“ Em đưa mẹ đi tắm rửa một chút, anh đi làm cho mẹ con em chút đồ ăn.” Mặc Đình sờ lên tóc Đường Ninh, nhẹ giọng nhắc nhở: “Hôm nay, thì cho phép em khóc… nhưng chỉ có ngày hôm nay thôi.”
Đường Ninh gật đầu, sau đó kéo Hạ Ngọc Linh vào trong phòng mặc áo choàng của cô ấy: “Mẹ, mẹ sẽ mặc quần áo của con.”
Hạ Ngọc Linh nhìn quanh nhà hai người, rõ ràng biệt thự lớn như vậy mà không khiến người ta cảm thấy vắng vẻ chút nào, dù chỉ có hai người nhưng cũng khiến người ta cảm giác được nhà này là do hai người có tâm quản lý.
Nhất là khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của hai người, Hạ Ngọc Linh trong lòng bình tĩnh trở lại, khen ngợi: “Tiểu Ninh, con và Mặc Đình thật sự rất xứng đôi.”
“Hơn nữa, sao lại là cậu ấy nấu cơm?”
“Chỉ cần anh ấy không quá bận thì anh ấy sẽ tự nấu ăn, hơn nữa anh ấy không thích con vào bếp, yêu chiều đôi chân này của con.” Đường Ninh tìm thấy bộ quần áo mặc ở nhà, đưa cho Hạ Ngọc Linh: “Nếu mẹ thích ở đây cũng chuyển qua đây ở đi.”
“Đây là gia đình nhỏ của con, sao mẹ có thể làm phiền con được chứ? Mẹ còn có nơi khác để ở…” Hạ Ngọc Linh nắm chắc tay Đường Ninh cảm thán: “Con gái của mẹ rất tài giỏi, hơn nữa còn có một người chồng yêu thương, đời này của mẹ không còn đòi hỏi gì, chỉ hi vọng lúc còn sống thì có thể nhìn thấy được cháu trai hoặc cháu gái của mình…”
“Sẽ có.” Đường Ninh cười đáp: “Mẹ đi tắm rửa đi, lát nữa ra rồi ăn cơm, tay nghề của Mặc Đình rất tốt.”
“Thực sự không ngờ rằng đường đường là chủ tịch của Hải Thụy, một người lạnh lùng nghiêm khắc như vậy, lại thực sự làm việc nhà như thế.”
“Gạt đi những thứ đó thì anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường cần hơi ấm của gia đình.” Đường Ninh cười nhẹ nói: “Đêm nay, mẹ ở đây, con ngủ cùng mẹ.”
“Vậy Mặc Đình đâu?”
“Để anh ấy giữ phòng trồng…”
“Sao mẹ cảm thấy là con gái mẹ đang bắt nạt người ta nhĩ?”
“Trong cuộc đời của con, có một người như vậy có thể khiến con ức hiếp, con đương nhiên phải nắm bắt cơ hội.”
Đường Ninh nói xong liền đẩy Hạ Ngọc Linh vào phòng tắm: “Mẹ, bắt luận mẹ quyết định thế nào thì con cũng sẽ ủng hộ mẹ, cũng sẽ ở bên mẹ, nhưng mẹ đừng ép buộc bản thân quá nhiều.” Đọc tại nguồn truyen.one khích lệ nhóm làm việc ra chương nhé cả nhà!
“Mẹ biết rồi.” Hạ Ngọc Linh vào phòng tắm, hít một hơi thật sâu rồi tự cổ vũ mình.
Bắt luận thế nào, Đường Ninh cũng đã trở về bên bà ấy…
Con gái… còn có con rễ…
Nhìn thấy Hạ Ngọc Linh thoải mái rửa mặt, Đường Ninh đi xuống lầu, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Mặc Đình, ôm lấy thắt lưng của anh ấy: “Hôm nay thật sự là một ngày hỗn loạn.”
“Còn buồn ư?” Mặc Đình vừa làm cơm vừa hỏi cô, hành động hoàn toàn không bị cô hạn ché.
“Người quan trọng nhất đều ở bên cạnh rồi, sao có thể buồn chứ.” Đường Ninh nói nhưng giọng nói của cô ấy rõ ràng là khàn khàn, mà nước mắt từ từ thấm vào quần áo của Mặc Đình: “Nhưng em không biết tại sao em chỉ muốn khóc. Em nghĩ rằng có lẽ là vì anh luôn ở bên em, bắt kể là việc lớn hay nhỏ cũng đều ở bên em… em cảm động!”
“Anh đã quen rồi…” Mặc Đình trả lời.
“Đình… Ôm em thêm một lát.”
“Đến trước mặt anh.” Mặc Đình kéo cô ấy đến trước mặt mình, ôm cô ấy từ phía sau, đặt đầu anh ấy lên vai cô ấy: “Thế này có tốt hơn không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Đường Ninh gật đầu, khóe miệng cũng chậm rãi nhỉnh lên: “Cả người đều rất ám áp…”
Sau khi Hạ Ngọc Linh tắm rửa xong, bà ấy muốn hỏi Đường Ninh máy sấy tóc ở đâu, nhưng khi nhìn thấy hai vợ chồng son đang đứng ở cửa bếp, Hạ Ngọc Linh lập tức im lặng, không quấy nhiễu…
Sao có thể quấy nhiễu cảnh đẹp như vậy chứ?
Nửa giờ sau, đồ ăn nhẹ đã được dọn lên bàn.
Hạ Ngọc Linh nhìn thấy đồ ăn được bày biện tinh xảo, hiểu ý cười: “Xem ra Mặc Đình vì con mà thực sự nghiêm túc học nấu ăn.”
“Trước kia anh ấy đã từng học…” Đường Ninh đỡ Hạ Ngọc Linh ngồi xuống, đương nhiên cô ấy cũng không quên giải oan cho chính mình: “Chỉ là sau khi kết hôn với con, tay nghề của anh ấy đã tiền bộ hơn, mẹ, mẹ ném thử chút đi.”
Hạ Ngọc Linh gật gật đầu, tuy rằng vẫn cảm thấy được Mặc Đình hẳn là kiểu đàn ông lạnh lùng sắt đá nhưng sau khi chứng kiến cuộc sống của hai vợ chồng, bà ấy chợt nhận ra rằng Mặc Đình chỉ là đối với người ngoài thì sắt đá, còn đối với gia đình thì anh ấy chính là người đàn ông chân chính, đem Đường Ninh chăm sóc từng li từng tí.
“Mẹ cảm thấy thế nào?”
“Rất ngon!” Hạ Ngọc Linh khen ngợi: “Nhưng con là vợ cũng phải thông cảm cho sự vắt vả của Mặc Đình, mẹ thấy cậu ấy vừa phải lo cho công ty vừa phải là người đại diện cho con, còn muốn…” Nói đến đây, Hạ Ngọc Linh không nói tiếp nữa, chỉ cười nhạo chính mình rồi nói tiếp: “Tóm lại là phải quan tâm rất nhiều người.”
“Cô ấy là một người vợ đạt chuẩn.”
“Mẹ xem, anh ấy đã nói vậy.”
Hạ Ngọc Linh hết cách với Đường Ninh, nhưng cũng đã vài chục năm bà ấy không có được loại cảm giác ấm áp này, cùng con gái con rễ ăn cơm và trò chuyện với gia đình thân yêu nhất của mình.
Nghĩ đến đây, Hạ Ngọc Linh lại muốn khóc, chính là Đường Ninh nắm tay bà ấy nói: “Nếu đã muốn lựa chọn, thì không được hối hận, phong cảnh phía trước có thể không bằng phía sau.”
“Ừm, mau ăn đi, buỏi tối chúng ta còn phải gặp mặt người nhà họ Đường.”
Không cần phải nói, dự định của Hạ Ngọc Linh là muốn ly hôn với Đường Khâm Văn. Đương nhiên, cuộc ly hôn này là để lấy đi cổ phần của nhà họ Đường…
“Địa điểm gặp mặt đã có người sắp xếp, đừng lo lắng, đã có người tới thông báo cho bên kia rồi.”
Hạ Ngọc Linh gật đầu, quả nhiên Mặc Đình có thể quản lý người của*****, làm việc chu đáo như vậy.
“Mau ăn…”
“Ăn xong không cần đi củng mẹ, con cần làm gì cứ làm đi, mẹ tự mình đi dạo.”
Đường Ninh mỉm cười, cũng không miễn cưỡng.
Mà Hạ Ngọc Linh lại kinh ngạc, vốn tưởng rằng đường đường là nhà của tổng giám đốc Hải Thụy, nhất định là phải có một đám người giúp việc, nhưng không ngờ bà ấy lại được ăn một bữa cơm giản dị.
Sau khi ăn xong cơm, Hạ Ngọc Linh thực sự ra vườn hoa hít thở không khí trong lành, Mặc Đình quay lại phòng làm việc giải quyết công việc, Đường Ninh ngồi trên ghế sofa tiếp tục đọc kịch bản của cô ấy.
Sau khi có Hạ Ngọc Linh, quyết tâm đóng “Kỳ phu” của cô càng lớn hơn nữa.
Bởi vì thân phân cùng sự tự do của diễn viên là do Hạ Ngọc Linh hy sinh chính mình để đổi lấy, mà để cô ấy trở thành một diễn viên giỏi, Mặc Đình cũng đã hy sinh rất nhiều.
Vì những người cô yêu thương, cô sẽ dùng hành động của mình để chứng minh rằng Đường Ninh nhất định sẽ trở thành một diễn viên hàng đầu.
Về phần Đường Huyên, hôm nay nhất định là một trận đả kích không nhỏ…
Vẫn cho rằng bản thân cao cao tại thượng, người khác cũng không thể leo lên, đến cuối cùng mới phát hiện, vốn dĩ chính mình mới là vũng bùn bị người khác dẫm nát dưới chân! Mùi vị này hẳn là khó chịu lắm!
Và nghĩ đến hộp trang sức mà Hạ Ngọc Linh đưa cho cô, cô đoán rằng mẹ mình chắc hẳn đã nghĩ tới con đường tuyệt vọng nhát…
Giống như lúc cô gặp được cảnh Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu lén lút vụng trộm với nhau, trong phút chốc cô đã nghĩ đến việc kết thúc chính mình, nhưng sau đó cô chợt nhận ra rằng những thứ không đáng giá đó không đáng để dùng sinh mạng quý giá của mình để đổi lấy!
Buổi tối, ngược lại rất muốn xem sắc mặt Đường Huyên như thế nào, có lẽ là cô ta còn không có gan đi gặp người tai