Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia mái hiên, Liễu Quân Phan đã biết rõ tâm ý của tiểu cô nương, không khỏi mở cờ trong bụng, run giọng nói:

- Tiểu nương tử…

Thiên Ái Nô xấu hổ cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Gọi như vậy, khách khí quá, lang quân…Gọi ta là Tiểu Anh được rồi.

- Tiểu….Tiểu Anh.

Cho dù có là đồ ngốc thì lúc này cũng biết được tâm ý của cô nương ấy rồi, huống hồ là người đã lăn lộn trong son phấn tình trường như Liễu Quân Phan. Liễu Quân Phan xém chút nữa thì đã ngất đi, hắn trăm vạn lần không thể ngờ rằng mình lại lọt vào mắt xanh của thiên kim đại thiểu thư nhà hào phú.

Hắn từng nghe nói qua, nữ tử ở Đôn Hoàng được tự do hơn rất nhiều so với nữ tử Trung Nguyên, thiếu nữ ở đó có thể được tự do chọn vị hôn phu mà không cần có sự đồng ý của gia đình, chỉ cần hai người có tình có ý với nhau, gia tộc sẽ không can thiệp vào. Hắn còn nghe nói, ở Đôn Hoàng có một số thiếu nữ còn sống thử với vị ý chung nhân của mình…

Thiếu nữ trước mặt xinh đẹp kiều mị, như hoa như ngọc, nếu được cùng nàng se mối nhân duyên, đó là chuyện tốt cầu cũng không được, huống chi với gia thế của nàng, nếu có thể cùng nàng thành vợ thành chồng, Liễu Quân Phan hắn chẳng phải là một bước lên trời, trở thành phò mã nhà quyền quý của Đôn Hoàng rồi sao.

Những thiếu nữ con nhà quyền quý từ nhỏ đã quen hất hàm sai khiến người khác ,nhưng cũng không có thứ gì là không có được, chỉ cần nhìn thấy vật hoặc người mình thích, càng khó đạt được càng cố gắng dành lấy, Liễu Quân Phan rất giỏi giao thiệp với loại phụ nữ tính khí bốc đồng như vậy, hắn vô cùng tự tin, với bản lĩnh được lòng các cô gái của hắn, nhất định sẽ có được trái tim của cô gái Tiểu Anh này.

Hắn, đời này có chỗ dựa rồi.

- Tiểu Anh.

Liễu Quân Phan kích động tìm lấy bàn tay non mềm của Tiểu Anh, khó khăn lắm mới đụng tới đôi tay trắng như tuyết ấy, “ Hạ Hầu Anh” lại đột nhiên rụt tay lại, dường như nhớ ra điều gì đó, hồ nghi hỏi:

- Hôm ấy ở quán rượu, Tiểu Anh nhìn thấy lang quân đi cùng một người phụ nữ trung niên, hôm nay lại nhìn thấy hai người cùng nhau thưởng ngoạn Lạc Thủy, nhìn tuổi tác đó hẳn không phải là mẫu thân chàng, cô ấy… cô ấy là ai?

- À …

Trong lòng Liễu Quân Phan khẽ run, thấy đôi mắt hồ thu của tiểu cô nương cứ chằm chằm nhìn mình không chớp mắt, trong lòng càng thêm hoảng loạn, giờ phút này trong đầu hắn chỉ nghĩ tới giàu sang quyền quý, mơ giấc mộng nắm được cả mĩ nhân lẫn của cải, đâu ngờ chưa gì mộng đẹp đã nhanh chóng biến thành bọt nước, trong lúc cấp bách, hắn thuận miệng nói bừa:

- À , nàng nói tới vị phu nhân đó à, đó là một góa phụ cùng một phường với ta, họ Diêu, cũng có thể coi là một người họ hàng xa với ta. Tiểu sinh gia cảnh bần hàn, được đi học thật không dễ dàng, liền vừa đi học vừa làm quản gia bên chỗ Diêu phu nhân, kiếm chút tiền học phí, Diêu phu nhân rất quan tâm chiếu cố tiểu sinh, thấy ta sống không dễ dàng gì, cứ khi nào đi du lịch cũng kéo ta đi cùng, thăm thú cuộc sống bên ngoài.

“ Hạ Hầu Anh” nhẹ nhàng thở phào một hơi, nói:

- Ồ! Hóa ra là thế! Vậy ta yên tâm rồi. Ai dà! Chàng xem, hạ nhân nhà ta đang đánh cầu với người bên ngoài kìa, hay đấy, nào, lang quân đi tới xem cùng ta đi.

Liễu Quân Phan kinh hãi, đang muốn tìm lí do thoái thác, “ Hạ Hầu Anh” không nói câu nào, nắm lấy tay của hắn, vui vẻ chạy lên phía trước.

Được đôi tay non mềm nắm lấy, dịu dàng ấm áp, dễ chịu vô cùng, thiếu nữ này gia thế cao quý, của cải giàu ngang một nước, lại thêm dung nhan xinh đẹp kiều diễm, khiến trong mắt Liễu Quân Phan cô càng thêm quyến rũ vạn phần, không tiếc khiến mình trở nên ti tiện trước Diêu phu nhân, hắn đâu dám làm cho mĩ nhân trước mặt không vui.

Trong lúc lâng lâng vui sướng, hắn đã bị “Hạ Hầu Anh” kéo đi, không tự chủ mà chạy tới sân bóng.

Sở Cuồng Ca truyền bóng tới, Dương Phàm thấy bóng ngay trước mặt, không thể không đánh, không ngờ một gậy đánh ra, quả bóng đã bay đi, cứ thế mà bay ra ngoài sân, suýt nữa thì đập vào người xem, làm cho đối phương cười mỉa một trận.

Nhưng cầu thủ bên đội Dương Phàm lại bị bao vây lần thứ hai, lại bất đắc dĩ phải truyền bóng cho hắn, Dương Phàm đánh ra một gậy, lần này bóng bay như chớp, xuyên qua khe trống giữa mấy tên cầu thủ đối phương, chuẩn xác đáp trúng trước ngựa của Sở Thiên Ca.

Pha truyền bóng này vô cùng chính xác, may mắn hơn chính là người hắn chọn lại chính là người đang nóng ruột phản công, quả bóng bay tới phía cuối cùng của hàng đối thủ, Sở Cuồng Ca nhận lấy bóng, lợi dụng khoảng trống đằng sau đối thủ, đánh bóng vào cầu môn, đổi tỉ số thành năm- hai.

Hầu như ai cũng nghĩ Dương Phàm là mèo mù vớ cá rán, cho nên khi lần thứ ba bóng bay tới chân hắn, không ai nghĩ rằng hắn sẽ lại đánh ra một pha bóng đẹp, nhưng khi cây trượng của hắn vung ra, quả bóng lại đi đúng đường, chọn đúng người, biến tỉ số thành năm- ba.

Lúc này, ai cũng nghĩ rằng hắn là hắn giả heo ăn hổ, giả vờ không biết chơi bóng.

Kỳ thật, Dương Phàm thực sự không biết chơi bóng, cũng không biết cưỡi ngựa.

Thế nhưng, hắn biết chơi “ sắc mạt khắc”.

Dương Phàm từ nhỏ lưu lạc Nam Dương, “ Sắc mạt khắc” là một kiểu chơi bóng rất thịnh hành ở Nam Dương.

Dân tộc các nước trên thế giới đều đã từng phát minh ra các trò chơi về bóng, chỉ có điều cách chơi khác nhau, quy tắc cũng bất đồng, loại bóng cũng không giống nhau. “ Sắc mạt khắc” của Nam Dương dùng bóng đan từ cây mây một loại cây rỗng ruột, cách chơi cũng rất tùy tiện, có thể dùng tay chơi, có thể dùng chân đá, cũng có thể dùng gậy đánh.

Kiểu chơi bóng này tính cạnh tranh cũng không cao, mà chủ yếu chú trọng kĩ thuật, là một trò chơi tiêu khiển giết thời gian của những người rảnh rỗi ở Nam Dương. Nhưng do bóng ở trò này rất nhẹ, cho nên rất khó đưa bóng đi đúng, yêu cầu một kĩ thuật khống chế bóng khéo léo. Mà với môn “ Sắc mạt khắc” Dương Phàm chính là một cao thủ.

Quả bóng lần đầu bay ra ngoài là do chưa ước lượng được trọng lượng và độ cứng của bóng, tuy bóng đi lệch, nhưng trong lòng hắn đã nắm rõ được về bóng, lần thứ hai khi có bóng, hắn đã nhanh chóng điều chỉnh được lực đánh và góc đánh bóng.

Môn bóng ngựa cũng là một môn thể thao, mà đã là thể thao thì yêu cầu phối hợp sự linh hoạt, sự dẻo dai, khéo léo và sức mạnh cơ thể, đối với yêu cầu phản ứng nhanh và phán đoán phân tích tình hình thì không Dương Phàm không chỉ là một cao thủ “ sắc mạt khắc” mà còn là một cao thủ võ thuật, đều đã đạt tới tiêu chuẩn cao nhất của môn bóng ngựa.

Khuyết điểm của hắn chỉ là không biết cưỡi ngựa và không quen với cây gậy. Nhưng cũng giống như Bát Quái Chưởng tông sư rơi đầu để đi học bổ treo chưởng, với sự lĩnh ngộ của hắn với võ thuật và tố chất cơ thể của hắn, chỉ mới học cũng có thể khiến cho người học ba năm bổ treo chưởng phải thán phục.

Dương Phàm chỉ cần biết một ít kiến thức về phương diện này là có thể hơn xa mấy tên cầu thủ chuyên nghiệp rồi, tuy kĩ thuật cưỡi ngựa thì không thể tức khắc nâng cao được, không thể sai ngựa di chuyển linh hoạt, cướp bóng, dẫn bóng, tiến công, nhưng với con mắt tinh tường của hắn, chỉ cần nhìn qua một lượt là có thể xác định được thế trận một cách chuẩn xác, tìm ra nhược điểm của đối phương, bóng đi tới gậy của hắn là ngay lập tức sẽ tới ngay người hắn cần truyền một cách dễ dàng.

Sở Thiên Ca thay đổi chiến thuật, bọn họ dàn ngựa ra giữa sân, Dương Phàm không di chuyển sẽ là người bày xếp trận, mở đường tấn công, bất cứ khi nào bị giữ bóng phải chuyền ngay cho Dương Phàm, Dương Phàm chỉ cần có được bóng là có thể khiến bóng lọt qua đối thủ mà tới trước ngựa của đội mình, bất kể người đó ở gần hay xa, bất cứ vị trí nào.

Nhất thời, toàn bộ trận địa đã đảo lộn, điểm số nhanh chóng đuổi lên, khoảng cách ngày càng lớn, đội bên Diêu phu nhân mười người bị sáu người bên Sở Thiên Ca tấn công liên hồi, không kịp trở tay.

Dương Phàm ở giữa sân, không tiến lên cũng chẳng lùi lại, cầm gậy đánh bóng ngồi trên yên ngựa, bóng không truyền tới thì dù có long trời lở đất hắn cũng không nhúc nhích, nhưng chỉ cần trái bóng đỏ bay tới trước ngựa hắn, thậm chí có sượt qua đầu, hắn cũng chỉ cần huơ một trượng là xong.

Chỉ cần gậy đã vung lên, có muốn lừa bóng của hắn, dẫn bóng của hắn, cướp bóng của hắn đều là điều không thể, bởi vì hắn giữ bóng chưa tới một giây là lập tức truyền bóng cho đồng đội, về sau, đội đối phương chỉ cần nhìn thấy hắn vung gậy là đã lo nhanh chạy về trấn thủ cầu môn rồi.

Mà Dương Phàm chỉ cần vung xong một trượng là lại ngồi yên xem như chưa có chuyện gì, đặt cây gậy trên yên ngựa, thờ ơ xem náo nhiệt trên sân.

Kệ ai hoành đao thúc ngựa, chỉ mình ta là đại tướng quân.

Dương Phàm tuy không tranh giành bóng, cũng không có tham gia vào vòng vây tranh đấu kịch liệt trong sân, cũng đã chiếm được thế thượng phong. Bên ngoài ai cũng muốn được nhìn thấy kĩ thuật đánh bóng tuyệt diệu của hắn, đến nỗi cứ khi nào người đội hắn có được bóng là lại hô hào lên:

- Truyền cho hắn! truyền cho hắn!

Dương Phàm có được bóng, vung lên một gậy là lại rộ lên một trận hoan hô cuồng nhiệt, mọi người đều bị chinh phục bởi kĩ thuật đánh bóng vô cùng tuyệt diệu của hắn.

Người Đường yêu thích môn bóng ngựa, Dương Phàm hiện giờ đã trở thành thần bóng trong mắt người xem, trận bóng này càng về sau thì những nỗ lực của đội đối phương chỉ còn làm nền cho sự tỏa sáng của Dương Phàm trong sự hô hào của những người hâm mộ.

- Vây lấy hắn, vây lấy hắn, ép hắn dẫn bóng!

Vương Như Phong đứng cạnh sân, hai tay úp thành loa, hô to với người của hắn trong sân, lại một đường bóng truyền tới ngựa của Dương Phàm, mấy cầu thủ đối phương trong giờ khắc bóng tới ấy đã ngay lập tức đuổi theo, bao vây lấy hắn.

Những người khác trong đội đối thủ cũng đang canh chừng những đồng đội của Dương Phàm, do những cầu thủ đối phương kèm quá chặt, Dương Phàm rất khó truyền bóng chuẩn xác tới đồng đội, hắn không dẫn bóng lọt vòng vây, chỉ có thể đánh bóng qua đầu đối phương, nếu vậy rất khó đảm bảo được bóng sẽ truyền tới chân ai.

Tiếng hò hét của khán giả đều im bặt, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn xem thần bóng trong lòng bọn họ đối phó thế nào vơi tình huống này, “ chiếc gậy thần kì” của hắn có thể lập nên thành tích một lần nữa hay không.

Bọn họ hy vọng cái lí do “ Dương Phàm không biết cưỡi ngựa” cũng chỉ là ngụy biện giống như chuyện Dương Phàm không biết chơi bóng, nếu như bây giờ Dương Phàm bỗng thúc ngựa xông lên, vượt qua vòng vây, dẫn bóng vào cầu môn, bọn họ sẽ không hề bất ngờ, cũng không hề thóa mạ hắn, mà sẽ điên cuồng hò hét cổ vũ hắn thôi.

Trước mặt mọi người, Dương Phàm đã di chuyển!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK