“Nếu là vì bảo vệ Tâm Lan, tôi thu lại lời nói vừa rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là, cậu điều tra được cái gì, tôi đều cần phải biết.”
Cố Thiên Ân khẽ cười:
“Tin tức cùng loại, trước kia khi tôi làm nghề này, thường bán 300 triệu một tin, anh cứ nhìn tôi chằm chằm như thế, đến tách trà cũng không nỡ mời, định ngồi không mà hưởng sao?”
Nguyễn Anh Minh đánh giá anh ta một lúc, sau khi so sánh thiệt hơn, thu lại địch ý:
“Có rảnh không? Đi uống tách trà.”
Người làm ăn luôn hiểu cách biến báo, lúc nào cũng là như vậy.
Trong một quán trà cổ kính trong thành phố, hương thơm ngạt ngào, phòng bao được ngăn cách bằng rèm trúc, giữa các phòng bao được duy trì một khoảng cách phù hợp, để tránh ảnh hưởng lẫn nhau.
Cố Thiên Ân nói ngắn gọn tình hình mà bản thân điều tra được:
“Tôi chỉ biết những thứ này, nếu anh cảm thấy những thứ này không hề ảnh hưởng tới Tâm Lan chút nào, vậy thì có thể báo cảnh sát, dùng quan hệ của nhà họ Nguyễn các người giam giữ tôi 8-10 ngày.”
Nguyễn Anh Minh nghịch chiếc tách tử sa tinh xảo trong tay, nhìn vẻ mặt của Cố Thiên Ân, giống như có suy nghĩ gì đó.
“Cho dù những gì cậu nói là thật, sao tôi có thể xác định cậu không có mục đích gì khác với Tâm Lan?”
“Anh không thể xác định.” Cố Thiên Ân tỏ vẻ không hề sợ hãi: “Vì vốn dĩ tôi có mục đích khác với Tâm lan, anh đừng quên, giờ người ta đang độc thân, tôi có quyền theo đuổi cô ấy.”
Có thể thấy rõ Nguyễn Anh Minh sầm mặt lại.
“Cậu thật sự không sợ gì sao?”
Cố Thiên Ân tỏ vỏ vô cùng buồn chán, tỉ mỉ ngắm nhìn nét vẽ hoa lan trên ấm tử sa, tùy tiện cho qua:
“Anh uy hiếp tôi cũng vô dụng, so với việc suy nghĩ tôi tiếp cận Tâm Lan là có mục đích gì, không bằng sớm ngày nghĩ cách xem làm thế nào để giành lại vị trí tổng giám đốc của mình, tránh cho cả ngày phải thấp thỏm lo lắng.”
“Cái này không cần cậu lo.”
Nguyễn Anh Minh liếc nhìn anh ta: “Cậu điều tra về nhà họ Nguyễn chúng tôi rõ ràng như thế, tôi không thể không nghi ngờ cậu, về điểm này, cậu có gì giải thích không?”
“Rất khó giải thích sao? Nhà họ Nguyễn gia tộc lớn, sản nghiệp nhiều, có vài nhánh họ hàng nghèo khó ở vùng xa xôi nào đó, chuyện này kỳ lạ sao?”
“Họ hàng?” Nguyễn Anh Minh dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Cố Thiên Ân.
“Không giống sao?” Cố Thiên Ân thản nhiên giang tay ra, để Nguyễn Anh Minh nhìn kỹ hơn: “Tôi cảm thấy hai chúng ta cũng có điểm giống nhau, nói là anh em ruột cũng sẽ có người tin.”
Nguyễn Anh Minh lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy sao? Sao tôi không thấy thế?”
Đùa nhạt đụng phải người lạnh lùng, Cố Thiên Ân cảm thấy mất mặt, nhăn mũi: “Đùa tý mà thôi, gia tộc lớn như nhà họ Nguyễn các người, tôi nào có với tới.”
“Vòng vo nửa ngày, cậu vẫn chưa nói với tôi mục đích của cậu.”
“Người ngay thẳng không nói vòng vo, nếu anh đã có thành ý hỏi tôi nhiều lần như thế, vậy tôi cũng không giấu nữa.”
Cố Thiên Ân lười biếng dựa vào thành ghế sau lưng.
“Con người tôi không có sở thích gì khác, anh có nghe ngóng ở Đông Lăng chắc là cũng biết, tôi thích tiền, hiện tại Tâm Lan là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thịnh, yếu trâu còn hơn khỏe bò, hơn nữa cô ấy còn có quan hệ không tầm thường với anh, thế nên… đơn giản thế thôi.”
“Nói đi, cậu muốn bao nhiêu?”
Cố Thiên Ân duỗi bảy ngón tay.
“6 tỷ, không nhiều.” Nguyễn Anh Minh lạnh nhạt nhìn anh ta.
Cố Thiên Ân lại bật cười:
“Trong mắt tổng giám đốc Nguyễn, sự an toàn của Tâm Lan chỉ đáng 6 tỷ thôi sao? Hơn nữa, tôi còn bán cho anh một tin tức lớn như thế của đối thủ, một giá thôi, 60 tỷ.”
“Nhớ kỹ lời cậu nói, thành giao.”
Giá gấp tận 10 lần, nhưng trên mặt Nguyễn Anh Minh không hề có chút biểu cảm nào, đến ngữ điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng như không, điều này khiến Cố Thiên Ân nghi ngờ, căn bản lúc đầu anh đã nghĩ tới cái giá 60 tỷ này, chẳng qua thương nhân giảo hoạt quen mặc cả, thế nên mới cố ý đâm anh ta một nhát.
Sau khi bàn xong, Nguyễn Anh Minh liền trực tiếp thanh toán rồi rời đi, bỏ lại Cố Thiên Ân một mình nhàn nhã uống trà trong quán.
Nhìn chi phiếu đặt cọc 6 tỷ trên bàn, anh ta cười trào phúng, trong mắt càng thêm vẻ coi thường.
Gần giống như trong tưởng tượng của anh ta, anh chỉ là một tên thương nhân bình thường chỉ biết bàn điều kiện, nếu đối phương không đưa ra yêu cầu, thậm chí anh căn bản sẽ không tin tưởng chút nào.
Đây chính là Nguyễn Anh Minh, là người mà vị ở nhà mong nhớ và áy náy trong lòng suốt gần 20 năm.
Sau khi rời khỏi quán trà, Nguyễn Anh Minh liền tới nhà tổ họ Nguyễn.
Lần trước, sau khi cãi nhau với ông cụ, đã một khoảng thời gian không tới đây, khi vào cửa liền thấy người giúp việc trong nhà, đám người giúp việc đều mang dáng vẻ cực kỳ ngạc nhiên.
Ông cụ rất vui vẻ, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, hừ một tiếng, vờ như thờ ơ nói:
“Lập Huy đâu? Sao không đưa về cùng? Thật sự định không cho nó nhận người ông cố này sao?”
Quản gia Chu ở bên cạnh làm hòa:
“Ông chủ, ngài quên rồi sao? Hôm nay là thứ 6, cậu chủ nhỏ phải đi học.”
Ông cụ trừng mắt nhìn lão Chu, dường như đang trách ông ta lắm lời. Đam Mỹ Hay
“Chiều tan học sẽ đón qua đây.”
Nguyễn Anh Minh mở miệng, phá vỡ bầu không khí giằng co này, cho dù giọng điệu lạnh nhạt giống y hệt với ông cụ, nhưng bầu không khí u ám ở nhà tổ họ Nguyễn mấy ngày nay cũng coi như đỡ hơn nhiều.
“Tối Lập Huy ở lại đây, hết ngày nghỉ cuối tuần rồi đi.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của ông cụ mới hòa hoãn hơn: “Thế còn tạm được, ông đã một đống tuổi rồi, không sống được vài ngày nữa đâu, còn cả ngày khiến ông không gặp được cháu chắt, thế có nghe được không?”
“Cuối tuần Tâm Lan tới nấu cơm cho Lập Huy.”
“Cái gì?”
Sắc mặt vừa hòa hoãn lại của ông cụ lập tức nổi gân xanh, tiếp đó liền chống tay vào ghế đứng thẳng dậy: “Con nói cái gì? Cô ta tới làm gì?”
Nguyễn Anh Minh mặt không đổi sắc, thong dong nói: “Lập Huy không ăn đồ ăn do nữ đầu bếp ở nhà nấu, chỉ chịu ăn đồ ăn cô ấy nấu, nếu ông không muốn nhìn thấy cô ấy, vậy con bảo cô ấy qua chỗ con, Lập Huy cũng không cần qua đây làm phiền ông nữa.”
“Còn tới chỗ của con?”
Ông cụ cực kỳ tức giận: “Con đừng quên lời ông nói với con, ông không đồng ý con tiếp tục qua lại với cô ta, cô ta là người đã kết hôn, con như này thì giống cái gì? Là kẻ thứ ba sao.”
“Phụt”
Ông cụ vừa dứt lời, phòng khách liền truyền tới một tiếng thiếu nữ cố gắng nhịn cười, hiển nhiên là không nhịn được, nên cười thành tiếng.
“Ai đó? Lén lén lút lút trốn ở cửa, cười cái gì chứ?” Ông cụ Nguyễn trừng mắt không vui.
Quản gia Chu vội vàng giải thích:
“Là cô Nhất Nhất, cô cả, mau đi vào đi.”
Một bóng người thon thả từ từ đi từ cửa vào, khuôn mặt căng cứng vì cố gắng nhịn cười, lướt qua người Nguyễn Anh Minh, đi tới bên người ông cụ, tỏ vẻ đứng đắn, nói:
“Ba nuôi, cái này thật sự không thể trách con cười, quả thật là buồn cười lắm mà, cháu trai lớn của con cái gì cũng tốt, cái danh kẻ thứ ba này thật sự là…”
Những lời như “cháu trai lớn của con”, “kẻ thứ ba” nói ra từ miệng của một cô gái trẻ, cảm giác cực kỳ không hài hòa, ông cụ cũng bị chọc cười, vẻ mặt căng thẳng cũng lập tức hòa hoãn lại, còn cố ý chỉ Nguyễn Anh Minh, hỏi Nguyễn Nhất Nhất:
“Cháu trai lớn của con còn định đưa cái người khiến nó trở thành kẻ thứ ba về nhà đó! Con nói xem làm thế nào?”