Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chảy đến non nửa chậu huyết, Trương Dương mới gác cánh tay của người bệnh lên, một lần nữa lại gảy mấy lần lên những cây châm trên các huyệt vị.

Rất nhanh chóng, cánh tay bệnh nhân không còn chảy máu, chỉ lưu lại một lỗ hổng xem ra khá là đáng sợ.

Điều này cũng làm cho Ngô Hữu Đạo cùng y tá kia đều đứng xem mà run như cầy sấy, chỉ lo bệnh nhân không tạ thế vì bệnh, trái lại mất máu quá nhiều mà chết.

- Trước tiên băng bó cẩn thận cho người này!

Trương Dương phân phó một tiếng với y tá bên cạnh, đoạn lại liếc nhìn bệnh nhân đang nằm trên giường.

Nhịp tim của bệnh nhân lúc này đã khôi phục một ít, các số liệu cơ thể đều có tăng trở lại, dần dần khôi phục đến mức bình thường.

Nhưng điều này không có nghĩa là bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm, bệnh trạng dị ứng vẫn tồn tại như cũ, bên trong thân thể mỗi bộ phận cũng không hề có cái gì là cải thiện rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì vẫn là chạy trời không khỏi nắng.

Kết cục này có thể nói là đã khả quan lắm rồi.

Đối với Trương Dương mà nói, bệnh nhân đã bị trễ nải thời khắc trị liệu tốt nhất , bây giờ đã bệnh nhập cao manh, bệnh như vậy đã không phải thứ thủ đoạn bình thường có thể trị hết, coi như là kiếp trước Trương Dương gặp phải bệnh như vậy cũng là bó tay toàn tập.

Cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn bệnh nhân qua đời, chuyện như vậy Trương Dương kiếp trước không phải chưa bao giờ gặp, vô cùng thống khổ.

Y tá cẩn trọng băng bó cho bệnh nhân, trên mặt cô ta vẫn mang theo vẻ lo lắng.

Ngô Hữu Đạo lông mày chăm chú ngưng kết, từ trên nét mặt nghiêm túc của Trương Dương, ông ta cũng cảm giác được có gì không đúng, nếu như Trương Dương thật sự không có bất kỳ biện pháp nào thì bệnh nhân kia cũng bằng với triệt để mất đi hi vọng.

Trương Dương thực sự là hy vọng cuối cùng của bọn họ.

- Trương Dương, thực sự không được coi như xong chuyện, đây là một bài học!

Kế đó, Ngô Hữu Đạo mới nhẹ giọng nói một câu, nếu như vừa bắt đầu bệnh viện đã chịu coi trọng chuyện này, cho mời Trương Dương tới thì khả năng kết quả sẽ không như vậy.

- Bài học, lấy mạng người ra làm bài học hay sao?

Trương Dương hừ lạnh một tiếng, lời này cũng bằng trực tiếp biểu đạt sự bất mãn của hắn đối với bệnh viện.

Kỳ thực Trương Dương có thể hiểu được, bác sĩ cũng có tôn nghiêm của mình, bọn họ sẽ không gặp phải chuyện gì cũng đều cho gọi mình, như vậy uy tín của bọn họ liền không còn sót lại chút gì trơn, chuyện như vậy ai cũng không chịu được.

Chỉ là bởi vì như vậy mà để một sinh mệnh đang sống sờ sờ không công ném mất, kết quả như thế khiến Trương Dương rất khó chấp nhận.

Đương nhiên, bệnh viện cũng có thể nói bọn họ trước đó không nghĩ tới Trương Dương sẽ có biện pháp, chỉ là lý do như vậy rất gượng ép, cũng không thể nào làm cho người ta tin phục.

Hiện tại đã biết Trương Dương có y thuật lợi hại vô cùng, Trương Dương cũng đã nhiều lần chứng minh năng lực của chính mình tại Tam Viện, chí ít hắn tuyệt đối không thể kém hơn so với những người được gọi là chuyên gia của tỉnh, về phương diện trị bệnh liên quan đến hô hấp, Ngô Hữu Đạo và Chu Chí Tường cũng đều biết, Trương Dương có trình độ rất cao.

Tô Thiệu Hoa chính là ví dụ sống sờ sờ ra đấy, bệnh của ông ta thuộc loại hiện nay trên thế giới đều không ai có thể trị khỏi, Trương Dương đã giúp ông ta cải thiện rất nhiều.

Vào lúc không có cách nào, dù cho đối với Trương Dương không phải tuyệt đối tín nhiệm, thì cũng nên mời Trương Dương lại đây thử một lần, dù sao Trương Dương về phương diện này cũng có sở trường, đây cũng là chuyện bệnh viện cần làm.

Nghe ngữ khí của Trương Dương, Ngô Hữu Đạo chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Đứng ở góc độ bệnh nhân, bệnh viện làm như vậy xác thực không đúng, nhưng đứng ở góc độ bác sĩ mà nói, bọn họ làm như vậy tựa hồ cũng không sai, ai cũng muốn trước tiên chứng minh chính mình cái đã.

Trương Dương đứng dậy, trên mặt đột nhiên như đã có chủ ý.

Hắn đi tới trước bệnh nhân gảy lên tất cả ngân châm trên người anh ta xong mới có vẻ hơi uể oải.

Trương Dương đem nội kình tất cả đều chuyển vận vào trong cơ thể bệnh nhân, có những luồng nội kình này chống đỡ, trong vòng hai giờ bệnh nhân sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, nhưng là chỉ có thể chống đỡ có hai giờ.

Bây giờ muốn cứu cũng chỉ có một biện pháp, cũng chỉ còn lại có mỗi cách này.

Đó chính là sử dụng linh dược, chỉ có dược hiệu đặc thù của linh dược, mới có thể cải tử hồi sinh, trợ giúp bệnh nhân vượt qua cửa ải khó lần này.

Trương Dương hiện tại có hai loại linh dược, một là nhân sâm hoàn ngàn năm, hai chính là quả tiên đan.

Cứu Vương Thần lúc đó đem dùng chính là nhân sâm hoàn ngàn năm, Vương Thần dù sao cũng là ngoại thương, nhân sâm hoàn ngàn năm dược hiệu đầy đủ, một viên cứu một mạng vẫn là rất đáng giá.

Còn với bệnh nhân này, mỗi nhân sâm hoàn ngàn năm liền không đủ dùng, ngũ tạng lục phủ của anh ta đều đã bị hao tổn, thương thế lại còn rất nặng, nhân sâm hoàn ngàn năm có thể tạm giữ lại tính mạng, nhưng hi vọng chữa khỏi thì không vượt quá 40%.

Muốn chữa khỏi chỉ có quả tiên đan có hi vọng.

Cho dù sử dụng quả tiên đan, cũng bất quá chỉ có bảy phần mười hi vọng.

Quả tiên đan có bảy phần mười, thêm vào Trương Dương ra tay phối hợp, còn có thể thêm một phần, như vậy liền có thể có tám phần mười hi vọng, cái này bằng với độ khả thi của việc chữa khỏi cho bệnh nhân là rất lớn.

- Lão Ngô, tôi có biện pháp cứu người, nhưng biện pháp của tôi yêu cầu bảo mật, lúc trị liệu không cho phép có bất kỳ ai ở đây, bao gồm cả ông trong đó!

Trương Dương quay đầu lại, nhẹ nhàng bảo với Ngô Hữu Đạo.

Tác dụng của linh dược thực sự quá hấp dẫn người ta, lần trước Trương Dương dùng nhân sâm ngàn năm cứu Vương Thần, đám người chưa từng thấy linh dược của bệnh viện Hỗ Hải đều sẽ có phản ứng như thế, càng không cần phải nói là trực tiếp thấy được.

Ấn tượng của Trương Dương đối với Ngô Hữu Đạo là rất tốt, nhưng sự bảo vệ đối với chính mình là nên có, để tránh phiền phức, hắn vẫn cứ mong mọi người không ai có mặt tại hiện trường.

- Chỉ cần có thể cứu người, làm thế nào tùy cậu định đoạt!

Ngô Hữu Đạo lập tức gật đầu đáp ứng, ông ta cũng là bác sĩ, rõ ràng hiện tại mấu chốt nhất chính là cứu người.

- Được, lão Ngô trước tiên ông cứ ở đây trông chừng, có tình huống nào xảy ra thì lập tức gọi tôi, tôi muốn đi ra ngoài trước đã!

Trương Dương gật đầu một cái, quả tiên đan không ở trên người hắn, lần trước sau khi dùng xong ba viên kia hắn vẫn chưa đi lấy thêm, chỉ có thể chạy đi ngân hàng lấy thuốc ra rồi nói tiếp.

Cũng may ngân hàng cách chỗ này không có bao xa, thời gian hai tiếng là đủ.

Lúc Trương Dương đi ra, Từ Vũ cùng Đường Hiểu Quyên đều muốn đi tới hỏi một chút tình hình ra sao, kết quả là Trương Dương căn bản không phản ứng lại bọn họ, trực tiếp rời khỏi bệnh viện.

Lúc ra cửa không gặp Mễ Tuyết, lúc Trương Dương lên taxi đã gọi cho Mễ Tuyết, mới biết được cô đã đến quán chị Chu mua món bọn họ đều thích ăn là móng gà về trước.

Mễ Tuyết biết Trương Dương khi đã vội lên khẳng định không có thời gian ăn cơm nên mới cố ý đi làm như thế, điều này ít nhiều khiến Trương Dương có chút cảm động.

Mễ Tuyết còn tưởng rằng Trương Dương hết bận rồi, bảo là cô lập tức tới ngay, bảo Trương Dương chờ cô một lát.

Cúp điện thoại, cơn giận sản sinh từ trong bệnh viện của Trương Dương cũng vơi đi rất nhiều, Trương Dương ra ngoài trực tiếp bắt xe tới ngân hàng, mạng người quan trọng, hắn không thể làm lỡ thời gian, lúc này còn có người chờ linh dược của hắn cứu mạng.

Linh dược rất trân quý, bệnh nhân này với hắn lại không có bất kỳ quan hệ gì, nói thật Trương Dương hoàn toàn có thể không cần dùng linh dược mà từ bỏ việc trị liệu.

Ngược lại thì sự cố chữa bệnh lần này với hắn cũng không có bất kỳ quan hệ gì.

Chỉ là thân là một cái bác sĩ, một thân hai kiếp đều là bác sĩ, Trương Dương không thể khiến cho chính mình có tâm địa sắt đá như vậy.

Hắn bây giờ càng hiểu thêm về con người của ông hắn.

Năm đó ông hắn cũng sở hữu qua linh dược, nhưng là cuối cùng truyền lại chỉ ít đến mức đáng thương, không phải hắn không muốn giữ, mà là có một số tình huống căn bản giữ không có được.

Giữ lại linh dược, thì bằng với có người phải chết.

Một bác sĩ có năng lực cứu người, nhưng lại trơ mắt nhìn bệnh nhân ra đi trước mặt, nếu là người thực sự có y đức, e là đều không làm được chuyện này.

Ông của Trương Dương cũng là như vậy, bố của hắn cũng là như vậy, đến thế hệ này của hắn vẫn là như vậy.

Quả tiên đan trân quý vô cùng, nhưng trân quý hơn nữa cũng là vật chết, có thể cứu được một mạng, vậy thì tương đương với việc nó đã phát huy tác dụng trọng yếu nhất của chính mình.

Trương Dương cũng hiểu rõ, toàn quốc có rất nhiều bệnh nhân nguy ngập, hắn có nhiều linh dược hơn nữa cũng không cứu nổi nhiều người như vậy.

Những ai kia không thấy được, hắn có thể mặc kệ, nhưng ở trước mắt hắn, hắn nhìn thấy bệnh nhân thì không thể làm ngơ không hỏi, có năng lực đi cứu giúp nhưng lại không cứu, sau đó e là hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình, càng không cách nào đối mặt với chính mình.

Nửa giờ trôi qua, Trương Dương đã đến ngân hàng, sau khi xác định xung quanh không có ai, hắn lại lấy từ trong tủ sắt ra ba quả tiên đan, còn có tám viên nhân sâm hoàn ngàn năm.

Linh dược ở trên người nhiều thêm chút ít, lo trước cho khỏi hoạ, thời khắc mấu chốt sẽ không khiến hắn phải hối hận.

Cầm linh dược cẩn thận, Trương Dương lập tức trở về bệnh viện, toàn bộ quá trình cũng chỉ dùng có một canh giờ.

Chờ đến lúc hắn trở về, Mễ Tuyết đã đứng đó đợi hắn, cô nàng một tay cầm hộp cơm, một tay kia ôm Thiểm Điện.

- Em ăn trước đi, bây giờ anh vẫn chưa có thời gian, chờ anh hết bận đã được không?

Nhìn thấy Mễ Tuyết, Trương Dương trên mặt như có thêm cỗ nhu tình, tâm tình cũng khá hơn rất nhiều.

- Em chờ anh hết bận rồi cùng ăn, không sao cả, chị Chu nói hộp cơm này giữ ấm rất tốt!

Mễ Tuyết nói đoạn nhấc hộp cơm trên tay lên cười ngọt ngào, Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu một cái, không nói gì, trực tiếp đi tới Phòng cấp cứu.

- Trương Dương, vất vả cho cậu rồi!

Người đứng ở cửa so với lúc hắn rời đi đã đông thêm, không chỉ có Từ Vũ cùng Đường Hiểu Quyên mà ngay cả Chu Chí Tường cũng đã chạy tới.

Sau khi nghe Ngô Hữu Đạo nói Trương Dương có biện pháp thì ông ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bệnh nhân không có quan hệ gì đặc biệt, chỉ là bệnh nhân bình thường, nhưng để chết ở bệnh viện cũng không dễ ăn nói, đối với ông ta cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Có thể trị khỏi là tốt nhất, còn có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.

- Viện trưởng, chờ tôi một lát, trước tiên việc chính đang cẩn gấp!

Đối với Chu Chí Tường, ngữ khí của Trương Dương cũng không lấy gì làm tôn kính, lần này phải tiêu hao một viên linh dược, nói cho cùng đều là tại bọn họ không sớm thông báo cho hắn.

Cũng bằng với lãng phí một viên linh dược, lúc này mà còn bảo Trương Dương ăn nói dễ nghe mới gọi kỳ quái.

- Cậu cứ làm đi, cứ tự nhiên!

Chu Chí Tường vội vàng gật đầu, Trương Dương không có nhìn ông ta nữa, trực tiếp tiến vào phòng.

Kỳ thực lúc này Chu Chí Tường cũng có chút hối hận, sớm biết vậy thì đã không nên nghe kiến nghị của những người khác mà nghe Ngô Hữu Đạo, gọi Trương Dương tới sớm một chút thì hay rồi.

Những người này sợ bị người ta nói ngay cả một người trẻ tuổi cũng không sánh bằng, liền cùng nhau phản đối đề nghị của Ngô Hữu Đạo, cho nên y mới do dự không quyết.

Trong phòng chỉ còn có Ngô Hữu Đạo cùng y tá kia, sau khi Trương Dương rời đi, Ngô Hữu Đạo cũng không đồng ý cho Từ Vũ bọn họ đi vào kiểm tra tình hình, lần này Từ Vũ vừa bắt đầu đã không đồng ý tcho mời Trương Dương, cuối cùng mới để cho bệnh tình của bệnh nhân chuyển biến xấu, để nay trong bụng ông ta cũng có không ít ý kiến.

Nói trắng ra là, Từ Vũ bọn họ chính là không muốn để người ta nói bọn họ một đám lớn tuổi mà còn phải đi dựa vào một bác sĩ thực tập.

Sau khi các chuyên gia ở tỉnh tới cũng bó tay toàn tập, bọn họ mới đưa ra ý kiến mời Trương Dương đến xem một chút, như vậy mặc kệ Trương Dương có thể hay không thể giải quyết vấn đề này, người khác cũng sẽ không chỉ nhìn vào bọn họ chằm chằm, chí ít còn có các chuyên gia ở tỉnh chống đỡ.

Người ta sẽ trước tiên là nói về các chuyên gia tình không bằng so với một thực tập sinh của Tam Viện, ngoài mặt bọn họ cũng có thể dễ chịu chút chút.

Chỉ vì giữ mặt mũi mà khiến cho bị trễ nải việc trị liệu của bệnh nhân là xác thực không nên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK