Chương 891:
Sau khi nghe Mặc Đình nói xong, Đường Ninh mỉm cười: “Ừm, em biết, đó là lần cuối cùng em xuất hiện trước công chúng trước khi sinh con…”
Trên thực tế, điều mà Mặc Đình muốn nói là ra ngoài, vả vào mặt Tống Hân, vì Tống Hân nghĩ rằng Đường Ninh sẽ biến mắt khỏi làng giải trí Thịnh Kinh dưới sức ép của ông nội Tống.
Nhưng mà, cô đi nói với Tống Hân rằng muốn kìm hãm Đường Ninh cô, chỉ là thao túng giới giải trí, e rằng ông nội Tống làm chưa đủ.
“Vậy Đình, anh nghĩ dịp nào là tốt?”
“Vài ngày nữa, một hãng nước hoa nồi tiếng quốc tế nào đó sẽ tổ chức buỏi ra mắt sản phẩm mới, anh gọi điện hỏi mẹ. Đó là đối tác nhà họ Đường em. Em đến tham dự là danh chính ngôn thuận.” Mặc Đình đắm mình lau lưng cho Đường Ninh, giọng điệu của anh từ đầu đến cuối đều rất dịu dàng.
Đặc biệt là khi ánh mắt anh chạm vào bụng dưới của Đường Ninh, chỉ cần anh nghĩ đến việc sớm được gặp cục cưng của mình, trong lòng anh sẽ trở nên rất phấn khích, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.
“Đình, dù sao anh cũng là người đại diện của em, tại sao anh không phản ứng gì sau khi em bị ủy khuất vậy?”
Đường Ninh có chút không hiểu hỏi.
“Phim chỉ là kiểm duyệt lại, không phải là sẽ không phát hành nữa. Hơn nữa, để em ở nhà đợi sinh, em luôn không ngoan. Bây giờ có thể để em thành thật một chút.” Mặc Đình rất nghiêm túc trả lời: “Hơn nữa, bà Mặc à, có thể khiến người của cục nào đó động thủ phong sát em, có thể thấy sức ảnh hưởng của em… “
“Chủ tịch Mặc, anh đây là nói trong họa có phúc à?”
Đường Ninh không khỏi xoay người, chủ động ôm cổ Mặc Đình.
“Em lại không phải không biết, anh thích chơi trò đóng giả lợn ăn thịt hổ nhất.” Mặc Đình trừng mắt nhìn cô, nhắc nhở cô thành thật với cái bụng bự như vậy, cũng không hiểu vắt vả của bản thân.
Mặc Đình là ai chứ? Có lúc nào khiến cô chịu uất ức đâu?
Người đàn ông này rõ ràng là ghi thù nhất, trước đây còn thu liễm một chút, trước mặt cô liền tìm người tính sổ, nhưng hiện tại lại học được một chiêu mới, đó là im lặng sau lưng tính kế, khiến người ta khổ sở.
“Thôi, em chịu thua. Sau này em không quan tâm đến chuyện gì nữa, cứ yên tâm chờ đứa bé chào đời.” Đường Ninh vung tay đầu hàng: “Như vậy được rồi chứ? Mặc tiên Sinh…”
Mặc Đình không nói, nhưng anh bợ lấy má Đường Ninh bằng bàn tay ướt đẫm bọt nước của mình, sau đó hôn cô thật sâu, khi cả hai dần khó thở, anh và Đường Ninh mũi chạm vào nhau, giọng nói quyền rũ và trầm khàn: “Em sau này đừng sinh con nữa, anh sắp không thể nhịn được nữa tôi.”
“Em cũng không bảo anh nhịn…”
“Nhưng bác sĩ giải thích bây giờ không được làm.” Nói xong, Mặc Đình ôm chặt Đường Ninh, bắt động thanh sắc, bởi vì anh đang xoa dịu ngọn lửa trên người.
“Đình…”
“Không được!”
Tống Hân đến nhà họ Đoàn vào ban đêm và mang theo rất nhiều quà, như thường lệ, cô ta dỗ dành cha Đoàn và mẹ Đoàn vui.
Gặp lại Đoàn Cảnh Hồng, cô ta đang đóng gói những bức ảnh trước đây ở nhà, đặc biệt là khi cô ta cùng với Tống Hân bên nhau, hai người chụp nhiều ảnh nhất với nhau.
“Cảnh Hồng…”
“Cô đến làm gì vậy?” Đoàn Cảnh Hồng ngồi ở trên giường đóng quyền album lại, sau đó giấu ở dưới gối.
“Tôi nhìn thấy hết rồi.” Tống Hân trong lòng cũng có chút xúc động, dù sao hai người cũng đã thân nhau nhiều năm như vậy, còn thân hơn chị em bình thường một chút: “Quay lại đi, quay lại làm việc với tôi.”
“Không phải cô không tin tôi sao?” Đoàn Cảnh Hồng nghẹn ngào: “Cô không phải sợ tôi phản bội cô sao?”
“Tôi thực sự quá sợ hãi nên mới làm những hành động đó.
Tôi không cố ý. Bây giờ tôi biết rằng cô thực sự sẽ không phản bội tôi. Nếu không, cô đã công bố chuyện của tôi từ lâu rồi.” Tống Hân nhanh chóng giải thích: “Hơn nữa, bây giờ Đường Ninh cũng bị ông nội của tôi đánh bại, không cần chúng ta làm tổn thương tình cảm của chúng ta vì một người như vậy. Cô vẫn nên trở về làm việc với tôi.”
Đoàn Cảnh Hồng quay sang một bên và không nói gì.