“Nói với truyền thông, yêu cầu bọn họ gọi lại cho đối phương, cố gắng lặp lại những lời đã ghi âm với đối phương, chú ý không nên đánh rắn động cỏ, đồng thời nhìn xem ai đang trả lời điện thoại, anh đi bí mật theo dõi, nhân cơ hội thu thập chứng cứ.” Mặc Đình tắt điện thoại, màu sắc con ngươi sâu không thấy đáy.
“Đã hiểu, thưa tổng giám đốc.” Lục Triệt gật đầu đáp, vững bước xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, Mặc Đình cũng quay trở lại bữa tiệc, nhìn chằm chằm vào chị em nhà họ Hàn trong góc, trên thực tế không cần thử nghiệm cũng có thể biết được người duy nhất có thể làm được chuyện này là Hàn Nhược Tuyết, người đã nhìn thấy cảnh tượng lớn. Nếu Hàn Vũ Phàm có thể nghĩ ra thì anh ta sẽ không có được như ngày hôm nay.
Có lẽ cảm thấy tâm trạng của Mặc Đình đã thay đổi, Đường Ninh đang nói chuyện cười đùa trong đám đông quăng tới ánh mắt dò hỏi. Mặc Đình nén lửa giận, lấy điện thoại di động ra, chỉ nói ba từ ngắn gọn với cô: “Về nhà nói.”
Trên thực tế, Mặc Đình cũng đánh giá thấp sự nhạy cảm của Đường Ninh, ở với Mặc Đình lâu như vậy cô đã đoán ra tính khí của anh, trong hoàn cảnh bình thường, chỉ có chuyện liên quan đến cô thì Mặc Đình mới có thể đen mặt, mới thấy đáng để tức giận.
Đường Ninh cũng tập trung vào chị em nhà họ Hàn, trong lòng có chút suy đoán mơ hồ.
Đêm nay, cô quá hung hăng và sắc bén, tuy biết có thể bị một mũi tên đâm sau lưng, nhưng cô không ngờ chị em nhà họ Hàn lại không kiềm chế được như vậy.
Mười phút sau, Mặc Đình nhìn thấy Hàn Nhược Tuyết đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm điện thoại di động đi vào vị trí khuất, trong vòng năm phút lại lặng lẽ quay trở lại chỗ ngồi của mình, đồng thời, Lục Triệt cũng ám chỉ với Mặc Đình, các bằng chứng đã thu được…
Quả nhiên không ngoài dự liệu…
Anh đã muốn động vào Hàn Nhược Tuyết từ lâu nhưng không tìm được lý do thích hợp, dù sao cũng là việc nhà của Thiên Nghệ, anh không ngờ rằng Hàn Nhược Tuyết lại dám chủ động ra tay với anh.