nhưng mà…” Hàn Nhược Tuyết lấy thư mời của Đường Ninh, đứng trước mặt Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu xé thành hai nửa: “Cô ta đừng hòng đi.”
“Chị, chị làm vậy ổn không?” Hàn Vũ Phàm ngồi trên bàn làm việc, cười nhếch miệng. Nhưng mà không phải cười Hàn Nhược Tuyết mà là cười Đường Ninh.
“Chị không biết gì cả… đến lúc ban tổ chức của đêm trao giải hỏi thì bảo Đường Ninh giở bệnh ngôi sao, cố tình vắng mặt.
Cô ta chỉ là một con chó trông nhà mà Thiên Nghệ từng nuôi thôi, cho dù là cô ta đi được từ cấp thấp lên cấp cao thì dù gì vẫn chỉ là một chú chó thôi.” Hàn Nhược Tuyết nhìn hai người rất kiên định và ghê gớm. Ý tại ngôn ngoại, tuy rằng Đường Ninh không cho họ tham gia vào công việc nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không được giăng bẫy ở chỗ khác. Dù sao cô ta cũng vẫn ở công ty, hơn nữa còn có rất nhiều hoạt động, bên tổ chức sẽ liên lạc qua công ty chứ không phải qua nghệ Sĩ.
Hàn Nhược Tuyết đi ra khỏi phòng làm việc với vẻ đắc thắng, giữa Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu càng lúc càng im lặng. Cuối cùng, Hàn Vũ Phàm mở lời trước: “Vũ Nhu, em không thấy cuộc bình chọn cho giải nghệ sĩ của năm hơi lạ sao?”
Mặc Vũ Nhu đơ người lại, thần sắc có vẻ rất mất tự nhiên.
Nhưng cô ta vẫn rất có gắng kiên nhẫn: “Là Đường Ninh nói gì với anh sao?”
“Em đừng có cứ xảy ra chuyện là nghĩ sang Đường Ninh. Anh chỉ hỏi cuộc bầu chọn của giải nghệ sĩ của năm em có động tay động chân gì không?” Hàn Vũ Phàm nhìn Mặc Vũ Nhu với vẻ nghiêm trọng, nâng cằm cô ta lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Sự đen tối của giới giải trí lẽ nào anh không hiểu hơn em à?
Anh là vì em… đến mẹ anh cũng thiếu chút nữa là bị lung lay rồi, nếu như em dám làm chuyện có lỗi với anh, phản bội anh, vậy thì chúng ta, sẽ xong thật đấy…”
“Vũ Phàm, em cũng rất bất ngờ vì mình được giải.”