Đông Lăng lớn thế này, sao có thể là anh chứ?
Nhưng nghĩ kỹ lại, năm đó có thể dùng tương lai của tập đoàn Thịnh Thế ra đe doạ, ngoại trừ nhà họ Nguyễn còn ai có khả năng này?
Bây giờ Nguyễn Anh Minh đã không còn ở chỗ cũ nữa, có vẻ anh có chuyện, đã trở về khách sạn.
Nghĩ đến đây, cô sững sờ nhìn chằm chằm nơi cách đó không xa, thấy bóng dáng nhỏ bé kia đang vui đùa trước đống cát với con gái mình, nét mặt non nớt càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Ngoài hoảng sợ ra, cô không chút do dự tin đây là sự thật.
Thì ra con trai cô mong nhớ năm năm nay lại đã ở ngay trước mắt từ lâu, người làm mẹ là cô vậy mà lại không nhận ra?
Sóng đánh vào chân, cô đứng đơ ra tại chỗ, hai chân không thể nhúc nhích, cuối cùng khó khăn lắm cũng nhích được hai bước nhưng trong lòng không kìm nén được sự buồn bã, nước mắt cô tuôn rơi.
“Mẹ ơi!”
Thịnh Ái Linh đột nhiên chạy tới: “Mẹ tới xem lâu đài chúng con xây này…”
Thịnh Tâm Lan vội vàng quay người muốn giấu đi những giọt nước mắt, nhưng vẫn không qua được đôi mắt Thịnh Ái Linh, cô bé hơi hoảng sợ hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ khóc?”
“Mẹ không khóc.”
Thịnh Tâm Lan nói năng hơi lộn xộn: “Gió lớn quá, gió ở đây lớn quá nên cát bay vào mắt thôi.”
Nguyễn Lập Huy cũng lon ton chạy tới, thấy cô như vậy thì cũng lo lắng, kéo tay cô nhìn cô đầy quan tâm, đôi mắt gần như giống hệt Thịnh Ái Linh, hai đứa trẻ gần như giống hệt nhau mà cô lại chưa bao giờ nghi ngờ, nghĩ đến đây nước mắt cô không thể ngừng rơi.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát đứa trẻ từ khi còn nhỏ chưa từng được lớn lên bên mình, tâm trạng cô rất phức tạp, lòng cực kỳ đau lòng.
Nguyễn Lập Huy lo lắng không thôi, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên lau nước mắt cho Thịnh Tâm Lan, bản thân cậu cũng suýt thì khóc theo.
“Không sao, không sao, Lập Huy đừng lo lắng.”
Thịnh Tâm Lan nắm lấy tay cậu bé: “Mẹ rất vui.”
Từ “mẹ” lọt vào tai Nguyễn Lập Huy khiến cậu bé ngẩn người, nhưng Thịnh Ái Linh lại không nghe thấy, cô bé chớp mắt rồi giải thích:
“Anh Lập Huy, mẹ nói mắt mẹ bị cát thổi vào nên đau, chúng ta thổi giúp mẹ đi.”
Nguyễn Lập Huy ngập ngừng một chút rồi gật đầu, hai bạn nhỏ dè dặt thổi nhẹ vào mắt Thịnh Tâm Lan, hơi thở ấm áp phả vào mặt, Thịnh Tâm Lan không kìm được nữa, cô ôm hai con vào lòng, vừa khóc vừa cười.
“Mẹ, mẹ làm sao thế?”
Thịnh Ái Linh là cô bé thần kinh thô mà giờ phút này cô bé cũng biết Thịnh Tâm Lan không phải bị cát bay vào mắt.
Thịnh Tâm Lan buông hai đứa nhỏ ra, do dự rất lâu, những lời đã tới bên miệng vẫn phải nuốt xuống, rất miễn cưỡng nói một câu:
“Mẹ không sao.”
Lập Huy là con trai Nguyễn Anh Minh, nếu bây giờ cô nói ra sự thật này, cho dù Lập Huy sẵn sàng nhận cô, vậy Nguyễn Anh Minh thì sao?
Từ tình hình năm đó anh cho người đến cưỡng chế, dùng lợi ích để dụ dỗ cô và tình hình hiện nay của hai người, anh coi trọng đứa nhỏ này nhiều hơn cô nghĩ rất nhiều, cô không thể dựa vào một câu “tôi là mẹ cậu bé” mà đưa Lập Huy đi được.
Mà điều tồi tệ nhất là, một khi Nguyễn Anh Minh biết khi ấy anh không chỉ có một mình Nguyễn Lập Huy, thật ra vẫn còn một con gái nữa, liệu anh có đưa Linh Linh của cô đi mất không?
Nghĩ đến đây, cô chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi qua tứ chi, vô cùng sợ hãi.
Khả năng này rất lớn, cô không dám mạo hiểm.
Sau khi lau nước mắt, Thịnh Tâm Lan cầm xẻng nhỏ, cố nặn ra một nụ cười: “Linh Linh, Lập Huy, mẹ xây lâu đài với hai con.”
Dù sao trẻ con cũng là trẻ con, thấy Thịnh Tâm Lan nói không sao còn muốn chơi cùng mình thì lập tức chuyển hướng chú ý, cực kỳ vui vẻ kéo cô lại.
Khi ăn tối, Nguyễn Anh Minh thấy mắt Thịnh Tâm Lan hơi đỏ thì cau mày nhìn cô.
“Mắt làm sao thế?”
“Không sao.”
Thịnh Tâm Lan không dám nhìn vào mắt anh, cúi gằm mặt, giọng hơi trầm buồn: “Lúc trước bị say sóng, đến giờ vẫn hơi khó chịu.”
Nguyễn Anh Minh càng nhíu mày sâu hơn, một tia lo lắng thoáng hiện lên trong mắt anh: “Ăn xong thì nghỉ ngơi đi, chuyện quay phim cứ giao cho ê-kíp chương trình, họ sẽ chăm sóc bọn trẻ, cô không cần lo lắng.”
Thịnh Tâm Lan “ừm” một tiếng, vẻ mặt rất không tự nhiên.
Hoàn hồn lại từ cú sốc lớn ban đầu, cô nhớ lại những giọt nước mắt đêm sáu năm trước, chỉ cảm thấy sau gáy lạnh ngắt, cảm giác sợ hãi bị bóng tối bao trùm ập tới.
Quyền lực của nhà họ Nguyễn ở Đông Lăng rất lớn, tâm tư Nguyễn Anh Minh lại luôn khó nắm bắt, nếu để anh biết cô chính là cô gái bị nhầm là mang thai hộ năm đó thì cuộc sống khó khăn lắm mới ổn định lại được của cô sẽ lập tức bị xáo trộn.
Ăn xong, cô vội vàng về phòng, gần như không nghĩ ngợi gì nhiều mà kéo vali từ trong góc ra.
Ngày hôm sau…
Hai ba con Nguyễn Anh Minh và Nguyễn Lập Huy từ sáng sớm đã ăn sáng ở nhà hàng dưới lầu, không lâu sau Phan An dắt tay Thịnh Ái Linh đi xuống, sảng kɧօáϊ bước tới ngồi xuống đối diện Nguyễn Anh Minh, vẻ mặt rất nhẹ nhõm.
“Bồi bàn, cho tôi một ly Latte, một sữa bò, hai bánh quế.”
Nguyễn Anh Minh nhìn về thang máy phía sau anh ta, nhưng không thấy người trong dự đoán.
“Cô ấy đâu?”
“Ai cơ?” Dường như Phan An đợi câu này của Nguyễn Anh Minh đã lâu, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Nguyễn Anh Minh liếc nhìn anh ta, không hề che giấu sự khinh bỉ với thái độ trẻ con của người nọ: “Ở trêи lầu phải không? Phụ nữ rất phiền phức.”
“Phụ nữ đúng là phiền phức.” Phan An tiếp lời, vẻ mặt ranh mãnh: “Nhưng Tâm Lan là người phụ nữ không phiền phức nhất mà tôi từng gặp, cho dù có chuyện gấp phải về nước ngay cũng một mình lo liệu, không làm phiền ai.”
“Cô ấy về nước rồi?” Sắc mặt Nguyễn Anh Minh hơi thay đổi.
Sao có thể đột ngột về nước chỉ trong một đêm như thế?
“Anh không biết?” Phan An phô trương, “chậc chậc” hai tiếng: “Tôi còn tưởng anh là ông chủ thì ít nhất Tâm Lan sẽ thông báo cho anh một tiếng, thì ra chỉ nói với tôi thôi à?”
Thịnh Tâm Lan rời Maldives trong đêm, nói muốn về nước trước để chuyển nhà, trước khi đi cô còn để lại lời nhắn nhớ anh ta chăm sóc Linh Linh hộ.
Nguyễn Anh Minh nhíu mày: “Cô ấy nói gì với cậu?”
“Không thể tiết lộ.”
“Vậy sao?” Chiếc ghế dưới chân Nguyễn Anh Minh cọ vào đất phát ra tiếng kêu chói tai, anh đứng thẳng người, kéo thẳng vạt áo, vẻ mặt lãnh đạm: “Cho dù cậu không nói thì tôi cũng có cách để biết.”
“Này, anh định làm gì?”
“Về nước.”
Nghe đến đây, sắc mặt Phan An lập tức tối sầm: “Sao cơ?”
Đây chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình sao? Hai người này ngày nào cũng đi qua đi lại trước mặt mình, nhưng ít nhất vẫn là trước mặt mình, nếu về nước thì chẳng phải xong rồi sao?
Thấy Nguyễn Anh Minh bế con trai bước đi vội vàng, không giống như chỉ thuận miệng nói, Phan An đen mặt, hét lên với người đại diện ở nơi không xa:
“Này Mập, tôi cũng phải về nước! Đặt vé máy bay chuyến sớm nhất cho tôi.”
Sắc mặt người đại diện thay đổi rõ ràng: “Còn chưa quay xong mà? Tiếp theo đây vẫn còn lịch trình, chúng ta không thể đi.”
“Tôi nói đi là đi!”
“Tiền vi phạm hợp đồng là sáu mươi tỷ đấy!”
“…”
Phan An ôm trán đau đầu, nếu không phải đã ký hợp đồng với con cáo già Nguyễn Anh Minh thì bây giờ cũng không đến mức anh phải bán thân làm nô ɭệ!