thành, nếu ghép được với nữ như bảo bối của mình, thì chiêu nó tới ở rể, nên rất dụng tâm dạy dỗ:
- Tiểu tử, ngươi đã theo học sư phụ một tháng rồi. Biết giết heo thế nào chưa? Đến đây, hôm nay tới ngươi, được rồi, từ nay ngươi hạ đao.
Trương đồ tể để cho tiểu đồ đệ cầm con dao nhọn đâm vào cổ con heo, đâm vào tim heo ở ngay bên cạnh chân trước. Đâm thật sâu vào đây máu mới chảy ra sạch. Một tháng nay y vẫn ra tay cho tiểu đồ đệ nhìn, đây là lần đầu tiên gã mổ chính.
Đáng tiếc, một đao kia của tiểu đồ đệ không có cơ hội đâm xuống.
Bỗng nhiên cửa sân bị đá văng cạch một cái, vài sai nha xông vào, tay cầm đao thép, đằng đằng sát khí, dọa sợ thầy trò Trương đồ tể. Bọn họ đứng đó, không dám cử động gì, còn tưởng rằng các sai nha đó nghe tin báo gì đó muốn tới nhà mình bắt trộm, lúc này nếu dám lộn xộn chịu oan một đao thực sự là khổ.
Nhưng, dưới sự kinh ngạc của bọn họ, các công sai đó không đi về phía mình mà là đi về phía con heo. Một sai nha xông lên, giơ tay chém xuống, soạt soạt hai tiếng chặt đứt hết dây thừng trói heo. Con heo lật lật dưới đất, éc éc mấy tiếng, chạy trối chết.
Trương đồ tể trợn mắt há mồm hỏi:
- Các vị công gia, các vị đây là…
Một bộ khoái chậm rãi đi tới, nhìn mấy miếng thịt được xả sẵn để ở hành lang, lớn tiếng nói:
- Thánh nhân có chỉ, từ hôm nay không thể sát sinh. Trương đồ tể, ngươi buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật.
- Bốp!
Y vừa nói xong, cái gáy bị tát một cái, một tiểu bộ khoái trừng mắt nhìn y, nói với Trương đồ tể:
- Thánh nhân là Di Lặc chuyển thế, trái tim từ bi, đã hạ Thánh chỉ, từ hôm nay cấm người trong thiên hạ đánh cá và sát sinh, giết chết vô số sinh linh vô tội, ngày mai ngay cả thịt cũng không cho bán… Ngươi cũng phải sống chứ hả. Khụ! Chỗ thịt này là heo đã giết, cũng không có cách nào, xẻ bên trái kia bán cho ta, tính rẻ rẻ chút đi, hôm nay ngươi không bán được, mai cũng không có cơ hội bán nữa.
Trương đồ tể đứng đó, mặt mày ngơ ngác, căn bản vẫn không nghe rõ lời bộ khoái này nói. Ông nội y giết heo, cha y cũng giết heo, cả đời y cũng giết heo, từ nhỏ tới giờ cũng chưa học qua nghề nào khác. Hiện giờ Hoàng đế không cho giết heo, sau này y sẽ sống thế nào?
- Cái tên Tần Hoài Đức đáng chết vạn lần, đẻ con không có lỗ đít kia, mau cút khỏi nhà ta!
Trong một ngõ nhỏ phía đông Tích Thiện Phường, Lưu nãi nãi đang nổi đóa truy đuổi sau phường đinh, vừa đuổi vừa mắng, quả trứng cầm sẵn trong tay cũng không nhớ đặt xuống. Quả trứng đó gà mái còn đang ấp, vẫn còn rất ấm. Gà mái bị mấy phường đinh đuổi theo, đập cánh phạch phạch giữa sân, bụi đất bay mờ mịt.
Tần Phường chính là do Lưu nãi nãi chăm từ nhỏ tới lớn, bị lão nhân gia mắng mấy câu cũng không dám cãi lại, chỉ co đầu rụt cổ đứng đó, hậm hậm hực hực.
Tần Phường chính, chuyện này ngươi không thể!
Đỗ Thiên Vĩ, con của Lưu nãi nãi đang làm Nhị chưởng quỹ của cửa hàng tơ lụa, kiến thức rộng rãi, đột nhiên nghe được tin dữ cũng không kinh không hoảng, nói với Tần phường chính:
- Ai nói nhà ta nuôi gà này là để ăn? Chúng ta ăn trứng gà cũng không có tội gì chứ? Đây cũng không phải tội sát sinh!
Một phường đinh giải vây cho Tần phường chính:
- Đỗ tam ca, lời này của huynh ai mà tin được. Bây giờ nó đẻ trứng đương nhiên không phải là huynh giết, nhưng nó còn đẻ trứng nữa không? Nếu huynh vụng trộm giết, chúng ta cũng không biết, đây là chống lại Thánh chỉ đó.
- Sao lại như vậy được?
Đỗ Thiên Vĩ cố tươi cười chân thành nói:
- Cùng lắm thì…các ngươi cứ quản chế như quản chế trâu cày ấy, đăng ký sổ sách đi. Ở nhà ta nuôi mấy con gà mái, tự ý giết một con sẽ bị bắt vào ngục ăn gậy, chẳng phải vậy sẽ được sao?
Mấy phường đinh nghe vậy liền động tâm, nhà bọn họ cũng có nuôi gà, vừa rồi đã dặn người nhà giết sạch, khỏi phải phóng sinh uổng phí, nếu bảo vệ gà như trâu bò, ta chỉ ăn trứng chứ không giết gà, vậy là chu toàn rồi?
Tần phường chính vừa bị mắng tới máu chó đầy đầu không vui hừ một tiếng, nói:
- Thối lắm! Trứng gà không phải đồ ăn mặn sao? Trứng gà không phải sinh linh sao? Vậy gà con từ đâu mà ấp ra?
Đỗ Thiên Vĩ nói:
- Trứng gà không có da lông xương thịt, không có huyết mạch, sao có thể xem như đồ tanh? Có bản lĩnh thì moi lấy cục xương từ trong quả trứng gà ra cho ta xem!
Tần Hoài Đức còn muốn bảo vệ vị trí phường chính của mình, không muốn vì một con gà mái mà hủy hoại tiền đồ của mình, lập tức nói:
- Trứng gà có thể ấp ra gà con, có nghĩa trứng gà cũng có sinh linh. Không phải sinh linh thì lấy gì ấp ra sinh mạng? Cho nên, ngươi muốn nuôi gà mái đẻ trứng cũng được, nhưng trứng này không thể ăn.
Trong nhà Lưu nãi nãi, Tần phường chnhs đang cùng Đỗ Nhị quản sự tranh cãi xem trứng gà là đồ tanh hay đồ nhạt, mãnh liệt biện luận một tràng đầy ý nghĩa triết học.
Chơ bắc, chợ nam, chợ đông cùng với hơn một trăm hàng quán trong các chợ các phường đều tăng giá, trong vòng một nửa canh giờ, giá cả tăng gấp đôi, vô số người tranh thủ trước khi các công sai võ hầu và phường chính đến nhà, liều mạng giết sạch gà vịt trong nhà, náo nhiệt hơn cả năm vừa rồi.
Khóc rống đấy, chửi bới đấy, nhưng cũng không biết làm sao. Cả thành Lạc Dương gà bay chó sủa, ồn ào náo động. Lúc này, ngoại trừ mấy người bán đồ ăn mặt mày hớn hở, liều mạng tăng giá, có lẽ chỉ có Lý Đường Sơn Lý đại chưởng quỹ ở chợ bắc là cảm thấy vui vẻ.
Lý chưởng quỹ bán sỉ heo dê gà vịt, ngày hôm qua nhận được tin tức của muội tử là thị nữ thiếp thân của Nhạc An hầu, sáng sớm hôm nay bắt đầu giảm giá tiêu thụ trên diện rộng, còn tìm lý do cho việc này “Mừng sinh nhật của mẫu thân, nên giảm giá!”
Mấy nhà bán sỉ khác đều cười y phát điên rồi, giờ thì sao? Ha ha ha! Sáng hôm nay, tiểu thương chợ nam đi mua thịt nghe nói Lý đại chưởng quỹ giảm giá tiêu thụ, tất cả đều chạy tới nhập hàng, vừa khen y hiếu tâm cảm động đất trời, vừa tận khả năng tranh thủ chiếm tiện nghi của y.
Trời còn lạnh, không sợ thịt để ăn ở nhà bị hỏng, các nhà buôn khác đều lạnh mắt xem náo nhiệt. Giờ thì vui rồi, mấy vị kia muốn khóc cũng không khóc được. Chợ thì chiều mới mở, các tiểu thương đều nhập hàng từ sáng, xế chiều đi bán hàng, giờ không kịp nhập hàng nữa, mấy nhà bán buôn nhìn từng núi thịt trong nhà, chỉ trông mong mấy gia đình gần đó mua bớt, nhưng có thể bán ra được bao nhiêu đây?
Lý đại chưởng quỹ vui sướng tươi cười, quay đầu nhìn lại chỗ thịt heo thịt dê còn chưa kịp bán đi, cười mà nước mắt giàn giụa:
- Thân là thiên tử, sao lại có thể làm chuyện hoang đường như vậy. Tự người tin thần tin quỷ thì thôi, người nguyện ý năm ngày ba bận sửa niên hiệu cũng thôi, người muốn xây Thiên khu lục soát hết đồ đạc bằng đông trong nhà ta, ta cũng nhịn. Bây giờ ngay cả thịt cũng không cho ta bán, khác nào muốn giết từng người một!
Tình hình tương tự diễn ra khắp thành Lạc Dương, công sai mang áo vàng, lưng đeo cờ tam giác, cưỡi khoái mã ngựa không dừng vó phi tới các dịch trạm, tình hình này sẽ như ôn dịch lan tràn khắp thiên hạ. Một màn kịch hoang đường đang diễn ra khắp thiên hạ Đại Chu.
Dương Phàm đến bên bờ sông, biết được chân tướng sự việc, hắn cũng chẳng bênh vực mấy người ngư dân này.
Đây là Thánh chỉ, hắn cũng không có tư cách tức giận bất bình. Dương Phàm thúc ngựa chạy vội tới chợ nam, vội vàng mua chút trứng gà trứng vịt thịt heo thịt chó về, Tiểu Man đang có thai, chẳng lẽ để cho hai mẹ con nàng ngày nào cũng phải ăn rau xanh đậu hũ sao?
Để có thể làm người chồng tốt, người cha tốt, Dương Phàm việc nghĩa không chùn bước gia nhập vào đại quân tranh cướp mua.
Chương 473: Bão tố tranh mua.
Hôm nay, quầy hàng nổi tiếng nhất chợ Nam là hàng thịt.
Tuy người chạy đến chợ tranh thịt phần lớn là nhà bình thường, nhưng cũng đều là người biết tin trước. Người nhà quyền quý luôn có gia đinh quản sự, người hầu tùy tùng, những người này ở bên cạnh chủ nhân cũng rất được yêu quý, ai cũng có tam thân lục cố, nên chủ nhà vừa nhận được tin, bọn họ cũng biết tin.
Bởi vậy, nhà những người này là những người đầu tiên đến chợ, đợi chợ mở cửa. Ba chợ ở Bắc, Tây, Nam vừa mở đã có vô số dân chúng chen nhau vào. Rất nhiều người bán hàng ngạc nhiên phát hiện, phần lớn người xông vào chợ đều lao về phía cửa hàng thịt.
Rất nhanh, người biết sau cũng vào chợ. Sau đó, những người không biết tin, đến chợ cũng chỉ định mua những thứ khác cũng nghe được tin tức do khách nhân đã mua được thịt ra về kích động kể lại, cũng bỏ lại hết thảy, gia nhập vào đội ngũ tranh mua thịt.
Trước cửa hàng bán đồ trang sức, châu báu ngọc khí vốn đã ít người, lúc này hoàn toàn có thể giăng lưới bắt chim. Hàng ăn vặt chỉ tròn mắt há miệng nhìn người ta tranh trứng tranh thịt, lại cúi đầu nhìn đồ ăn ngon đẹp của mình, không rõ vì sao bọn họ lại bỏ hết đồ ăn ngon lành ở đây, đều chém giết vì mấy con vịt sống mấy miếng thịt tươi.
Người Hồ từ Tây Vực tới, trên vai đắp một tấm vải bố trắng, mới ban đầu còn đang thao thao bất tuyệt khoe mình dệt vải thế nào, lúc này đã sớm ỉu xìu dựa vào khung cửa, đôi mắt lam đảo tới đảo lui, nghĩ bụng nếu dân chúng Đại Đường thích ăn thịt đến thế, lần sau có khi mang thêm dê đến. Rõ ràng thịt này còn bán chạy hơn cả vải vóc.
Trong phường, tranh cướp đã phát điên. Chỉ cần có một tí thịt, trước quầy hàng lập tức chen chúc đầu người đen sì, mua như không cần tiền. Hàng bán gà sống vịt sống thịt chó thịt dê, vì đều là vật còn sống nên hàng hóa cũng không chuẩn bị nhiều lắm. Cho dù như thế, ngày thường cũng chẳng bán hết hàng được, vì dân chúng ở đây còn xa mới tới mức mỗi ngày đều có thịt ăn.
Còn lại chính là cửa hàng bán thịt ăn, tiểu nhị luống cuống bọc thịt bán thịt, chỉ nhìn con dao sắc nhọn trong tay mình cắt thịt, gói thịt, đầu không ngẩng mắt không liếc, tiền do khách tự bỏ vào cái sọt bên cạnh bàn thịt, để cho, bao nhiêu cũng mặc kệ.
Người chen chúc đằng sau kiễng chân nhìn thấy bàn thịt càng lúc càng ít, gấp đến không nhịn được, quát lớn:
- Ta trả tiền rồi!
Ném tiền vào cái giỏ, lại hô to:
- Ta trả tiền hết trước rồi! Ta trả tiền hết trước rồi! Mau cắt thịt cho ta!
Chưởng quầy bán thịt bắt tay đứng sau lưng tiểu nhị, ngẩn người nhìn cảnh buôn bán bạo phát này, nghe tiếng tiền rơi vào sọt đinh đang, nhìn chồng tiền càng lúc càng cao, trên mặt không hiện chút vui vẻ nào.
Đây là lần cuối cùng! Hôm nay bán xong, ngày mai biết buôn bán gì đây? Ngày hôm nay có kiếm được nhiều hơn đi nữa thì cũng không thể nuôi sống gia đình cả đời.
Mắt thấy trời đã ngả dần về chiều, nhập thêm thịt sỉ về bán cũng không kịp nữa, hơn nữa trong tiệm cũng giảm bớt nhân sự đi nhập hàng, chỉ có vài tiểu nhị đang loanh quanh chạy qua chạy lại, đâu có ai rảnh rỗi đi nhập hàng.
Không phải, đứa trẻ kia cũng giúp, vừa liều mạng chen lấn trong đám người bên bàn, vừa to cái miệng như con vịt mà hô:
- Đừng có đẩy! Đừng có đẩy! Lật bàn bây giờ, nhà ta sẽ không bán thịt nữa!
Chưởng quầy cười u sầu, thầm nghĩ:
- Đúng vậy! Từ ngày mai thật sự không thể bán thịt!
Dương Phàm vừa đến hiện trường đã choáng váng mặt mày, cho đến giờ hắn cũng không ghĩ hàng thịt sẽ cháy hàng như thế. Dân chúng bình thường ngày thường khó có thể mua chút thịt, ngày lễ ngày tết cho dù muốn ăn thịt cũng không nỡ tiêu. Nhưng lúc này thì lại khác, giờ không mua, vĩnh viễn cả đời cũng không được ăn thịt. Ai nấy đều tranh cướp phát điên.
Dương Phàm ngồi trên lưng ngựa run sợ nửa ngày mới tỉnh táo lại, buộc ngựa bên đường, lao tới.
Người đông như núi, đầy như biển!
Dương Phàm một thân võ công, trong đám đông mãnh liệt lại bị chen tới chân không chạm đất, như cây gỗ khô trôi giữa thủy triều bị đẩy tới đẩy lui. Tất cả mọi người, tận dụng hết khuỷu tay, vai, hông, eo, mông, hết thảy bộ phận có thể sử dụng, đẩy, va, cọ, lắc, vật lộn xông lên.
- Tiếp tục như vậy thật không thể được.
Mới đầu động tác của Dương Phàm còn gượng gạo, ngại tranh đoạt với người khác như vậy, nhưng nghĩ đến trong nhà còn có một thai phụ, trong bụng đang mang con của mình, đây đúng là lúc cần bổ sung thêm dinh dưỡng, nếu không có súp gà, không có đuôi cá tươi, mỗi ngày đều là cơm trứng với rau khô…
Thật xót xa…
Vì vợ, vì con. Liều mạng!
Dương đại quan nhân quyết định vứt bỏ thể diện quan lại, thề phải tranh giành thực phẩm với dân thường.
Hắn hét lớn một tiếng, cúi mình xuống, cứng rắn gồng vai, quặn bụng, hạ hai chân xuống đất. Hai chân vừa chạm đất đã bén rễ, trên người dồn khí, cũng không biết làm thế nào, chợt nghe những tiếng kinh hô, những người đang xúm xít gần nơi bán thịt giống như bị một làn sóng lớn vỗ ập tới nhanh chóng dạt sang hai bên.
Đám người đang liều mạng xông vào trong bị người này đẩy mạnh ra, lảo đảo ngã xuống xa hai ba trượng, ở giữa đám người ngã xuống, trong phúc chốc, khắp phạm vi ba bốn thước xung quanh chỉ có một mình Dương Phàm đứng đó. Hắn thầm than một tiếng hổ thẹn, rồi vội vàng thừa dịp này xông tới.
Từ trước tới nay, Dương Phàm đều dùng chiêu số quan trường, rất ít khi vật lộn quyền cước với người khác, nên cơ hội dùng võ công thượng thừa “Triêm y thập bát điệt” này cũng không nhiều, tuy trước đó hắn đã từng định chỉ dùng chiêu này trong khuê phòng thôi.
Chỉ là có một lần hắn toàn lực thi triển, khiến cho Uyển Nhi kinh hô:
- Muốn chết!
Rồi ngất luôn, làm hại sau này Dương Phàm có muốn nếm thử lại đi nữa cũng chỉ có thể hạ uy lực của nó xuống một nửa. Nếu không ngay cả là nữ nhân thành thục như Uyển Nhi cũng chịu không nổi.
Lúc này Dương Phàm lại dùng đến võ công thượng thừa này, không nghĩ tới lần này dùng nó lại là để…mua thịt cho vợ con.
Dương Phàm đại thi triển “dâm uy”, gạt hết người bên cạnh ra ngoài, đứng đó như hạc giữa bầy gà. Nhưng đây chỉ là công phu trong thời gian ngắn, đám người bị hắn gạt ra lại vây sát lại, dân chúng xung quanh lại xông tới. Chỉ trong nháy mắt này, Dương Phàm bổ nhào về phía trước, như một cơn sóng ập tới sạp thịt.
Chưởng quầy đứng đó ngơ ngẩn nhìn hắn, vừa rồi Dương Phàm chấn động uy phong bát diện, có ai không nhìn thấy hắn? Liếc nhìn hắn một cái, hai mắt chưởng quỹ sáng ngời, kích động tới run rẩy cả người:
- Được cứu rồi!
Dương Phàm không biết y, nhưng y biết Dương Phàm.
Ở chợ Nam, Dương Phàm là một nhân vật phong vân. Tuy hắn không thường xuyên xuất hiện ở đây nhưng có tới mười tám cửa hàng, hơn nữa đều là cửa hàng có thực lực kiếm nhiều tiền nhất. Nếu không phải vì hắn là quan viên, hơn nữa còn là Hình bộ Lang trung, chức cao như vậy, sớm đã được đề cử làm hành thủ chợ Nam, trở thành đại biểu bách nghiệp của chợ Nam.
Chưởng quầy nhìn trên bàn chỉ còn lại không đến hai miếng thịt heo, đột nhiên lấy lại tinh thần, hét lớn:
- Đóng cửa! Không bán, không bán!
Khách nhân đã xông tới bên cạnh nổi nóng:
- Chưởng quầy, trên bàn không phải còn hai miếng thịt sao? Sao lại không bán?
Chưởng quầy trợn mắt:
- Thịt đó ta giữ lại để mình ăn có sao không? Không bán nữa, không bán nữa!
Bà vợ y từ trong cửa hàng nghe được, vội vàng chạy ra, nói với y:
- Ông già nên hồ đồ rồi phải không? Hai miếng thịt này nếu đổi thành gạo và mì có thể ăn được bao lâu? Ông còn muốn giữ thịt lại ăn sao?
Chưởng quầy hung hăng trừng mắt nhìn bà vợ, nhỏ giọng khiển trách:
- Đàn bà nàng thì hiểu cái gì. Đi đi đi, đừng làm phiền ta.
Y xoay người lại, tiếp tục la hét:
- Không bán nữa! Chỗ thịt ấy là ta giữ lại cho mình. Lưu Thất, Hoắc Nhị, nhanh cất thịt vào!
Tuy chúng dân bất mãn, nhưng cũng không dám cướp đoạt, chỉ có thể tức giận tản đi, Dương Phàm đang liều mạng chen lên, mọi người tản ra, hắn bèn lao tới bàn thịt, chỉ thấy vị quan lão gia này chen tới đầu tóc bù xù, vạt áo rách tan, áo choàng cũng nát, giày cũng rơi mất một chiếc, còn lại một cái cũng xộc xệch móc vào chân.
Mắt thấy người ta không bán nữa, Dương Phàm không khỏi thất vọng. Hắn phẫn nộ sửa sang lại quần áo, đang muốn đi tới chỗ khác xem thử, hôm nay nhất định phải cướp cho được vài cân thịt về cho nương tử. Chưởng quỹ kia cúi đầu khom lưng chạy ra chào, đôi bàn tay mập mạp túm chặt tay hắn, rưng rưng nói:
- Dương chưởng quỹ ơi…
Dương Phàm được chưởng quầy hàng thịt tất cung tất kính đón vào trong, ước chừng sau ba nén hương, quần áo đầy mỡ, y ôm ra một bao vải, từ trong một khe hở nho nhỏ bằng nửa cái ván lén lút đi ra, hai miếng thịt vừa rồi không bán đã rơi xuống túi hắn.
Ông chủ cửa hàng thịt lập tức sẽ thất nghiệp, mà Dương Phàm lại nắm trong tay mười tám cửa hàng phồn hoa nhất khu chợ Nam, chỉ cần hắn đồng ý giúp đỡ một chút, bất kể là chuyển sang cái gì vẫn là nếu không hối lộ chút thịt này, chưởng quầy này sẽ không thể kinh doanh gì nữa. Vì thế, hai miếng thịt heo này chính là lễ gặp mặt của y