Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn đến bộ dạng của chú chó mực, ông lão không kìm được mắt chảy xuống, ông ấy ôm lấy con chú chó mực đã nương tựa sống cùng nhau bao nhiêu năm này, không ngừng giúp chú chó vuốt thẳng bộ lông màu đen của nó, mang theo tiếng khóc nức nở tang thương, lẩm bẩm nói:

- Đại hắc, đại hắc….

- Ô …

Cũng không biết trong ống tiêm Phác Thừa Ân đâm vào chú chó mực kia là thuốc gì, khiến chú chó mực hiện tại không còn chút khí lực nào, xụi lơ trên mặt đất, chỉ có thể ô ô kêu thảm thiết, bị ông lão ôm, nó cũng chỉ có thể thè lưỡi ra, cố sức liếm liếm cánh tay ông lão.

Nguyên nhân nó không chạy trốn trước tiên, hiển nhiên là lo lắng sau khi nó rời khỏi, tên kia sẽ nổi giận gây bất lợi cho ông lão.

Nhiều năm chung sống cùng nhau, giữa chú chó mực và ông lão đã có tình cảm vô cùng thâm hậu, nó là linh thú không sai, nhưng linh thú cũng có tình cảm.

- Cút ngay!

Phác Thừa Ân mặt không chút thay đổi, đá văng vào chú chó mực trên người ông lão, túm lấy gáy chú chó, lấy ra trong túi áo gió của hắn, nặn ra một viên thuốc.

- Uông …gâu gâu!

Đối mặt Phác Thừa Ân, chú chó mực lại lộ ra bộ dạng hung dữ lần nữa, đáng tiếc, toàn thân vô lực, tiếng kêu cũng uể oải, Phác Thừa Ân căn bản không phí sức lực gì, đem viên thuốc nhét vào trong miệng chú chó mực.

- Uông... Uông... Ô ô... NGAO...OOO...

Sau khi ăn vào viên thuốc, tiếng kêu của chú chó dần dần bén nhọn, tiếp theo, bộ dạng của nó cũng thay đổi, bộ lông màu đen của nó dần dần phai màu, cuối cùng biến thảnh một thân màu xám, mà trong miệng, răng nanh cũng bắt đầu thay đổi nhọn, rất nhanh liền biến thành một bộ răng nanh sắc bén.

Bị Phác Thừa Ân một cước đá văng, ông lão trợn mắt, há hốc mồm nhìn chú chó mực sớm tối làm bạn với mình biến hóa như thế, vẻ mặt không thể tin, ông phủ phục trên mặt đất, rốt cục tinh thần hồi phục lại, gắt gao nhìn chằm chằm Phác Thừa Ân la mắng:

- Ngươi cho đại hắc của ta ăn cái gì vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, không được lấy đại hắc của ta ra làm thí nghiệm.

Ông lão không nghĩ nhiều, ngược lại nghĩ đến Phác Thừa Ân đang lấy đại hắc của ông làm thí nghiệm, mà viên thuốc kia, rất có thể là viên thuốc nghiên cứu phát triển mới nhất.

Phác Thừa Ân hài lòng nhìn chú chó mực biến hóa, gật gật đầu lẩm bẩm:

- Linh thú huyễn sói, giỏi về ngụy trang, chỉ tiếc tu vi quá thấp, nếu không cũng thật sự khó làm người ta phát hiện.

Kêu thảm thiết vài tiếng, chú chó mực trở nên càng giống Sói nhắm mắt lại, không giãy dụa, cũng không kêu la nữa.

Phác Thừa Ân hết sức hài lòng gật đầu, sau đó lấy từ trên người ra một chiếc bao tải to, đem chú chó mực kia nhét vào bên trong, chuẩn bị rời đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Khốn kiếp, không cho ngươi đi!

Ngay tại thời điểm Phác Thừa Ân chuẩn bị rời đi, ông lão không biết lấy ở đâu ra khí lực, thoáng cái vươn người, gắt gao níu chặt lại Phác Thừa Ân, không cho Phác Thừa Ân rời đi.

- Lão già đáng chết này, thật không biết tự lượng sức mình!

Trên mặt Phác Thừa Ân đột nhiên xuất hiện một chút ác khí, hắn nhẹ nhàng nhún một cái, chân bị ông lão ôm đột nhiên vung lên, ông lão kêu thảm một tiếng, thân thể liền không khống chế được bay ngược về phía vách tường.

Đông!

Thân thể và vách tường đụng vào nhau âm thanh vô cùng vang dội, trong đó còn kèm theo một tiếng gãy vụn rất nhỏ, một cước này của Phác Thừa Ân, cho dù là một người còn trẻ tuôi, khỏe mạnh cường tráng cũng không chịu nổi, huống chi là một ông lão tuổi đã cao, thân thể suy yếu này?

- Phốc

Ông lão từ trên tường ngã xuống, đập lật người xuống băng ghế, miệng phun ra một ngụm máu tươi, tròng mắt vẫn trừng lên, không chịu nhắm mắt.

Kiều Dịch Hồng vẫn đi theo phía sau Phác Thừa Ân, đem toàn bộ cảnh tượng này thu vào trong tầm mắt.

Ông ta phủ phục trên một mặt tường ở sân, hai tay đã xâm nhập vào tường gạch bên trong, trên cánh tay, nổi gân xanh, lúc trước, hắn đã có mấy lần không kìm nổi, muốn hiện thân đi cứu ông lão và chú chó mực kia.

Kiều Dịch Hồng đã hiểu, người Hàn Quốc này xuất hiện ở đây, chính là muốn săn bắt chú chó mực kia và biến nó thành linh thú huyễn sói, và ông càng hiểu thêm, ông không phải đối thủ của người Hàn Quốc trước mắt này, huống chi lúc trước Trương Dương đã dặn đi dặn lại ông ta, phát sinh chuyện, nhất định phải giấu kín bản thân, sau đó gọi điện thoại cho hắn, giao cho hắn xử lý.

Cố nhẫn nại, Kiều Dịch Hồng cũng chỉ là muốn đợi Phác Thừa Ân sau khi rời khỏi, liền gọi điện thoại cho Trương Dương, chỉ là không ngờ, đến ông lão Phác Thừa Ân cũng không bỏ qua, một cước kia, ông lão rất có thể sẽ bỏ mạng tại chỗ.

Trước kia không có chứng cứ Phác Thừa Ân đến Hoa Hạ với rắp tâm bất lương, ông ta và Trương Dương đều không tiện ra tay, nhưng hiện tại, giết chết ông ta cũng chưa đủ.

Nếu Phác Thừa Ân không đá cước cuối cùng kia, Kiều Dịch Hồng cảm giác mình vẫn có thể nhịn được, nhưng ông ta đá ra cước kia, là một người Hoa, Kiều Dịch Hồng hoàn toàn không có cách nào nhịn xuống được.

Trên lãnh thổ Trung Quốc của ta, làm sao đến phiên một tên Hàn Quốc như ngươi kiêu ngạo càn rỡ.

Ba ~!

Kiều Dịch Hồng hung hăng đạp một cước xuống vách tường, nhảy lên thật cao, từ trên cao nhìn xuống Phác Thừa Ân, cúi xuống tiến lại, lấy mũi chân nhắm trúng đầu của Phác Thừa Ân, hung hăng đạp xuống.

Giờ khắc này, nội kình tâm pháp trong người Kiều Dịch Hồng điên cuồng vận chuyển, hắn cũng không giấu kín hơi thở, cũng không giữ lại một đường sống cho mình, trong mắt, chỉ có một mình Phác Thừa Ân.

Khóe miệng Phác Thừa Ân hơi hơi kéo lên, thời điểm Kiều Dịch Hồng nhảy từ vách tường lên, hắn cũng đã lộ ra một nụ cười.

Đối mặt với một cước sung mãn tức giận của Kiều Dịch Hồng kia, Phác Thừa Ân không né tránh, bộ dạng định liệu được trước.

Mắt thấy, một cước này sẽ đá vào trên đầu Phác Thừa Ân, thậm chí Kiều Dịch Hồng liên tưởng đến cảnh tượng Phác Thừa Ân bị ông ta đạp ngã gục trên mặt đất, sau đó sẽ hung hăng hành hạ hắn một trận.

- Chiêm chiếp!

Tiếng kêu cổ quái kia lại vang lên một lần nữa, sắc mặt Kiều Dịch Hồng đại biến.

Lần này, ông ta ta khẳng định mình không bị hoa mắt, lúc đầu ở cửa thôn Tử Kim, ông ta thật sự nhìn thấy có một con hồ ly chín đuôi.

Bởi vì, trước mặt ông ta, cả người con vật kia đen thui, lại có chín cái đuôi màu trắng.

Phanh !

Khi khoảng cách mũi chân của Kiều Dịch Hồng còn cách Phác Thừa Ân chưa đến nửa cánh tay, Cửu vĩ linh hồ một đầu đánh vào ngực Kiều Dịch Hồng, khiến Kiều Dịch Hồng đau quặn bụng, thay đổi tình thế, kết cục của anh ta và ông lão kia giống nhau như đúc, trực tiếp đập thẳng xuống vách tường phía sau.

ầm !

Cú va chạm này, vách tường này vốn dĩ không được rắn chắn, sân vách âm ầm sập, nửa người Kiều Dịch Hồng bị chôn trong gạch vỡ.

Cũng may Kiều Dịch Hồng đã tu luyện nhiều năm, tam tầng hậu kỳ nội công vô cùng dư thừa, trong nháy mắt đụng vào vách tường đó, toàn thân nội công trợ giúp anh ta đỡ mất phân nửa lực đạo, mới khiến Kiều Dịch Hồng khóe miệng chỉ có một tia máu, còn lại cũng không lo ngại.

Nhưng, va chạm trong nháy mắt Kiều Dịch Hồng rõ ràng nhìn thấy linh hồ chín đuôi kia phun ra một ngụm khói đen, mà màn khói đen kia, rõ ràng là có kịch độc, toàn bộ đều bị Kiều Dịch Hồng hít hết vào trong bụng, đây mới là trí mạng nhất.

- Tại cửa thôn Tử Kim, tiểu tử của ta đã phát hiện ra người rồi, ngươi đi theo phía sau chúng ta, ta không có bắt ngươi ra, là muốn xem, rốt cuộc ngươi theo ta là muốn làm gì, ngươi tưởng rằng, ta không bắt ngươi ra, thì ta không biết ngươi ở ngay đây sao?

Phác Thừa Ân chậm rãi đi tới, túm lấy áo Kiều Dịch Hồng, nhẹ nhàng lôi Kiều Dịch Hồng từ trong gạch đá dậy.

- Nói, ngươi rốt cuộc là ai, ai sai khiến theo dõi ta?

Phác Thừa Ân đột nhiên hét lớn một tiếng, trong thanh âm, cũng có một tia nội công hỗn loạn, chỉ là trong tia nội công hỗn loạn này, so sánh với Trương Dương, chênh lệch quá xa, trong thanh âm hỗn loạn nội công của Trương Dương, đã sử dụng thuật mê hoặc, có thể làm cho người ta nói ra hết thảy những gì mà mình biết, nhưng Phác Thừa Ân hét lớn, chỉ nhận được một cục đờm của Kiều Dịch Hồng.

Lúc mặt đối mặt, Kiều Dịch Hồng mới nhận ra, người Hàn Quốc này chính là người trực tiếp lãnh đạo Kim Hiền Thần, Phác Thừa Ân, một Giám đốc của tập đoàn Hàn Quốc Phác thị.

Đương nhiên Phác Thừa Ân cũng biết, Kim Hiền Thần ở Trường Kinh đã tìm thấy một trinh thám tư nhân có thực lực cường đại, tên Kiều Dịch Hồng, chỉ có điều rất đáng tiếc, khi Kiều Dịch Hồng xuất hiện ở đây, đã dịch dung, không phải bộ dạng trước kia, cho nên Phác Thừa Ân không nhận ra người trước mắt chính là Kiều Dịch Hồng.

Nhưng đối với Phác Thừa Ân, Kiều Dịch Hồng không nói câu nào, đáp lại cho hắn lại là một cục đờm.

Nhẹ nhàng né tránh cục đờm lẫn máu của Kiều Dịch Hồng, Phác Thừa Ân hừ lạnh một tiếng, tính nhẫn nại cũng không còn lại bao nhiêu.

Trên người của ông ta còn lại chút thuốc, trong chỗ thuốc này, cũng có chất ma túy trừ khử nội công, đương nhiên những thuốc này hoàn toàn là nhắm vào việc săn linh thú đêm này, chứ không phải đối phó với Kiều Dịch Hồng, Phác Thừa Ân, căn bản thấy luyến tiếc khi phải lãng phí một viên thuốc.

- Nếu ngươi đã không chịu nói gì, vậy là ngươi dứt khoát đi theo lão đầu này, cùng chết đi!

Phác Thừa Ân giận tái mặt, lập tức quẳng Kiều Dịch Hồng trên mặt đất, dù sao hắn cũng đã trúng độc của Cửu vĩ linh hồ, tuy nhiên một lát nữa độc phát thì sẽ bị tử vong, mấu chốt chính là, độc của Cửu vĩ linh hồ không phải phát tác ngay, mà là trước tiên bế tắc đường hô hấp, tiếp theo sẽ khiến huyết mạch dưới da nổ tung, có thể nói, trước khi chết, Kiều Dịch Hồng còn phải chịu đựng thống khổ cực đại, có thể nói chẳng khác nào bị đem chém thành trăm ngàn mảnh.

Phác Thừa Ân, không để ý đến Kiều Dịch Hồng, xoay người sang chỗ khác, đem chú chó bị biến thành sói nhét vào trong bao tải, buộc chặt lại, vác trên lưng, mà con linh hồ chín đuôi thực lực cường đại kia thì lẻn lên trên vai Phác Thừa Ân.

- Tiểu tử, kế tiếp chúng ta phải đi bắt con linh thú tam tầng kia, bắt được nó, chúng ta có thể quay về nghỉ ngơi rồi, ha ha ha ha…

Phác Thừa Ân vô cùng thân thiết sờ sờ con linh hồ chín đuôi, cười to, đắc ý ngạo mạn.

Đằng sau, sắc mặt Kiều Dịch Hồng đã trở nên đen thui, nghe thấy lời nói của Phác Thừa Ân, ông ta đột nhiên giật mình, rõ ràng Phác Thừa Ân không định dừng tay, mà còn muốn đi săn một linh thú khác nữa.

- Các ngươi, đáng chết, ăn cắp linh thú Trung Quốc của ta, chớ đắc ý quá sớm, Trương Dương sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Kiều Dịch Hồng cố nén đau đớn như bị mối cắn trong cơ thể, dùng hết chút khí lực cuối cùng, hét lên nói với Phác Thừa Ân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK