“Đường Đại tiểu thư, xin cô trở về nhà yên tâm mà dưỡng thai đi, nếu như đứa bé trong bụng cô có bất cứ sai sót nào, chúng tôi gánh không nỗi.” Kiều Vũ Thanh trực tiếp chặn ở trước cửa phòng làm việc.
“Đường Ninh, đừng tưởng, mày như thế thì có thể đuổi tao ra khỏi công ty.
Trong phòng làm việc, Đường Ninh ngồi trên ghế sofa yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, đối với Đường Huyên ngọn lửa trong đôi mắt cô từ đầu đến cuối chưa bao giờ có bát kỳ ý muốn buông tha cho Đường Huyên.
“Đường Tổng, người đã đuổi đi rồi.”
“Thu dọn nhân viên có liên quan đến Đường Huyên một chút, phải làm thế nào thì làm thế ấy đi.” Đường Ninh nhắm mắt bình tĩnh nói.
Kiều Vũ Thanh gật đầu, thở dài một hơi thoải mái: “Mong là Đường Thị từ nay có thể yên bình.”
“Yên bình?” Nghe thấy hai chữ này, Đường Ninh đứng thẳng người dậy, bật cười: “Đường Huyên vẫn còn có một cái thẻ cược, đó chính là đứa bé trong bụng cô ta, còn nữa, anh thật sự cho rằng chuyện danh sách khách mời VIP bị rò rỉ, một mình Đường Huyên thì có đủ khả năng để lập ra kế hoạch sao?”
*Ý của Đường Tổng…”
“Hôm nay đến đây trước đi, chuẩn bị buổi công bố ra mắt sản phẩm mới cho thật tốt.” Đường Ninh nói đến một nửa, thì không tiếp tục nữa, đều là người thông minh, những lời này không cần phải nói thẳng đến như vậy.
Chính là như thế, Đường Ninh đã nhanh chóng nắm chắc được Đường Thị với bản lĩnh mạnh mẽ vang dội, cũng vì hai bàn thắng quá đẹp này mà tiêu đề của các tờ báo giải trí chuyển sang xuất hiện trên các trang bìa của các xuất bản kinh tế.
Điều duy nhất khiến Đường Ninh lo lắng, chính là chuyện mang thai của mình, càng lúc sẽ càng che đậy không nỗi.
Suy cho cùng thì bé con trong bụng càng ngày càng lớn rồi.
Đường Huyên bị đuổi ra khỏi Đường Thị, trong nhất thời trở thành chuyện mà ai ai cũng biết, đây là lần thứ hai mà Đường Huyên bị đuổi ra khỏi cồng lớn của Đường Thị, lần thứ nhất là bị Ông cụ Đường đuồi, còn lần này…
Vậy mà lại là Đường Ninh!
Danh tiếng của Đường Huyên sớm đã tồn tại khắp nơi bên ngoài, có thể nói là tiếng xáu đồn xa ai ai cũng biết, vốn dĩ còn tưởng rằng đã trải qua một đời thăng trầm rồi thì sẽ có sự thay đổi, thế nhưng, thầy Đường Ninh quả quyết đuổi cô ta ra khỏi Đường Thị như thế thì biết, trong lòng mọi người đều đã biết rõ hét rằng có câu nói gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời…
Ông cụ Đường khi vừa nghe nói Đường Huyên bị đá ra khỏi công ty, thì đặt cần câu cá trong tay xuống, trong lòng cũng đã suy nghĩ xong, trở về nhà nhất định sẽ gặp phải một chuyện khó ứng phó: “Cái con nha đầu Tiểu Ninh này, ra tay mà cũng không thể nhẹ nhàng trước một chút nữa?”
Thế nhưng vì đứa bé con trong bụng của Đường Huyên, mà ông cụ đã cân đo đong đếm trước sau, lập tức thu dọn đồ đạc trở về nhà. Khi người trợ lý Lãnh dừng chiếc xe chuyên dụng trước cổng lớn của Đường gia, thì lại nhìn thấy Đường Huyên quỳ trên mặt đất, toàn thân đều ướt sũng nước mưa.
“Trợ lý Lãnh, nhanh lên.” Ông cụ vội vàng kêu trợ lý Lãnh cằm ô cho Đường Huyên.
Trợ lý Lãnh dường như sớm đã dự liệu trước được sẽ có cảnh tượng thế này, sắc thái tự nhiên cầm chiếc ô màu đen che trên đỉnh đầu của Đường Huyên.
“Con đây là đang làm cái gì vậy chứ? Động một tí là lại hành hạ cơ thể mình, con có còn một chút dáng vẻ của người làm mẹ không?” Ông cụ trực tiếp kéo Đường Huyên dậy từ trên đất: “Theo ta về nhà.”
“Ông nội…trong lòng ông, có phải cái gì con cũng không bằng Đường Ninh hết đúng không?” Sắc mặt Đường Huyên tái nhọt hỏi, tuy là có chút yếu tố diễn kịch ở đây, nhưng lúc này, cô ta càng không cam tâm và giận dữ.
“Về nhà với ta trước đã.” Ông cụ không khỏi phân trần kéo Đường Huyên vào cửa nhà, tiệp theo đó lại cho người hâu dìu Đường Huyên về phòng tắm rửa sạch sẽ.
“Đồng sự trưởng, chuyện này, e rằng vẫn chưa xong.” Trợ lý Lãnh nhìn bóng người Đường Huyên rời đi và nói.
*Tôi đương nhiên biết là chưa xong.” Ông cụ buông cây gậy xuống, thở dài một hơi: “Nhưng tôi cũng hiểu được cách làm của Tiểu Ninh, Đường Thị phải nên chỉnh đồn lại từ sớm rồi.”
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Ngoại trừ việc dỗ dành, thì còn có thể thế nào nữa?” Ông cụ nói xong, cũng đi vào phòng ngủ, sau khi thay một bộ quần áo thoải mái hơn thì lại gõ cửa bước vào phòng của Đường Huyên.
Thế nhưng, Đường Huyên lúc này lại đứng trên mép ban công rất nguy hiểm.
“Tiểu Huyên, con qua đây, con lại muồn làm cái gì nữa?”
“Ông nội, bây giờ con đã ly hôn rồi, không có nhà nữa rồi, đi đến công ty cũng bị người ta đuổi ra, con sống còn có ích lợi gì nữa? Còn là bị chính em gái ruột của mình đuổi ra nữa chứ, Đường Ninh chính là không hề niệm một chút tình cảm chị em này nữa hay sao?”
Ông cụ nghĩ thầm, lúc con tính kế Tiểu Ninh, cũng không thể ngờ được rằng bản thân là chị gái ruột của con bé đấy chứ.
“Con nói xem, rốt cuộc con muốn như thế nào?” Ông cụ không muốn vòng vo với cô ta, dù sao người cuối cùng bị khó xử đều là ông ấy.
“Con muốn tách cổ phần của con ra riêng, còn có cả phần con xứng đáng nhận được sau nhiêu năm làm trâu làm ngựa như thê vì Đường gia…”