"Cậu nói cậu tên là Thiên Ân?"
Người thiếu niên từ dưới chăn bông ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, miễn cưỡng gật đầu: "Đúng vậy."
"Họ gì?"
Thiếu niên lắc đầu.
"Vậy bỏ qua đi, tạm thời đừng nghĩ." Thịnh Tâm Lan vỗ lưng cậu ta, sợ cậu ta tiếp tục nghĩ sẽ dẫn tới khó chịu: "Thiên Ân đúng không, dù sao cũng là cái tên nổi bật, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu tìm được người nhà."
Nếu Thiên Ân thật sự là sinh viên trường đại học trong thành phố thì sẽ hơi phiền phức, vì gần đây là kỳ nghỉ hè, sợ là dù trưởng học có một sinh viên mất tích thì cũng không có ai chú ý, chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu.
Một tuần sau.
Nhà trẻ Lam Bảo chính thức nghỉ hè.
Thịnh Tâm Lan đến nhà trẻ tham dự cuộc họp phụ huynh cuối kỳ, gặp được Nguyễn Anh Minh và Nguyễn Lập Huy trong dự kiến.
Vừa gặp mặt, Nguyễn Lập Huy lập tức chạy đến ôm lấy chân cô, tuy rằng không nói lời nào nhưng trên khuôn mặt non nớt cũng không che dấu được sự vui sướng.
Từ sau đêm ở cổ trấn Lan Khê đó, quan hệ giữa Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh có phần dịu đi, hai người đều hiểu trong lòng mà không nói ra, cùng gác lại chuyện giận nhau lần trước sang một bên, không đề cập tới, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, người bên ngoài nhìn vào, tất cả giống như đều đi lên quỹ đạo.
Nhưng chỉ có hai người đều tự hiểu rõ, ai cũng có tâm tư của riêng mình.
"Mẹ ơi, nghỉ hè con có thể đến nhà anh Lập Huy chơi không ạ?"
Thịnh Ái Linh kéo ống tay áo của Thịnh Tâm Lan, cũng kéo suy nghĩ của cô theo.
Thịnh Tâm Lan không chần chờ: "Có thể."
"Thật ạ!" Vốn Thịnh Ái Linh đã chuẩn bị một sọt lời ngon tiếng ngọt để tiến hành tấn công, lại không ngờ rằng vừa mở miệng thì mẹ đã đồng ý.
Xem ra mẹ và chú Nguyễn vẫn chơi với nhau!
Nguyễn Lập Huy cũng vui vẻ, cười tươi đến mức mắt híp thành sợi chỉ.
"Vừa lúc tôi muốn đi làm, khoảng thời gian này Ái Linh ở nhà anh được không? Hai đứa có thể làm bạn với nhau." Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh, vẻ mặt thản nhiên thong dong.
Khóe miệng Nguyễn Anh Minh cong lên, thái độ lại thản nhiên: "Đương nhiên có thể, tôi không ngại cô cũng đến ở cùng, tiện thể chăm sóc con luôn."
"Tôi? Tôi thì không cần."
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan ngượng ngùng, hơi chột dạ.
Cô là có suy tính của riêng mình, muốn cho Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy thân thiết hơn, dù sao cũng là anh em ruột, tuy rằng không thể nhận nhau ngay được nhưng nhìn thấy bọn nhỏ vui vẻ, trong lòng cô ít nhiều cũng có vui mừng.
"Tìm được phòng ở chưa?" Nguyễn Anh Minh thuận miệng hỏi một câu, vô cùng tự nhiên chuyển đề tài, cũng không chấp nhất chuyện 'vui đùa' vừa nói.
"Ừ, tìm được rồi, vừa lúc lát nữa phải đi bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Thiên Ân, đưa cậu ta vào ở cùng."
Hai ngày trước Thịnh Tâm Nhu bỗng nhiên gọi điện thoại nói là muốn trả lại phòng ở Kim Thủy Uyển cho cô, nói cô sau này không cần lấy phòng ở làm lý do để về nhà tìm chuyện, lúc ấy cô không nghĩ rằng ngày hôm sau đi xem hòm thư dưới nhà Lưu Ngọc Hạnh lại phát hiện bên trong có một cái chìa khóa nhà Kim Thủy Uyển.
"Cô muốn dẫn cậu nhóc kia về ở cùng?"
Ánh mắt Nguyễn Anh Minh chợt tối vài vần.
"Bên phía bệnh viện nói cậu ta không cần nằm viện nữa, tôi lại chưa điều tra ra cậu là học sinh trường nào, chỉ có thể ẫn cậu ta về nhà trước."
"Không được."
Nguyễn Anh Minh thẳng giọng phủ quyết, ngữ khí có phần lạnh lùng:
"Thịnh Tâm Lan, cô không biết mang một người con trai đã trưởng thành về nhà ở cùng là chuyện không thể tưởng tượng nổi à?"
Không chỉ không thể tưởng tượng, quả thức chính là hoang đừng, mệt cô còn có thể nghĩ ra chuyện này.
"Tôi cũng không có cách nào khác mà." Thịnh Tâm Lan nhấc hai tay: "Cũng không thể đưa cậu ta đến cô nhi viện chứ? Chẳng may sảy ra chuyện gì thì sao, tô lo lắng."
"Vậy thì ở khách sạn."
"Hả?" Thịnh Tâm Lan không hiểu ra sao: "Ở khách sạn? Khách sạn gì?"
"Khách sạn Thịnh Đường." Nguyễn Anh Minh nhìn cô, ho khan một tiếng: "Nếu cô đi công tác mà công việc của cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đặt một phòng ngay khách sạn Thịnh Đường cho cậu ta ở dài hạn, chuyện này vốn không liên quan gì đến cô, khách sạn phải chịu trách nhiệm."
"Như vậy có thích hợp không? Là tôi đụng phải người mà."
"Tôi nói thích hợp là thích hợp."
Nói xong, Nguyễn Anh Minh lập tức gọi điện thoại cho thư ký, để anh ta tìm một phòng trống trong khách sạn, chuẩn bị cho Thiên Ân vào ở.
Nói chuyện điện thoại lời ít ý nhiều, không đến ba phút đã giải quyết xong mọi chuyện, Thịnh Tâm Lan còn chưa hoàn hồn thì đã kết thúc cuộc gọi rồi.
Bên này đã họp phụ huynh xong nhưng Nguyễn Lập Huy vẫn dán lấy Thịnh Tâm Lan không chịu đi, vừa nghe nói Thịnh Tâm Lan muốn đi bệnh viện thì lập tức đòi đi cùng, thấy Nguyễn Anh Minh không phản đối, Thịnh Tâm Lan chỉ đành đồng ý.
Thiên Ân đã ở bệnh viện một tuần, ở nhiều cũng quen, hai ngày đầu mới tới thì còn có di chứng hoảng sợ, sau đó dần tốt hơn, ngoài việc không thích nói chuyện thì nhìn không khác gì người bình thường, thế cho nên lúc này Nguyễn Anh Minh nhìn thấy cậu ta, anh thật sự hoài nghi không biết cậu ta có thật sự mất trí nhớ không.
Phòng bệnh, Thịnh Tâm Lan đi làm thủ tục xuất hiện, hai đứa nhỏ vui vẻ đi theo cô, để lại hai người Nguyễn Anh Minh và Thiên Ân ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.
"Khỏi bệnh rồi à?" Nguyễn Anh Minh hỏi.
Thiên Ân gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: "Khỏe rồi, ít nhiều cũng nhờ chị Tâm Lan chăm sóc trong khỏng thời gian này."
"Tôi thấy cậu khỏi hoàn toàn rồi, nếu như vậy sao còn ở lại không chịu đi?" Ánh mắt Nguyễn Anh Minh tối lại, như là có thể hiểu rõ lòng người.
"Tôi còn chưa khôi phục trí nhớ." Thiên Ân không hề sợ hãi, cậu ta nhìn thẳng Nguyễn Anh Minh, hơn nữa lời giải thích cũng rất có trật tự:
"Bác sĩ nói khối máu tụ trong đầu còn chưa tan hoàn toàn, tôi chỉ nhớ mọi chuyện một cách đứt quãng, cho nên vẫn phải làm phiền chị Tâm Lan chăm sóc tôi thêm một thời gian, để cho tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra."
"Cậu muốn cô ấy chăm sóc cậu hế nào?"
"Hình như chuyện này không có liên quan gì đến anh cả."
Nguyễn Anh Minh nhìn câu ta, vẻ mặt mang theo vài phần kiêu căng lạnh lùng.
"Cậu cần được chăm sóc đến mức nào sẽ quyết định việc tôi có cần sắp xếp cho cậu một người giúp việc khi tôi để trợ lý thu xếp chỗ ở cho cậu hay không."
Thiên Ân hơi sửng sốt: "Anh có ý gì?"
Nguyễn Anh Minh còn chưa trả lời cậu ta thì Thịnh Tâm Lan vừa vặn quay trở về sau khi làm xong thủ tục, cô đẩy cửa vào, hỏi: "Đi thôi, hai người còn nói chuyện gì vậy?"
"Tôi nói cho cậu ta biết hoàn cảnh khách sạn tốt hơn chỗ ở của cô."
Nguyễn Anh Minh đứng dậy khỏi sô pha, phủi bụi vốn không tồn tại trên người, sải bước thản nhiên đi ra.
Nửa giờ sau, Thiên Ân được sắp xếp vào ở phòng trên tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Đường.
Vừa nhìn đến chỗ ở trước mắt, sắc mặt Thiên Ân lập tức thay đổi, cậu ta chất vấn Thịnh Tâm Lan:
"Không phải nói để tôi ở cùng chị à?"
Nhân viên phục vụ của khách sạn vẫn còn ở bên cạnh, dưới ánh mắt bọn họ, Thịnh Tâm Lan sâu sắc cảm nhận được câu nói 'không thể tưởng tượng' của Nguyễn Anh Minh lúc trước, nhờ tóc che dấu sự xấu hổ trên mặt mình, cô giải thích:
"Cái đó, Thiên Ân à, tôi nghĩ một người con trai lớn như cậu theo tôi về nhà quả thật không quá thích hợp, khách sạn là chỗ tôi làm việc, cậu ở lại đây là tốt nhất, có gì không tiện thì ban ngày có thể trực tiếp đi tìm tôi."
"Tôi..."
"Chu Phương, dẫn cậu ta đi xem hoàn cảnh ở đây."
Nguyễn Anh Minh lên tiếng ngắt lời câu nói của Thiên Ân, Chu Phương nhanh chóng hiểu ý, mạnh mẽ kéo Thiên Ân đi vào phòng, lại mạnh mẽ giải thích bố cục cùng các loại tiện nghi nhỏ khác nhau được nhân bản hóa.