“Rốt cuộc là cậu có bị điên không? Lúc đầu tôi khuyên cậu bao nhiêu lần rồi, mấy công ty nhỏ bé này không dọa dẫm gì được chúng ta đâu, không cần phí thời gian và sức lực đi đặt bẫy bọn họ.”
Những lời trách mắng đổ ập xuống, Hoàng Chí Viễn ngượng ngập: “Anh, em thật sự không biết cái người tên Thịnh Tâm Lan này lại có xuất thân ghê gớm thế, Lệ Lệ nói với em cô ta chỉ là bạn gái cũ của Nguyễn Anh Minh thôi, em nghĩ bạn gái cũ thì có gì đâu…”
“Lệ Lệ?”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên thay đổi: “Cậu vẫn còn qua lại với cô diễn viên nhỏ nhoi đó sao? Tôi thấy cậu hồ đồ rồi đấy.”
Chưa để Hoàng Chí Viễn giải thích, người đàn ông trung niên liền ném cho một câu: “Hai hôm nay cậu ở nhà suy nghĩ cặn kẽ cho tôi.”
Sau đó liền mở cửa đi ra, một tiếng “rầm” cực lớn vang lên, phòng làm việc lại trở về vẻ yên tĩnh.
Hoàng Chí Viễn cầm tờ báo trên bàn lên xé vụn, sau đó vứt thẳng vào thùng rác.
Một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên, thấy hiển thị cuộc gọi đến, sắc mặt của anh ta trầm xuống, anh ta ấn nút bắt máy: “Cô còn dám gọi điện cho tôi? Không xem tin tức sao?”. Tiên Hiệp Hay
Đầu dây bên kia ngừng một lạt, nhưng rất nhanh đã vang lên một giọng nói nũng nịu: “Tổng giám đốc Hoàng, sao anh lại nổi cáu chứ, qua chuyện này có thể biết về vai vế của đối thủ cạnh tranh trong tương lai, cũng là chuyện tốt mà.”
“Chuyện tốt?” Hoàng Chí Viễn hừ một tiếng.
“Cô xem tôi là đồ ngốc sao? Cô biết anh tôi chửi tôi như thế nào không?”
“Chịu chửi một tí như gãi ngứa thôi, thật ra có sao đâu, anh xem, bây giờ em đang nghe anh chửi đây, nhưng em vẫn đang rất tốt tính dỗ dành anh.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Hoàng Chí Viễn hơi đờ ra, sau đó sự giận giữ trên khuôn mặt anh ta cũng dần dần dịu đi.
“Tâm trạng của tôi không tốt, cô ở đâu tôi đến đón.”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng cho anh hết rồi, quán bar bên bờ sông ở ngoại ô, em đợi anh đấy.”
Sau khi cuộc gọi này kết thúc, sắc mặt của Hoàng Chí Viễn đã khác hẳn với lúc trước khi nghe điện thoại, vui vẻ cầm theo áo khoác đi khỏi phòng làm việc, chẳng còn tí nào của bộ dạng cau có vì bị chửi lúc nãy.
Nếu muốn nói vì sao Cao Mỹ Lệ là người xuất sắc của dàn diễn viên nữ trong showbiz, thì đó chính là hai ba câu của cô ta đã dỗ ngọt được đàn ông, cho dù lần này chịu thiệt, vậy sự thiệt thòi này cũng là cô ta cam tâm tình nguyện.
…
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Cố Thiên Ân giúp đỡ Thịnh Tâm Lan sa thải mấy nhân viên phản bội trong công ty, bao gồm cả Hứa Khải, cũng coi như là cho bọn họ thể diện, để bọn họ tự thôi việc.
Vụ ầm ĩ này xôn xao cả dư luận, nhưng chỉ mới là khởi đầu thôi.
Đến tối, Thịnh Tâm Lan mở tiệc chiêu đãi những người đã giúp đỡ trong buổi họp báo, mọi người ở nhà hàng gần đó ăn tối, sau khi ăn xong thì cô đích thân đưa mợ cả về nhà.
“Tâm Lan, nếu cháu muốn đi lo việc của tập đoàn Thịnh thị mợ không cản, mợ cũng biết không cản nổi, nhưng có một điều mợ phải nhắc nhở cháu, tập đoàn Thịnh thị là một cái cây bị sâu đục mục ruỗng rồi, mấy lão già trong đó cũng không hay ho gì đâu, sau khi cháu đến, việc đầu tiên cần làm là dọn dẹp mấy lão già đó ra khỏi công ty.”
Trong xe, mợ cả hết lòng dặn dò, từ vẻ mặt của bà có thể nhìn ra, thật ra bà không hi vọng Thịnh Tâm Lan phải đến tập đoàn Thịnh thị để tiếp xúc với bọn người xấu đó, nhưng mà chuyện đã đến nước này, chỉ có thể làm như vậy mới thắng được lòng người, không có cách nào tốt hơn.
“Cháu biết rồi, cháu không còn là trẻ con nữa, mợ yên tâm đi.”
Thịnh Tâm Lan nắm tay mợ cả, trong lòng đầy sự ấm áp: “Mợ, cảm ơn mợ hôm nay đã đến giúp cháu, thật ra rất lâu về trước, trong lòng cháu còn oán trách mợ, thật sự xin lỗi mợ.”
Năm đó lúc ông ngoại vừa mất, mợ đã đuổi cô ra khỏi bệnh viện, đồ đạc của cô cũng sắp xếp vứt sang cửa nhà họ Thịnh, bộ dạng lòng dạ sắt đá đó là ác mộng trong nhiều năm của Thịnh Tâm Lan.
Nhưng nhiều năm về sau nghĩ lại, những năm nay người đau khổ nhất chính là mợ.
Bởi vì Vu Cẩm Hà xen vào cuộc hôn nhân của bố mẹ cô, dẫn đến rất nhiều kết quả bi thảm, mẹ băng huyết qua đời, mợ mất đi đứa con đầu tiên, cũng là đứa con duy nhất, không thể sinh con được nữa, ông ngoại u sầu thành bệnh, buồn bực mà chết.
Tất cả những chuyện này tuy đã được giấu kín, nhưng cũng không thể nào tha thứ được.
“Không cần, cháu có lỗi gì với mợ đâu?”
Mợ cả cau mày: “Có lỗi với mợ và mẹ cháu chỉ có Thịnh Thanh Sơn và mụ đàn bà vô liêm sỉ đó thôi, nếu như năm đó mẹ cháu kiên cường như cháu, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện sau đó.”
Trong ấn tượng của Thịnh Tâm Lan, khi ai nhắc đến mẹ cô, từ mà họ nói nhiều nhất là đóa hoa dịu dàng thanh nhã, đóa hoa dịu dàng thanh nhã thì đã được định sẵn là yểu điệu, cho nên mới không chịu nổi đả kích.
“Đúng rồi, tìm được bà ta chưa?” Mợ cả hỏi.
Thịnh Tâm Lan lắc đầu: “Bởi vì bên thuế vụ của tập đoàn Thịnh thị không có vấn đề gì, cảnh sát cũng không phát lệnh truy nã, có lẽ qua một thời gian bà ta phát hiện tập đoàn không có vấn đề gì sẽ tự về.”
“Người phụ nữ này quả thật là mối mầm họa.” Nhắc đến Vu Cẩm Hà, sắc mặt của mợ cả liền u ám.
“Mợ cả, đừng nghĩ nhiều nữa, đừng để những người không liên quan ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Xe từ từ dừng lại trước cửa lớn biệt thự Hồng Chuyên Phúc Cổ, ghế trước vang lên giọng đàn ông khàn khàn: “Tới rồi.”
Mợ cả nhìn ra cửa sổ rồi nhìn phía sau ghế lái: “Mợ đi trước đây, các cháu trên đường về chú ý lái chậm thôi.”
“Vâng ạ, cháu biết rồi.”
Thịnh Tâm Lan vẫy tay với mợ cả, sau khi đóng cửa xe, xe lại khởi động, đi khỏi khu biệt thự.
Lúc về đến nhà, vừa mở cửa thì thấy Cố Thiên Ân đứng ở lối vào, nhìn chòng chọc hai người bọn họ rồi đưa tay ra: “Cơm của tôi đâu?”
Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh bốn mắt nhìn nhau, ngờ vực hỏi: “Cơm gì?”
Nghe vậy, Cố Thiên Ân lập tức xù lông, xụ mặt nói: “Cơm tối của tôi chứ còn gì nữa, kết thúc họp báo không cho tôi đi ăn tiệc, cứ phải bảo tôi về trông hai đứa tiểu tử kia, đã nói là mua cơm tối cho tôi mà, tôi sắp đói chết rồi, hai người đừng có nói với tôi là không có.”
“Không phải anh nói với tôi là Cố Thiên Ân không muốn đi ăn tiệc sao?” Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh.
“Anh sao thế?”
“Tôi biết anh không có ý tốt gì mà.” Cố Thiên Ân lập tức trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh và nổi cáu.
“Nguyễn Anh Minh, hôm nay cửa nhà này có tôi ở đây anh không vào được đâu, không cho tôi ăn cơm, không thể cho anh vào được.”
“Vậy sao?” Nguyễn Anh Minh nhìn Cố Thiên Ân.
“Bữa cơm tối nay có mấy chàng sinh viên năm 3 mà Chu Phương mời tới từ Đại học Cảnh sát để giúp đỡ công việc bảo vệ, ngành trinh sát thông tin và ngành phản trinh sát đều có cả…”
Nghe vậy, sắc mặt của Cố Thiên Ân liền thay đổi, lập tức ngắt lời: “Tôi đùa đấy, là do tôi không muốn tham gia.”
Thịnh Tâm Lan ngờ vực quan sát anh ta: “Sao cậu trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách thế?”
Cố Thiên Ân ngượng ngùng: “Có gì đâu, tôi rảnh nên chán ấy mà, đùa tí thôi.”
Lúc nói chuyện, Nguyễn Anh Minh đã ở lối vào thay giày, lúc đi qua thì tiện tay nhét một bao gì đó vào trong ngực Cố Thiên Ân, sau đó đi về phía phòng khách.
Cố Thiên Ân hơi ngẩn ra, cúi đầu xuống nhìn thì là cơm canh đã được gói sẵn.