Chương 1383:
Sau khi Lâm Vỹ Sâm thấy, anh ta gật đầu: “Tôi có nghe nói về ân oán giữa hai người, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, Hàn Mạt không còn là người của Cự Tinh nữa. Tại sao ông ta còn cô tình làm xâu mặt?”
“Cách đây không lâu, ông ta mới làm khó Lâm Thiên. : Đường Ninh vừa uống trà vừa đáp lại Lâm Vỹ Sâm: “Tôi nghĩ ông ta không thể làm tốn thương tôi, vì vậy nghĩ làm tổn thương những người xung quanh tôi cũng là một cách hay đả kích được tôi.
“Tôi sẽ giúp cô để mắt tới.”
“Cảm ơn.” Đường Ninh lịch sự đáp lại Lâm Vỹ Sâm, trong giọng điệu của cô ân chứa một tia xa lánh: ‘ “Tuy nhiên, tôi cũng đang có một việc cân sự giúp đỡ của anh.”
“Ừm?”
Sau đó, Lâm Vỹ Sâm rời đi cùng cô dâu, Đường Ninh rất mong chờ những việc sẽ xảy ra tiệp theo.
“Giám đốc Phạm kia còn làm khó Lâm Thiền sao?”
Hạ Hàm Mạt hỏi Đường Ninh.
Đường Ninh vẻ mặt tối sầm, nhưng không nói.
Nhưng ngay sau đó, giám đốc Phạm vậy mà lại thực sự cầm lây ly rượu đến trước mặt Đường Ninh và Mặc Đình.
Thấy ông ta cư xử phù ngả ngớn, còn mang theo nụ cười khinh thường: “Trò nhỏ vừa rôi có vui không?”
Hạ Hàm Mạt nghe xong liền đứng dậy tát một cái tát vào mặt giám đốc Phạm, thế › nhưng giám đốc Phạm lại năm lẫy cổ tay cô ta: “Cô Hạ, chú ý lời nói việc làm của cô. Kim chủ sau lưng cô chính là bạn bè tốt tôi, cô không sợ ngày mai cô liền thân bại danh liệt sao?”
Quả thực ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
“Đã thế này xem ra, giám đốc Phạm muốn đối phó với vợ cũ của ông rồi sao?” Đường Ninh cười hỏi giám đốc Phạm: “Họn nữa, hiện tại ông cũng không lo lắng, tôi biết bí mật gì đó của ông sao?”
“Đường Ninh, cô chăng qua cũng chỉ là một con khi hoang miệng cọp gan thỏ mà thôi, chẳng qua chỉ biết kêu vài tiếng. Trên thực tê, cô làm sao có thể chịu được tôi?”
“Thật sao?” Đường Ninh nhìn khuôn mặt dần dần đỏ bừng của giám đốc Pham, giọng điệu rât nhu hòa: “Ông chắc chắn ông hiện tại không muốn dập lửa?”
Giám đốc Phạm luôn cảm thấy mình hơi yếu ớt, đặc biệt là cơ thê thật trồng rỗng. Sau đó, ông ta biết lý do là gì, nhưng ông ta không thể nào nghĩ ra ông ta đã bị bỏ thuốc lúc nào.
Nhưng dù vậy, ông ta cũng không nghi ngờ Lâm Vỹ Sâm.
Sau đó, giám đốc Phạm ngã xuống đất, bắt đầu xé quần áo, rồi bắt đầu rên rỉ điên cuồng. Trạng thái của ông ta thật sự còn ghê tởm hơn Hạ Hàm Mạt nhiều, bởi vì ông ta không đẹp đế như Hạ Hàm Mạt, cũng không có dáng người như cô ta. Mà một người đàn ông như ông ta, ngã trên mặt đât, chỉ làm cho bức tranh thêm ghê tởm mà thôi.
“Trời ơi, sao thế này?”
“Đây không phải là giám đốc Phạm sao? Chăng lẽ ông ta cũng bị…?”
Giám đốc Phạm ngã xuống đất, quần áo đều bị ông ta kéo biên dạng, quan trọng. nhất là ông ta còn tiện tay túm lây nữ nghệ sĩ bên cạnh, giữ chặt người ta, chính là muốn sàm sỡ.
“Này, mọi người nhìn kìa, hình như có thứ gì đó rơi, ra từ túi quần của giám đốc Phạm…
“Đây không phải là thuốc kia kia sao?”
Có người nhìn gói thuốc không khỏi bắt đầu đoán già đoán non.
“Đó rõ ràng là loại thuốc kia… Chẳng lẽ người bỏ thuốc cho Hạ Hàm Mạt ñ giám độc Phạm? Hay là nói ông ta vô tình uống phải loại thuốc mà ông ta mang theo? Nếu là như vậy thì thật sự rât mât mặt.”
Giám đốc Phạm đỏ mặt lăn lộn trên mặt đắt, cuối củng Lâm Vỹ Sâm cảm thây quá khó coi nên đã bảo nhân viên an ninh lôi giám đốc Phạm ra ngoài.