Thịnh Tâm Lan bĩu môi với anh, cố ý tranh cãi.
"Đừng nói nữa, với tính tình của anh, đừng nói lúc đó anh mới mười mấy tuổi, chỉ cần anh biết nói, chỉ cần anh không đồng ý thì không ai có thể ép buộc được anh, nói tới nói lui, thật ra anh vẫn thích cái cô thanh mai trúc mã kia chứ gì."
"Muốn nghe lời nói thật không?"
Ánh mắt Nguyễn Anh Minh sâu hơn mấy phần, nhìn Thịnh Tâm Lan trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Nói thật thế nào?
"Không phải như em nghĩ đâu." Nguyễn Anh Minh bất đắc dĩ gõ một cái vào đầu cô, cô rên khẽ một tiếng, che lấy đầu bất mãn nói: "Nói chuyện cứ nói, động tay động chân làm gì?"
Vẻ mặt lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh nhiễm lên mấy phần ấm áp, im lặng mấy giây giống như là đang lựa chọn câu chữ.
"Cha tôi khi còn sống rất muốn có một đứa con gái nhưng sự mong muốn đó vẫn không thể thực hiện được, cho nên có một thời gian rất dài đã đối đãi với Mạn Hàm như là con gái của mình."
Thịnh Tâm Lan hơi sững sờ, đây không phải là lần đầu tiên Nguyễn Anh Minh chủ động nói với cô chuyện về cha mẹ anh, chỉ là lần này hình như bình tĩnh hơn nhiều.
"Mẹ tôi là một hoạ sĩ, trong lòng chỉ có mơ ước của bà, thường xuyên mang theo bảng vẽ ra ngoài mấy tháng trời, tôi ra đời cũng không hề ảnh hưởng gì tới thói quen sinh hoạt của bà, ngoại trừ đi vẽ xong trở về thuận tiện nhìn qua tôi một chút thì tôi và bà có rất ít cơ hội gặp mặt, rất nhiều năm đều như vậy."
Giọng nói trầm thấp của Nguyễn Anh Minh từ từ vang lên ở trong căn phòng mờ tối, nghe kỹ thì không có bất kỳ tâm tình gì, giống như là đang kể ra một chuyện không hề liên quan tới mình.
Qua lời nói của anh, Thịnh Tâm Lan mới biết được quan hệ giữa Lâm Mạn Hàm và nhà họ Nguyễn.
Trước kia cha mẹ của Nguyễn Anh Minh vẫn luôn ở trạng thái chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mẹ anh đi vắng quang năm, cha anh cũng bề bộn nhiều việc nên đã để anh sống cùng với ông nội, tính tình của ông cụ Nguyễn không tốt, trên phương diện giáo dục trẻ nhỏ rất nghiêm khắc, cho dù Nguyễn Anh Minh chỉ là đứa trẻ nhưng ông cụ cũng không hề nới lỏng bất kỳ nguyên tắc nào, dần dà, Nguyễn Anh Minh cũng có chút quái gở, tính tình cũng cổ quái hơn so với những người cùng lứa.
Sau này khi lớn hơn, cha của Nguyễn Anh Minh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, lúc này mới đón anh về sống cùng mình, chỉ cần còn một hơi thở thì luôn dẫn anh tới những cuộc tụ họp có nhiều bạn cùng lứa với anh, hi vọng anh có thể hòa nhập và kết thêm nhiều bạn bè.
Trẻ con của nhà họ Lâm nhiều, hai đứa con trai đều trạc tuổi Nguyễn Anh Minh, còn có cả một đứa con gái đang tập đi, Nguyễn Anh Minh bị cha mình đưa đến đó ở cả một mùa hè, chờ sau kỳ nghỉ tới đón anh, anh không hề làm quen với hai đứa bé nhà họ Lâm kia mà sau lưng anh còn có thêm hai cái đuôi.
Một người là Cao Khải bị Nguyễn Anh Minh cho ăn cay làm hại anh ta phải ở trong bệnh viện một tuần lễ, một người khác nói chuyện còn chưa được rõ ràng chính là Lâm Mạn Hàm.
Cao Khải là không đánh nhau thì không quen biết, về phần Lâm Mạn Hàm thì là bởi vì kỳ nghỉ hè kia trôi qua thật sự là buồn bực và ngán ngẩm, hai thằng nhóc nhà họ Lâm rất không thích người ngoài cho nên không muốn chơi với anh, anh cũng vui vẻ với sự yên tĩnh này, mỗi lần đều trốn vào trong một góc, duy chỉ có cô nhóc vừa mới biết đi kia là hay lảo đảo chạy tới, nắm chặt góc áo của anh kín đáo đưa cho anh một cuốn truyện bắt anh đọc cho mình nghe, không đọc liền khóc.
"Tôi kể cho cô ấy nghe một câu chuyện về kỳ nghỉ hè, sau đó mẹ của Mạn Hàm đem chuyện này nói cho cha tôi biết, sau đó kỳ nghỉ hè hàng năm cha tôi đều sẽ đón Mạn Hàm đến nhà tôi ở một thời gian, cha tôi coi cô ấy như con gái của mình, tôi đoán là ông muốn ám chỉ cho mẹ tôi sinh thêm cho ông một đứa bé nữa."
Cho nên mối quan hệ mà người ngoài đoán là thanh mai trúc mã này thật ra rất đơn giản, bí mật của cha Nguyễn Anh Minh ở trong đó cũng không ít, ý đồ cũng không phải là vì tìm vợ cho Nguyễn Anh Minh mà là ông muốn có một đứa con gái nên đã dùng cách này để uyển chuyển ám chỉ, cũng coi là cùng đường.
Thịnh Tâm Lan nghe xong líu cả lưỡi: "Cha anh cũng thật là đủ quanh co lòng vòng, nếu ông ấy muốn đứa bé thì sao không nói thẳng với mẹ anh? Hoặc là..."
Còn chưa nói dứt lời, cô đã ngậm miệng lại, đem nửa câu nói đằng sau nuốt trở vào, dù sao cũng là bậc cha chú, mình nói hươu nói vượn như thế không tốt lắm.
Giọng nói của Nguyễn Anh Minh vang lên bên tai, giọng điệu có phần phức tạp,
"Từ lúc tôi bắt đầu có ký ức, cha mẹ tôi đã chia phòng ngủ rồi."
Sau khi nghe được câu này, Thịnh Tâm Lan không hiểu sao lại hơi đau lòng: "Xin lỗi."
"Em có gì mà phải xin lỗi." Nguyễn Anh Minh kéo chăn lên che lại bả vai cô, nghiêm mặt kéo chủ đề về lại quỹ đạo ban đầu.
"Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, Mạn Hàm với tôi mà nói chỉ như là một đứa em gái, trừ cái đó ra thì không còn gì khác."
"Em biết rồi, anh không cần phải nhấn mạnh đâu."
Thịnh Tâm Lan cảm thấy trên mặt hơi nóng lên.
Từ lúc bắt đầu nói về những chuyện trước đây, Nguyễn Anh Minh vẫn cường điệu nói Lâm Mạn Hàm chỉ là em gái của anh, giống như sợ mình nói nhiều rồi thì cô lại muốn cố tình gây sự vậy.
"Không còn gì cần tra hỏi nữa rồi đúng không?"
Bên tai truyền đến tiếng trêu chọc.
Thịnh Tâm Lan bực bội.
"Tra hỏi cái gì, nào có tra hỏi gì đâu, rõ ràng đều là tự anh nói ra mà."
Nguyễn Anh Minh nhướng nhướng mày, chợt xích lại gần bên tai cô nói.
"Thật ra dáng vẻ lúc em ghen đáng yêu hơn so với bình thường rất nhiều."
Thịnh Tâm Lan chỉ cảm thấy lỗ tai bắt đầu nóng lên, sau đó toàn thân cũng nóng lên.
Một đêm triền miên mộng đẹp.
Hôm sau về Đông Lăng, Nguyễn Anh Minh cố ý hoãn cuộc họp để đưa cô ra sân bay.
"Từ nhỏ Mạn Hàm đã bị người nhà chiều hư, cho nên làm ra chuyện khác người gì cũng không có gì là lạ."
"Em biết rồi, em gái của anh cơ mà, tôi sẽ bao dung hơn."
"Không cần." Nguyễn Anh Minh đưa tay vén sợi tóc rơi bên tai cô: "Ý của tôi là nếu như cô ấy làm ra chuyện khác người gì thì em không cần nể mặt em ấy và cũng không được để cho mình phải chịu ấm ức."
Nghe nói như thế, Thịnh Tâm Lan khẽ giật mình, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Không phải anh nói, cô ấy là em gái của anh à?"
"Cô ấy còn có hai người anh trai ruột, không cần tôi đâu." Tay Nguyễn Anh Minh trượt xuống khỏi tai cô rồi ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: "Cho nên không cần kiêng kỵ."
Trong lòng còn có một điểm khúc mắc cuối cùng, vào lúc này cũng đã biến mất không còn chút dấu vết theo tiếng gầm rú của máy bay.
Thịnh Tâm Lan thuận thế ôm lấy eo của anh, nũng nịu lắc qua lắc lại, xúc động nói: "Sao bạn trai tôi lại là một người đàn ông tốt như vậy chứ?"
Bên tai truyền đến một giọng nói nghiêm túc: "Là chồng sắp cưới."
Trên máy bay về Đông Lăng, Thịnh Tâm Lan đã nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Mục đích Lâm Mạn Hàm trở về là không thể nghi ngờ, cô tin là Nguyễn Anh Minh cũng đã nhìn ra, chỉ là bây giờ anh không muốn phản ứng lại, hoặc là ngày đó lúc ở trong toilet cô vội vàng rời đi nên đã bở lỡ mất.
Cho nên bây giờ chỉ sợ vị nữ Tổng giám đốc SG khu vực Hoa Đông này sẽ không có sắc mặt tốt với cô rồi.
Dù sao trước kia vừa thấy mặt cô đã biết Lâm Mạn Hàm không phải bé thỏ trắng, cô ta có thể làm Tổng giám đốc của SG khu vực Hoa Đông ở cái tuổi này, không thể nào chỉ bằng vào sự yếu ớt giống như ở trước mặt Nguyễn Anh Minh được.
Vậy thì binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn thôi!