Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tỉnh rồi, người tỉnh lại rồi kìa!

- Anh chàng này giỏi thật đấy, kéo theo người ta mà còn bơi được xa như vậy!

Xung quanh có ít nhất ba bốn mươi người xúm xít đứng vây xem. Có người nghe nói có người rơi xuống nước liền chạy đến, ngoài ra những người khác trong sân khu giải trí cũng chạy đến bên này.

Từ khi Trương Dương nhảy xuống nước, đến lúc cứu được người lên, lại tiến hành châm cứu, thời gian tổng cộng cũng không đến mười phút, người xung quanh đều gật đầu đang bàn tán xôn xao, tán dương hắn rất nhiều.

Ngoài ra, chiếc thuyền ở giữa hồ kia cũng vào đến bờ hồ, hai cô gái trên thuyền cũng đã xuống thuyền, đang dìu đỡ một cô bé khác từ trên thuyền đi xuống dưới.

Cô gái được dìu đỡ kia chính là cô gái được Trương Dương cứu lên lúc trước, đưa lên trên chiếc thuyền kia. Chiếc thuyền của bọn họ có bốn người, đều rất trẻ tuổi, người bị rơi xuống nước chính là một nam một nữ.

Cô gái được Trương Dương cứu trước sau khi lên thuyền đã tỉnh lại, ngoại trừ việc bị uống nhiều nước bẩn, người cảm thấy khó chịu ra thì cô không sao cả, không nguy hiểm giống như chàng trai kia.

- Từ Lãng, Từ Lãng!

Cô gái lên bờ, kêu khóc chen vào trong đám người kia, người cô cũng ướt sũng, tóc đang nhỏ nước.

Chàng trai đang nằm trên mặt đất cuối cùng cũng mở mắt, đang muốn giơ tay ôm lấy cô bé kia, nhưng căn bản không còn chút sức lực nào.

- Cậu đừng có cử động lung tung. Bây giờ tôi đang khống chế bệnh tình của cậu, lát nữa còn phải đi bệnh viện tiếp tục điều trị!

Trương Dương đột nhiên nói với chàng trai kia. Anh chàng này quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, nhưng vẫn gật đầu.

Trương Dương lại lấy ra một lọ thuốc từ trên người của hắn, mở ra xem xem, lập tức đổ ra một viên nhét vào trong miệng của anh ta.

Cơ thể của chính bản thân mình thì chính mình rõ ràng nhất, sau khi rơi xuống nước thì bệnh tim tái phát, anh ta liền cảm giác lần này đời mình xong rồi, không ngờ lại được người ta cứu. Thứ Trương Dương đưa cho anh ta dùng chính là thuốc phòng thân của hắn, nếu chẳng may phát bệnh thì phải uống thêm một viên là yên tâm.

- Từ Lãng, đều là tại em không tốt, tại em ngoan cố, anh không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Cô gái không thể ghé vào người chàng trai, chỉ có thể nắm lấy một cái tay của anh ta và khóc. Hai cô gái trên thuyền lúc nãy cũng vừa đi đến, nhẹ nhàng an ủi cô.

Nghe bọn họ nói chuyện, người xung quanh giờ mới hiểu được, cô bé này và chàng trai là một đôi yêu nhau, cũng đều là học sinh. Lúc trước ở trên thuyền đã xảy ra chút cãi vã, kết quả cô gái muốn dọa chàng trai một chút, liền làm bộ như muốn nhảy xuống hồ.

Không ngờ cô bị trượt chân, ngã xuống hồ thật.

Chàng trai không biết bơi, nhưng vẫn nhảy xuống theo để cứu cô. Không cứu được người thì thôi, thiếu chút nữa thì bản thân mình cũng hi sinh. Lần này nếu không có Trương Dương ở đó thì hai người bọn họ thật sự phải làm một đôi uyên ương bạc mệnh rồi.

Hiểu rõ mọi chuyện, những người xung quanh chỉ trích cô bé này rất nhiều.

Trương Dương thì khẽ thở dài trong lòng một cái, cách làm của cô gái quả thật rất ngu xuẩn, tuy nhiên lúc này cô đã đã biết hối hận. Chỉ trích quá nhiều sẽ chỉ làm cô càng thêm hối hận, Trương Dương cũng lười không buồn nói.

- Tránh ra, tránh ra, vây quanh thế này để làm gì?

Một người đàn ông mặc quần áo màu lam, hơn ba mươi tuổi, mang theo mười mấy bảo vệ đang mặc đồng phục đã đi tới, vừa đi hắn ta vừa kêu to.

Đây là nhân viên quản lý phụ trách an toàn khu giải trí. Khu vui chơi phát sinh bất luận sự cố an toàn gì, hắn ta đều không tránh được có liên quan.

Người xung quanh nhường ra một lối đi, tuy nhiên những người đi thật cũng không được mấy người. Người trong nước đều thích xem náo nhiệt, những chuyện gây sự chú ý như vậy bình thường rất ít khi xảy ra.

Nhìn thấy trên người chàng trai kẹp đầy châm, nằm trên mặt đất không thể cử động, người đàn ông mặc áo màu lam lập tức cau mày.

- Nằm ở đây làm gì, nếu không sao rồi thì mau đứng lên!

Gã mặc áo lam rất không khách khí nói, các nhân viên an ninh bên cạnh gã cũng bắt đầu duy trì trật tự xung quanh.

- Anh ta có bệnh tim, lúc này không thể di chuyển lung tung được.

Trương Dương nhẹ nhàng nói. Bệnh tim bột phát rất kiêng kị di chuyển người bệnh lung tung. Đây cũng là lí do mà Trương Dương để anh ta vẫn nằm nguyên ở đó. Trước khi xe cứu thương đến, để anh ta nằm ở kia vẫn là an toàn nhất.

Anh ta đã nuốt thuốc rồi, còn có kim châm của Trương Dương ở trên người, nằm ở kia tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

- Bệnh tim cái gì? Đừng giả vờ ở chỗ này nữa, lập tức đứng lên, rời khỏi nơi này!

Gã đàn ông áo màu lam lớn tiếng kêu lên. Những người xung quanh lúc này không còn bàn tán chuyện đôi nam nữ rớt xuống nước nữa mà đều bắt đầu chỉ trích gã đàn ông này.

Người ta rõ ràng trên người còn kẹp đầy châm, lúc này người đang yếu không đi được, đây không phải là ép buộc à?

Trương Dương cau mày lại, thái độ của gã đàn ông làm cho hắn rất không hài lòng, suy cho cùng sự có cũng là xảy ra ở khu vui chơi này. Họ không đến an ủi bọn hắn thì thôi, lại còn đến đuổi họ đi.

- Không dậy nổi phải không, người đâu, khiêng anh ta lên, quẳng ra ngoài!

Gã mặc áo lam thấy chàng trai không cử động, lập tức lên tiếng sai bảo mấy người bên cạnh. Bốn nhân viên an ninh lập tức bu lại.

Gã mặc áo lam này là người phụ trách bảo an khu vui chơi, thật ra gã biết rất rõ tình trạng của chàng trai nằm trên mặt đất không được tốt lắm.

Chính là bởi vì như vậy, gã mới vội vã đuổi người ta đi. Người ra đến bên ngoài, dù có xảy ra chuyện gì cũng không có bất kỳ quan hệ gì với bọn gã, chỉ cần không có liên quan gì thì gã cũng không có bất kỳ trách nhiệm gì.

Mặt khác, gã cũng lo lắng mấy người này sẽ đi lừa bịp tống tiền khu vui chơi. Chuyện như vậy trước kia không phải là không xảy ra. Tóm lại gã vì trốn tránh trách nhiệm cho mình mà lúc này chỉ muốn đuổi người ta đi ra ngoài.

- Đừng chạm đến anh ta, động chạm đến anh ta mà xảy ra vấn đề, các anh gánh không nổi trách nhiệm này đâu!

Trương Dương đột nhiên nói ngăn cản bốn người bảo an kia. Việc này Trương Dương thật không muốn xen vào, nhưng người là do hắn cứu đấy, hắn nhất định phải chăm sóc người này cho đến lúc xe cứu thương đến.

Như vậy hắn mới coi là cứu được người ta đến cùng.

Gã áo lam hung hăng trợn mắt nhìn nhìn Trương Dương, rồi nói với những người bảo an phân bên cạnh:

- Cái gì gánh vác không nổi trách nhiệm? Mau ra tay, trách nhiệm này tôi gánh vác hết!

- Chỉ sợ anh cũng gánh không nổi trách nhiệm này, tội giết người, các anh ai gánh chịu nổi?

Trương Dương lạnh lùng nói một câu, lời này của hắn cũng không phải là đe doạ suông.

Chàng trai đang nằm trên mặt đất mặc dù trên người có kim châm cứu, còn uống thuốc, nhưng nếu di chuyển tuỳ tiện thì bất cứ lúc nào có thể làm bệnh tình nặng thêm, không phải là không có khả năng xuất hiện hậu quả ác liệt nhất.

Anh ta vốn không sao, lại vì người khác di chuyển tùy tiện mà xảy ra vấn đề. Như vậy, những người động chạm vào anh ta tất nhiên phải gánh lấy trách nhiệm này. Trong trường hợp Trương Dương đã nhắc nhở mà bọn họ vẫn kiên quyết không nghe thì thực sự có khác gì tội cố ý giết người đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trương Dương vừa nói như vậy, mấy nhân viên bảo an đều sửng sốt, bất giác quay đầu lại nhìn nhìn.

Tội giết người nặng như thế nào, bọn họ đều biết rất rõ. Cho dù gã áo lam nam nói gã sẽ chịu trách nhiệm, nhưng các nhân viên an ninh cũng không dám mạo hiểm như vậy.

- Cậu là ai?

Gã áo lam dường như có chút khó xử, nhưng vẫn trừng mắt lườm Trương Dương, trực tiếp hỏi một câu.

- Tôi là ai không liên quan gì đến anh!

Trương Dương không nhìn gã, chỉ nhẹ giọng nói, rồi lại ngồi xổm người xuống kiểm tra tình hình của chàng trai.

Tình trạng của chàng trai này đã đỡ một chút, ngoại trừ thở hơi nặng nề ra, xem không xảy ra vấn đề gì khác, đợi sau khi đến bệnh viện dùng chút thuốc, theo dõi thêm một thời gian nữa là có thể bình phục được rồi.

Vừa mới đứng lên, bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe cứu thương.

Vùng phụ cận cũng có vài bệnh viện, xe cứu thương tới coi như khá nhanh. Người ở cổng biết có người rơi xuống nước nên đã lập tức để cho xe cứu thương đi vào.

Xe cứu thương vừa đến, sự cố về an toàn là có người rơi xuống nước này sẽ không thể giấu được. Gã áo lam kia nhìn Trương Dương một cách hằn học, lập tức dẫn theo người của gã rời đi.

Gã muốn đưa người ra ngoài sớm một chút cũng là vì cố giấu diếm sự cố này. Tiền lương và tiền thưởng có thể liên quan mật thiết đến sự an toàn của khu vui chơi này, bất cứ sự cố gì đều sẽ ảnh hưởng đến gã.

Xe cứu thương đến đây, cũng có nghĩa là tất cả mọi người biết bên này có người xảy ra chuyện, cho dù gã có muốn giấu diếm cũng không giấu diếm được, cho nên gã mới oán hận Trương Dương như vậy.

Thằng cha này đổ hết trách nhiệm không thể giấu diếm sự cố này đều đổ lên đầu Trương Dương mà không biết suy nghĩ, chuyện như vậy bản thân mình không nên giấu diếm, đây mới là trách nhiệm công việc thực sự của gã.

Đối với sự oán hận của gã này, Trương Dương căn bản sẽ không để ý.

Hắn rút kim châm cứu trên người chàng trai ra, lúc này mới để cho anh ra lên xe cứu thương của bệnh viện. Trước khi đi anh chàng này rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, nói lời cảm ơn với Trương Dương.

Anh ta hiểu rõ nhất, nếu không có Trương Dương thì bây giờ anh ta đã là một xác chết rồi.

Sau khi xe cứu thương đi khỏi, mọi người xung quanh mới dần dần tản đi, cũng đều bàn luận về chuyện vừa rồi, bàn tán về Trương Dương nhiều nhất. Một lần lặn xuống nước tiến xa hơn 10m, còn cứu được hai người, biểu hiện hôm nay của Trương Dương nhất định sẽ bị rất nhiều người chú ý.

- Trương Dương, bạn giỏi thật đấy, Cố Thành lại nói là bạn không biết bơi.

Bọn Trương Dương cũng đi ra ngoài. Khi ra đi Hồ Hâm còn phấn khởi nói, tuy rằng cứu người không phải y, nhưng nhìn thấy Trương Dương cứu người y cũng rất vui vẻ, cũng có cảm giác tự hào.

- Tôi nhớ là chắc chắn không thể mà, Trương Dương bạn học bơi từ khi nào thế?

Cố Thành bĩu môi, có vẻ hơi oan ức. Trong ấn tượng của cậu ta chính là như vậy, chỉ có điều Trương Dương trở thành kiện tướng bơi lội như vậy từ khi nào thì căn bản cậu ta không biết.

- Không lâu lắm, khi tôi học bơi thì bạn không có ở đó.

Trương Dương cười cười. Thông qua kí ức, hắn phát hiện trước kia 'Chính mình' quả thật không biết bơi, cũng may chuyện này không làm người khác hoài nghi, nhưng sau này những chuyện như vậy phải chú ý nhiều hơn mới được, đừng để bị người phát hiện cái gì.

- Đúng là như thế mà, tôi nói tôi nhớ là bạn không biết bơi.

Cố Thành lập tức tiếp lời, sự giải thích của Trương Dương giống như đã rửa sạch nỗi oan ức của cậu ta, lúc trước cậu ta thực sư không có nói sai.

Có người rơi xuống nước, ít nhiều ảnh hưởng đến tâm lý vui vẻ của bọn họ, hơn nữa trước đó họ cũng đã chơi thử vài trò chơi đơn giản rồi nên bây giờ mấy người dứt khoát rời khỏi khu vui chơi.

Chủ yếu là do quần áo của Trương Dương còn ẩm, ngoài ra khi cứu người có rất nhiều người đều nhìn thấy mặt bọn hắn nên khi đi chơi, mọi người cứ chào hỏi hoặc chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn hắn, khiến bọn hắn cảm giác không được tự nhiên.

Hết hứng đi chơi tiếp ở khu vui chơi, mấy người quyết định đi dạo phố.

Đi dạo tất nhiên là khu cửa hàng giá rẻ ở khu thành cổ. Trong khoảng thời gian bận rộn này, đã lâu Tiểu Ngốc và Nam Nam không được ra ngoài đi dạo rồi. Hồ Hâm và Cố Thành cũng muốn cho mình thêm hai bộ quần áo.

Vừa lái xe, vừa phải bốc dỡ hàng, mấy bộ y phục của bọn họ đều hỏng cả rồi, quả thật cần mua vài bộ quần áo bền hơn để mặc khi làm việc.

Nhìn bọn họ đi dạo phố, Long Phong vừa đi theo vừa lắc lắc đầu.

Tất cả biểu hiện của Trương Dương trong hai ngày vừa qua đều hoàn toàn không giống với ấn tượng về một cao thủ võ công trong đầu gã. Nếu không phải gã và Trương Dương đã từng giao đấu, biết sự lợi hại của Trương Dương thì e rằng gã sẽ hoài nghi đối phương chính là một người bình thường. Điều này làm cho gã không hiểu, đồng thời cũng rất hiếu kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK