Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương cau mày không nói gì mà chỉ gật đầu.

Lúc trước khi bọn họ rời khỏi thôn trấn đã từng nhiều lần căn dặn là cần giữ bí mật chuyện này, vì thế Trương Dương mới cúng cho bọn họ 3 triệu tệ để sửa đường, mục đích chính là cho họ ngậm miệng.

Thật không ngờ chỉ qua một năm, thi thể Kim Quan Mãng vẫn bị người ta phát hiện, hơn nữa còn bị đào lên rồi.

- Trưởng trấn Vương đối với chuyện này một mực nói xin lỗi, gã đội viên độ bảo vệ để lộ bí mật cũng bị xử phạt, nhưng sau khi sự việc ra ánh sáng thì lượng phóng viên nhiều lắm, bọn họ cũng không có bất kỳ phương pháp nào xử lý nổi!

Long Thành lại nói một câu, đây đang giải thích giúp Trưởng trấn Vương.

Cậu ta quen biết Trưởng trấn Vương cũng đã lâu nên hiểu rõ ông ta là người như thế nào, chuyện mà Trưởng trấn Vương đã nhận lời thì nhất định sẽ làm được, điều đáng tiếc là ông ta có thể làm được nhưng lại không thể quản hết tất cả mọi người.

Chuyện lần này ông ta có trách nhiệm, nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của ông ta.

Hơn nữa ngày hôm qua Trưởng trấn Vương lúc gọi điện thoại cho cậu ta thì thậm chí đã khóc um lên, nói có lỗi với bọn họ, không hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ đã nhắn nhủ, còn nói sau này sẽ đem 3 triệu kia trả lại cho Trương Dương.

Lúc trước khi Trương Dương quyên ra 3 triệu đã có đưa ra yêu cầu, muốn bọn họ giữ bí mật, nếu không thì biến quyên tiền thành góp vốn, có quyền truy hồi.

Đương nhiên, Trương Dương sẽ không đòi lại thật, chỉ là Trưởng trấn Vương vốn thật thà cho là mình đã làm hỏng chuyện, không thể đối mặt với Trương Dương mà thôi.

- Báo tháng tư? Việc này đã qua lâu như vậy rồi sao?

Trương Dương lưu ý đến mốc thời gian ghi dưới tờ báo rồi đột nhiên lại hỏi một câu.

Long Thành gật đầu, Thường Phong cạnh đó lại lấy ra một tờ báo khác khẽ nói:

- Nói chính xác thì đó là chuyện hai mươi ba ngày trước, gã phóng viên kia vốn là đi xem trộm, sau khi xác định di cốt mãng xà thực sự lớn như vậy mới bỏ ra nhiều tiền tìm người đào lên, gã này vốn muốn lén mang di cốt đi, kết quả bị người của Trưởng trấn Vương phát hiện thì họ mới không được như ý, Trưởng trấn Vương còn đích thân dẫn rất nhiều đội viên đội bảo vệ canh giữ ở Dã Nhân Sơn, sau đó gã kia mới chụp ảnh đưa tin! Sau khi tin tức lan truyền ra ngoài thì rất nhiều phóng viên đều chạy tới như điên Nghe nói có rất nhiều đài truyền hình đều cử người đi, còn kinh động đến cả nhà đài CCTV!

Lần này chính là Lý Á lên tiếng, mấy người lúc trước đều đi săn, đều đã thấy con Đại Mãng xà đáng sợ này.

Lúc trước Trương Dương muốn che dấu tin tức thì bọn họ không có cảm giác gì lạ, nhưng bây giờ khắp nơi bị lật tẩy ra ánh sáng, bọn họ cũng cảm giác rất khó chịu, thật giống như bí mật của mình đã bị người khác biết được.

- Trương Dương. cậu lại xem cái này đi!

Long Thành lại đưa qua một tờ báo, lần này Long Thành trên mặt cũng thoáng ngưng trọng hơn.

- Di cốt Cự Mãng tại Dã Nhân Sơn không cánh mà bay?

Chứng kiến tiêu đề, Trương Dương nhịn không được sửng sốt mất giây lát, đoạn quay đầu lại liếc nhìn về phía Long Thành, kế đó lại lập tức cẩn thận xem lại tờ báo.

Đây là tin tức ba ngày trước, vì các mối quan hệ của Trưởng trấn Vương mà không ai có thể đem di cốt mãng xà đi được. Trưởng trấn Vương vẫn liên tục dẫn người đi bảo vệ.

Trưởng trấn Vương biết nhiều hơn đôi chút so với người khác, ông ta không thể xác định mãng xà chính là do Trương Dương giết chết, nhưng ít ra có thể xác định cái chết của con mãng xà ắt là có liên quan đến Trương Dương.

Không giữ được lời hứa lúc trước, không chính thức bảo vệ được bí mật này, vậy kế tiếp cho dù như thế nào cũng không thể để những người này đem di cốt mãng xà đi, dưới cái nhìn của ông ta thì đây là con mồi của Trương Dương, thuộc về Trương Dương, ông ta muốn giữ cho bằng được.

Điều ông ta có thể làm được cũng chỉ là bấy nhiêu, những ký giả và người của đài truyền hình đến thì ông ta căn bản không ngăn được, hơn nữa gần đây trong khoảng thời gian này ông ta cũng đã chịu thêm thêm không ít áp lực.

Những áp lực này một là đến từ mấy thôn trấn chung quanh, bọn họ cũng rất có hứng thú với bộ di cốt mãng xà cực lớn này, coi đây là tài sản chung, tài sản như vậy không nên do đám người Trưởng trấn Vương một mình chiếm lấy mà bọn họ cũng nên được một phần.

Lý do của bọn họ rất đơn giản, Dã Nhân Sơn không hề là của riêng nhà Trưởng trấn Vương, nếu là đồ trên núi thì tự nhiên là ai nấy đều có phần.

Trừ bọn họ ra thì còn có áp lực từ trên xuống.

Trong huyện đối với chuyện này cũng rất xem trọng, chủ tịch huyện thậm chí còn chạy riêng về đây một chuyến. Yêu cầu đem di cốt mãng xà chở về trong huyện, mãng xà lớn như vậy có ý nghĩa rất khác biệt, cũng có thể đóng vai trò tuyên truyền cho phía huyện.

Những chuyện này đều bị Trưởng trấn Vương cự tuyệt, dân phong(kiểu lệ làng-DG) ở thôn trấn bọn họ rất mạnh, coi như là chủ tịch huyện cũng không dám làm cứng với bọn họ, cuối cùng cũng dỗ dành mấy lời ngon ngọt rồi rời khỏi.

Những điều này đều là Long Thành nói ra Trương Dương mới biết được, tuy Long Thành nói rất đơn giản nhưng hắn cũng hiểu được Trưởng trấn Vương quả thực đã gặp phải áp lực không nhỏ.

Đối mặt với nhiều áp lực như vậy mà còn một mực đi che chở di cốt của con mãng xà này, quả thực rất không dễ dàng.

- Hai mươi đội viên đội bảo vệ trông coi, còn có bốn mươi, năm mươi người của những thôn khác, ngoài ra còn có một số phóng viên ngủ ngoài trời, tổng cộng hơn trăm người, di cốt mãng xà cứ như vậy mà biến mất tăm mất tích được ư?

Xem hết tin tức, Trương Dương ngẩng đầu, rất kinh ngạc hỏi một câu.

Mãng xà lớn như vậy, tuy nói là đã chết nhưng vẫn rất có giá trị, Trưởng trấn Vương bọn họ bảo vệ rồi, ngoài ra người của mấy thôn trấn khác cũng không cam chịu rớt lại phía sau, giữa họ thậm chí đã xảy ra tranh đoạt ẩu đả.

May mà người của mấy thôn trấn khác đều mỗi người một ý, cuối cùng ai cũng không đánh thắng, cũng không thể cướp xác Kim Quan Mãng đi.

Cách nghĩ của những người này thật ra là giống nhau, xác con Cự Mãng này chính là tiền bạc, cho dù như thế nào thì bọn họ cũng phải có một phần, cho nên mới phái người túc trực trông coi, nếu không phải có bọn họ cùng hỗ trợ thì mình Trưởng trấn Vương cũng không chịu nổi áp lực từ phía huyện.

Bọn họ có ý nghĩ như vậy cũng không phải không có lý do, sau khi xác con Cự Mãng lộ ra ánh sáng thì trong núi đã nghe đồn, nói có phú thương ra giá trên trời, muốn bỏ một triệu tệ ra mua di cốt mãng xà khổng lò này, một triệu đủ cho những thôn dân này chấp nhận đi dốc sức liều mạng.

- Trương Dương, cậu có chú ý tới hay không, lúc di cốt mãng xà biến mất, những người này đều không hay biết, tất cả mọi người đều đi ngủ rồi!

Long Thành không trả lời câu hỏi của Trương Dương mà chỉ vào tờ báo rồi lại hỏi lại Trương Dương một câu.

Trương Dương cúi đầu xuống, rất nhanh chóng đã chú ý tới nội dung trong mẩu tin.

Di cốt mãng xà là bị mất vào buổi tối ba ngày trước, vị trí biến mất là bên ngoài Dã Nhân Sơn, Trưởng trấn Vương tuy một mực bảo vệ xác mãng xà, nhưng cũng không dám vào trong Dã Nhân Sơn trông coi.

Chỗ đó quá xa, đồ ăn cũng không tiện tiếp tế, hơn nữa rất nguy hiểm.

Ông ta cho người chuyển di cốt mãng xà ra bên ngoài núi, chỗ đó gần với thôn trấn hơn, cũng thích hợp hơn cho bọn họ bảo vệ.

Những thôn dân của các thôn trấn khác cũng đều ở đây, buổi tối bọn họ cũng đều có người gác đêm cố định, nhưng ngày hôm đó tất cả những người gác đêm đều ngủ quên không sót một ai, mãi đến sáng mới phát hiện di cốt mãng xà đã không thấy nữa rồi.

- Đây không phải là do người bình thường làm?

Trương Dương lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên một câu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Long Thành gật đầu lia lịa, cậu ta là ngày hôm qua mới biết chuyện này, Trưởng trấn Vương thấy di cốt mãng xà là từ trong tay chính mình mà mất đi thì rất tự trách bản thân, ông ta mà không gọi cú điện thoại này thì Long Thành cũng sẽ không chú ý đến.

Chuyện Cự Mãng ở khu vực gần Dã Nhân Sơn truyền ra ngoài rất nóng, cũng đã lên rất nhiều mặt báo, nhưng đều không có tờ nào có sức ảnh hưởng đặc biệt lớn, Trường Kinh bên này thì ảnh hưởng lại càng là có hạn.

Còn TV thì trước mắt thông báo vô cùng ít, chỉ có mấy đài địa phương, đài truyền hình lớn đều có quy hoạch phát sóng riêng, chương trình đều đã sớm lên lịch xong từ trước, có mấy nhà đài thì đã có làm tin nhưng vẫn chưa lên sóng.

Ấy thế nên khiến bọn họ sau nhiều ngày như vậy mới biết được chuyện này, dù sao hiện tại vẫn chưa tới thời đại của mạng xã hội, mạng lưới tin tức cũng chưa nhanh nhạy, phát đạt như sau này.

Long Thành chỉ gật đầu, cũng không nói lời nào, nhưng ý của cậu ta Trương Dương đã rõ ràng.

Trước mặt hơn trăm người mà thần không biết quỷ không hay mang đi một vật lớn như vậy thì cũng chỉ có người tu luyện nội kình mới có thể làm được, còn phải là người tu luyện nội kình có thực lực không đến nỗi nào.

Chỉ là Trương Dương suy đoán không ra trong đám tu luyện bọn họ có người cần xác Kim Quan Mãng để làm gì?

Những thứ có giá trị trên cái xác này đều đã bị cắt mất, chỉ còn một bộ xương mà thôi, đối với người trong giới trần tục mà nói thì đây là một quái vật khổng lồ rất hiếm thấy, nhưng đối với người tu luyện nội kình mà nói lại không hề có một chút ý nghĩa.

Xác một con Cự Mãng không hoàn chỉnh đối với người tu luyện nội kình mà nói quả thực chẳng để làm gì.

- Anh Thành, các anh nghĩ sao?

Trương Dương ngẩng đầu, lại khẽ hỏi một câu.

Phát hiện ra xác Cự Mãng trước nhất là bọn họ, ngoại trừ Vương Thần cùng hai cô nàng kia không biết thì những người khác lúc ấy đều có mặt.

Vậy thì đây cũng là việc chung của mọi người nên Trương Dương mới hỏi một câu như vậy.

Long Thành nhìn Trương Dương rồi chậm rãi nói:

- Ý của đám Lý Á, Hoàng Hải bọn họ là lại đi xem xem, làm rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cái xác con Cự Mãng này là chúng ta phát hiện ra trước, cho dù chúng ta không muốn nhưng cũng không thể tùy tiện để cho người khác mò mẫm giày vò!

- Đúng đấy, hiện tại không chỉ có mò mẫm giày vò mà cũng không biết bị ai trộm đi mất rồi nữa!

Lý Á lập tức gật đầu đồng ý, cậu ta cũng không phải là có hứng thú đối với xác của Kim Quan Mãng, nó trông thật là đáng sợ khiến cậu ta vẫn luôn nhớ rõ như in.

Cậu ta chỉ là cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, chuyện này thú vị đến mức thậm chí muốn tham dự.

- Hay là chúng ta lại đi xem xem đi, bất kể nói thế nào cũng có liên quan đến chúng ta, đi để biết rõ kết quả cũng tốt!

Tô Triển Đào cũng theo đó nói một câu, anh ta cũng là nhân vật thích tham gia náo nhiệt, có chuyện náo nhiệt như vậy tự nhiên không muốn buông tha.

Nhưng bảo tự anh ta đi thì tuyệt đối không dám đi, cho dù đi cùng đám Lý Á bọn họ cũng không được, anh ta biết rõ Trương Dương lợi hại, cũng chỉ có đi theo Trương Dương thì anh ta mới có thể an tâm.

- Đi xem thử cũng tốt, nếu đã đi thì nên khởi hành sớm chút!

Sau một lát, Trương Dương mới chậm rãi gật đầu, thấy hắn gật đầu, Lý Á, Vương Thần thậm chí Ngô Chí Quốc cùng Thường Phong đều nở nụ cười.

Kỳ thật bọn họ thậm chí đều rất muốn đi, chỉ là Long Thành kiên trì mà Trương Dương không đồng ý thì cũng không được.

Long Thành hiểu rõ chuyện ở đó nhất, Kim Quan Mãng là do Trương Dương giết chết, nếu Trương Dương không đi thì mấy người bọn họ căn bản cũng không cần phải tham gia náo nhiệt.

- Tốt lắm, tối nay chúng ta ai nấy trở về chuẩn bị, ngày mai sẽ xuất phát!

Long Thành rốt cuộc cũng gật đầu, lần này không phải đi du ngoạn, không có nhiều thời giờ như vậy làm chuẩn bị.

Huống hồ lần này cũng không phải đi đi săn, không cần phải chuẩn bị nhiều đồ như vậy, đi sớm thì cũng có thể về sớm một chút.

Trương Dương cũng theo đó gật đầu, ngày mai đi thì có hơi gấp gáp, nhưng việc này hắn cũng cảm giác thấy hơi cổ quái nên tự mình đến xem một lần.

Hắn rất buồn bực chuyện rốt cuộc là ai trộm mất xác Kim Quan Mãng, trộm đi vật như vậy thì có ích lợi gì.

Mọi người đơn giản thương lượng chút rồi lập tức ai về nhà nấy.

Trương Dương vốn muốn mời bọn họ ăn cơm nhưng nay cũng chỉ có thể tạm thôi, những người này hiện tại cũng không có tâm trạng để ăn cơm, cũng đều nghĩ đến chuyện xuất phát đi Dã Nhân Sơn, đặc biệt là Vương Thần, lần trước không đi được, lần này nói kiểu gì cũng muốn đi theo.

Cuối cùng Trương Dương cũng coi như đã biết thân phận cô bé kia, cô ta là bạn gái của Ngô Chí Quốc tên Anh Ninh, một tiểu thư khuê các, Ngô Chí Quốc sau kinh nghiệm của chuyện lần trước thì càng thêm ổn trọng, cũng tạm gác lại thú ăn chơi mà tiếp nhận một người bạn gái được người nhà giới thiệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK