Ngược lại nó rất tự tin.
Ông cụ cười thầm trong lòng, bởi vì ông ấy biết người đứng sau chuyện này, số sách của Đường Huyên tạm thời còn chưa tính, nhà họ Trọng đã tham gia tính kế Đường Ninh, Mặc Đình tuyệt đối không có khả năng bỏ qua chuyện đó.
Nó sẽ được giải quyết sớm ư? Ông e rằng không thể giải quyết được, phải không?
Thật sự thẳng thắn!
“Đã không có việc gì, vậy ông có thể yên tâm, tuy rằng nhà chồng cháu không thân thiện với cháu, nhưng vào lúc này, cháu phải tỏ ra cẩn thận.”
“Cháu hiểu rồi, ông nội.”
Ông cụ gật đầu, đứng dậy đi về phòng, còn Đường Huyên thì nhìn theo bóng lưng của ông cụ, lập tức suy nghĩ về việc đối phó với Hạ Ngọc Linh.
Giữa đêm khuya, Khải Duyệt Đề Cảnh.
Vì ngày mai có lịch trình khó khăn, Hạ Ngọc Linh chủ động đến Khải Duyệt Đề Cảnh, muốn nhìn lại Đường Ninh và đứa cháu ngoại của bà ấy.
“Chuyện của Tĩnh Tuyên, chuyện này chỉ gây đến kinh động nhưng không nguy hiểm, cái vòng luần quần này vẫn còn quá lộn xộn.” Hạ Ngọc Linh thở dài.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” Đường Ninh ám chỉ việc Đường Huyên đấu đá trong nhà họ Đường: “Tĩnh Tuyên sẽ tự trưởng thành sau khi học được một bài học, mẹ không cần phải lo lắng nhiều.”
“Mẹ không lo lắng cho thằng bé, mẹ lo lắng cho con.” Hạ Ngọc Linh nhìn bụng dưới nói: “Mang thai còn phải lo khắp nơi…”
“Chuyến đi Thụy Sĩ ngày mai hẳn là gian nan, mẹ, mẹ phải giữ vững tâm lý.” Đường Ninh vuốt ve bụng không vừa ý nói: “Con của con và Mặc Đình sao có thể yếu ớt như vậy? Mẹ đừng lo lắng.”
“Mẹ hiểu rồi.” Hạ Ngọc Linh sót sắng gật đầu: “Cho dù là gặp cháu ngoại rồi, mẹ cũng không thể để mình gặp chuyện.”
“Đình đã sắp xếp một người để đón mẹ ở sân bay, họ sẽ hỗ trợ bạn cho dù có vấn đề gì xảy ra.”
“Mặc Đình làm việc, mẹ yên tâm.”
Nếu Đường Huyên vì muốn hát hí khúc vậy thì sẽ hát cho cô ta một bài thật lớn, bằng không thì làm sao xứng với trăm phương ngàn kề của cô ta chứ?
Sau khi Hạ Ngọc Linh rời đi, Đường Ninh yên lặng nhìn cửa phòng cách đó không xa. Mặc Đình nhận tháy sự thay đổi trong tâm trạng của cô, ngay lập tức đến gần và hỏi cô: “Lo lắng ư2”
Đường Ninh lắc đầu: “Có ông xã ở đây, em không không lo.”
“Làm sao vậy?”
“Em chợt nhận ra, Đường Huyên cũng có một cái trong bụng, mà từ khi sinh ra đã không có mẹ, thật đáng thương.” Đường Ninh cảm thán nói.
“Thật không? Anh rất mong chờ giây phút hai mẹ con chia lia, dù sao cô ấy cũng thoát khỏi khối u ác tính, đó là may mãn của con cô ta.”
Ba giờ chiều, giờ Thụy Sĩ, Hạ Ngọc Linh và trợ lý của bà ấy bước ra khỏi sân bay. Tuy nhiên, Đường Ninh đã nói với bà ấy trước khi bà ấy lên máy bay rằng người của Mặc Đình sẽ mặc áo gió màu nâu, đội mũ đen và trên tay là một tờ báo, với tắm dán ngực cho biết danh tính của Hải Thụy bằng tiếng Ý.
Vì vậy, ngay khi bà ấy bước ra khỏi sân bay, Hạ Ngọc Linh đã chú ý đến người của Mặc Đình đầu tiên, bởi vì xung quanh bà ấy có người hỗ trợ, Hạ Ngọc Linh đã bót lo lắng một chút và trở nên bình tĩnh hơn.
“Hạ tổng… Đó chính là người gặp chúng ta…” Thư ký bên cạnh chỉ vào một người đàn ông mặc âu phục màu đen cầm thẻ cách đó không xa.
“Cô đi xác nhận trước, tôi nghe không hiểu tiếng Ý.” Hạ Ngọc Linh cố ý ra lệnh này, thật ra bà ấy chỉ muốn thư ký hạ thấp cảnh giác. Khi bà ấy đang đọc, bà ấy đã học bủ một số khóa học ngôn ngữ.
“Được rồi.” Thư ký nhanh chóng bước nhanh đi về phía trước, đi tới bên cạnh người đàn ông cúi đầu nói gì đó, sau đó thư ký quay lại vẫy tay với Hạ Ngọc Linh: “Hạ tổng, không sao đâu.”
Hạ Ngọc Linh gật, đi theo để chào hỏi, những người của Mặc Đình lặng lẽ đi theo sau họ…
“Hạ tổng, mời ngài lên xe.” Bên ngoài sân bay, thư ký mở: cửa một chiếc xe Lincoln và để Hạ Ngọc Linh lên xe.
Hạ Ngọc Linh liếc mắt nhìn người đàn ông, sau đó nhìn thư ký, vui vẻ bước tới, ngồi ở trong đó như không có chuyện gì xảy ra.