“Anh làm gì thế, làm tôi giật cả mình.” Thịnh Tâm Lan bất mãn liếc nhìn anh.
“Không phải em nói hai ta chia tay rồi sao? Chia tay rồi mà còn táy máy tay chân làm gì?” Giọng điệu Nguyễn Anh Minh lạnh nhạt xa cách, nếu nghe kĩ có thể nhận ra chút oán niệm.
Thịnh Tâm Lan vẻ mặt đương nhiên.
“Không làm vậy thì sao tôi mở khóa được? Anh đừng có nhỏ nhen vậy được không?”
“Em có thể hỏi mật mã.”
Điên thoại di động cũng không phải chỉ có một cách để mở khóa.
Thịnh Tâm Lan nghẹn họng, giận hờn tắt điện thoại rồi hỏi anh: “Được rồi, anh nói tôi biết đi mật mã là gì.”
Anh dừng một giây, trong buồng xe vang lên ba chữ:
“Sinh nhật em.”
Thịnh Tâm Lan kinh ngạc.
Cô tự nhận mình với Nguyễn Anh Minh thuộc tuýp người lý trí, trong tình yêu cũng không lãng mạn gì cho lắm, càng sẽ không như thiếu nữ mới lớn suốt ngày kiểm tra điện thoại của bạn trai.
Ai cũng có không gian riêng của họ.
Chính vì vậy cô không ngờ rằng mật mã điện thoại của anh vậy mà là sinh nhật cô.
Buồng xe yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh tiếng sóng biển vỗ bờ ngoài của sổ, xen lẫn với âm thanh gió núi gào thét trong đêm, cô có chút không thể tin, cúi đầu nhập sinh nhật của mình vào.
Không sai lệch một số.
Cô không khỏi nghĩ đến, hôm sinh nhật Nguyễn Anh Minh đã cùng cô đến nghĩa trang bái tế mẹ của cô, lúc đó anh đã nắm tay cô, trước mộ của mẹ nhìn anh có vẻ rất kiên định.
Khi đó, không biết anh đã nói gì với mẹ vậy nhỉ?
Cô đã từng nghi ngờ, nhưng người trong cuộc lại kín miệng đến sợ, chỉ vài lời không thể nào hỏi ra được.
“Đi đâu đây?”
Giọng Nguyễn Anh Minh truyền đến bên tai, tựa nhưa chưa có gì xảy ra.
“À, đi thị trấn Quan Hải đi.” Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, cô nhìn anh lát sau mới nhớ ra cô vẫn chưa báo bình an với Lưu Ngọc Hạnh.
Tiếng động cơ lấn át tiếng gió, Thịnh Tâm Lan nhìn điện thoại một lúc lâu, rồi nhìn Nguyễn Anh Minh: “Điện thoại anh cũng có tín hiệu đâu? Còn đưa cho tôi làm gì?”
Nguyễn Anh Minh nhướng mày: “Tôi có nói với em là điện thoại tôi có tín hiệu sao?”
“Điện thoại của người có tiền không phải có định vị toàn cầu khác với chúng tôi sao?”
Thịnh Tâm Lan cãi chày cãi cối, Nguyễn Anh Minh nghe hết nổi.
“Cô Thịnh, trong mắt em, người có tiền có cần phải tự lái xe không?”
Người có tiền này còn không phải đang làm tài xế chở cô đi tìm đường à?
Đang cãi nhau, xe bỗng nhiên kêu lên hai tiếng thình thịch, tốc độ xe ngày càng chậm lại.
Một lúc sau, Nguyễn Anh Minh dừng xe ở ven đường, bọn họ mới vừa chạy đi được mới có một phút, chiếc Audi của Thịnh Tâm Lan dùng mắt thường cũng có thể thấy ở phía xa chỉ cách có năm mươi mét.
“Làm sao vậy?”
Đối mặt với thắc mắc của Thịnh Tâm Lan, Nguyễn Anh Minh chỉ chỉ đồng hồ đo nhiên liệu: “Hết xăng.”
Đồng hồ đo nhiên liệu đã qua mức cảnh báo lâu rồi, bây giờ thì đã cạn sạch.
“Trời ạ, phải anh không vậy?” Thịnh Tâm Lan không thể tin được: “Đồng hồ đo nhiên liệu đã thấp vậy sao anh không đổ đi?”
Nguyễn Anh Minh vốn có chút bực bội, nghe cô nói vậy vẻ mặt lập tức thay đổi: “Còn không phải tại em sao?”
Vừa vào đường cao tốc đúng là có một trạm xăng, nhưng anh lại nhận được điện thoại của Cao Khải, thế là anh lập tức quay đầu xe phóng như bay, còn tâm trí nào đâu mà đổ xăng?
Thịnh Tâm Lan gào lên một tiếng, cuối cùng bình tĩnh lại.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Nguyễn Anh Minh, trong mắt cô thoáng lên một tia ảo não.
Sao cô có thể nói với anh rằng, lúc cô nhìn thấy anh xuất hiện ở chỗ khỉ ho cò gáy này, trong lòng cô đã kích động đến nhường nào?
Sao có thế nói với anh, cô vì không muốn mất mặt cúi đầu trước anh nên đã giả bộ hờ hững lạnh nhạt?
Sao có thể nói với anh, cô vốn tưởng anh đối với cô chỉ là người qua đường, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đến khi không có anh bên cạnh, cô mới biết được cảm giác trằng trọc suốt đêm là như thế nào?
Im lặng một lúc lâu, Nguyễn Anh Minh có vẻ đã bình tĩnh lại.
“Chờ đến sáng mai sẽ có xe đi qua con đường này.”
Nói rồi, anh nhìn Thịnh Tâm Lan
“Nếu buồn ngủ, thì em ra sau xe ngủ đi.”
Xe của Nguyễn Anh Minh là xe thương mại đã được cải tạo. Ghế đôi ở sau xe có thể điều chỉnh thành giường tạm, khá là rộng rãi.
“Ừm.”
Thịnh Tâm Lan ngượng ngùng đáp một tiếng, rồi chui vào chỗ ngồi sau xe.
Mới vừa chỉnh ghế ngồi xong, phía trước đã ném một cái áo vest sang, mùi nước hoa lành lạnh trên người anh tỏa ra.
Thịnh Tâm Lan sửng sốt, ôm áo khoác một lúc lâu, rồi mới lên tiếng.
“Cảm ơn.”
Nguyễn Anh Minh không mặn không nhạt hừ một tiếng, khoanh tay ngồi tựa lưng vào ghế lái nhắm mắt dưỡng thần.
Thịnh Tâm Lan cũng nằm xuống.
Cửa sổ trên nóc mở ra, có thể nhìn thấy mặt trăng tròn qua một lớp kính, như thể màn đêm bị đâm thủng thành một cái hố, tựa như vũ trụ bao la có cô vàn chuyện chúng ta không biết.
“Sao Ngọc Hạnh lại liên lạc với anh vậy?”
Thịnh Tâm Lan đột nhiên hỏi, thật ra cô chỉ muốn thăm dò xem Nguyễn Anh Minh đã ngủ chưa hay thôi.
Ghế lái lộ ra nửa cái ót, giọng cô vang lên trong chốc lát, ngay lúc cô tưởng Nguyễn Anh Minh đã ngủ rồi thì lại nghe anh đáp lời.
Nguyễn Anh Minh có chút buồn bực: “ Khải đã gọi cho tôi.”
Cao Khải?
Thịnh Tâm Lan cho rằng Lưu Ngọc Hạnh không dám liên lạc với người nhà cô.
Nguyễn Anh Minh tựa hồ có chút bất mãn, nói thẳng: “Lần này chuyện cấp bách thì không nói, nhưng nếu Lưu Ngọc Hạnh thật sự muốn chia tay với Khải, thì tôi chỉ mong cô ta sau này đừng cho anh ta bất cứ hi vọng gì nữa, cứ dây dưa mãi cũng không phải là chuyện tốt.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan nhíu mày, cùi chỏ chống xuống ghế đệm đẩy người dậy nhìn về phía trước: “Ngọc Hạnh không phải là người như vậy, cô ấy nói chia tay thì là chia tay, chứ không hề cố ý dây dưa với ai, anh đừng có nói xấu bạn của tôi.”
“Nói xấu?”
Nguyễn Anh Minh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
“Theo như tôi biết, giữa Khải với bạn của em không hề cãi vả hay tranh chấp cái gì, Khải thay đổi như thế nào em không thấy sao, nếu không phải là tùy tiện chơi đùa kẻ ngốc thì tại sao Khải cầu hôn cô ta cô ta lại từ chối? Ăn xong quẹt mỏ là phong cách của bạn của em sao?”
Lời này rõ ràng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan lập tức xanh lét: “Ai ăn xong quẹt mỏ? Anh nói cho rõ ràng, đừng chỉ cây dâu mắng cây hòe với tôi, ngày đó ở nhà họ Nguyễn, rõ ràng anh đã…anh đã…”
Vừa nghĩ đến cả thể xác lẫn linh hồn cô đã nhứt nhói không thôi, Thịnh Tâm Lan cố gượng vài lần nhưng vẫn không thể nói ra ngoài miệng.
Cô cắn răng, vành mắt đỏ lên, cuối cùng đem áo khoác của Nguyễn Anh Minh ném lên đầu anh: “Trả lại cho anh! Tôi không thèm.”
Nói xong, cô đẩy cửa rời khỏi xe, đầu cũng không thèm quay lại.
Nguyễn Anh Minh trầm mặc ngồi ở ghế lái, mắt thấy người đã dần đi khuất mất, cuối cùng cắn răng mở cửa xe đuổi theo.
“Thịnh Tâm Lan.”
“Anh thả tôi ra.”
“Đã muộn rồi mà còn chạy loạn khắp nơi dễ xảy ra chuyện lắm có biết không?”
“Không liên quan gì anh hết.”
“Em nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy có phải không?”
Giữa đồng không mông quạnh âm thanh phẫn uất của người đàn ông vang dội.