• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Thiên Hàn quay trở về phòng làm việc, hai tay đan lại, cúi đầu đặt trán lên. Cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ. Âu Thiên Hàn xoay ghế, phóng tầm mắt ra ngoài, nhìn cảnh thành phố. Nơi này vẫn êm ả, đẹp đẽ như thế, chỉ có lòng người là bão táp, phong ba. Bất chợt, chuông điện thoại vang lên. Anh liếc nhìn vào màn hình. Là Âu Vĩ Dương gọi đến. Anh thở dài một tiếng, nhấc máy nghe.

“Thiên Hàn, trưa nay về nhà ăn cơm đi! Có chút việc phải bàn với con đấy!”

Âu Thiên Hàn không nói không rằng, lập tức tắt máy. Âu Vĩ Dương ở đầu dây bên kia chưng hửng, đờ người nhìn điện thoại hồi lâu.

“Thằng bé này, đúng là không có phép tắc!”

Âu Thiên Hàn lại vùi mình vào công việc, giải quyết từ hồ sơ này sang hợp đồng nọ cho tới tận trưa. Anh cũng cố tình lờ đi buổi hẹn ăn trưa ở nhà. Cho đến khi chờ không nổi nữa, Âu Vĩ Dương mới nhấc máy điện cho anh.

“Thiên Hàn, con quên trưa nay phải về ăn cơm sao? Giờ này còn chưa có mặt, con xem lời ta chỉ như gió thoảng phải không?”

Anh lại dập máy, bảo trợ lí Văn chuẩn bị xe cho mình. Chiếc xe lao thẳng về phía nhà chính của Âu gia. Vừa về đến cổng, chị Lam đã niềm nở đã mở cửa.

“Cậu Hàn về rồi sao? Nào, vào nhà đi!”

Âu Thiên Hàn không nói gì, lẳng lặng bước vào nhà. Từ xa đã nghe thấy tiếng cười giòn giã của Âu Vĩ Dương, anh mặt lạnh bước lại gần bàn ăn. Ngồi trên bàn không chỉ có Âu Vĩ Dương mà còn có cả Diệp Linh Ân và Diệp Vĩnh Tuân. Âu Vĩ Dương vừa nhìn thấy anh thì cười, nói:

“Nào, Thiên Hàn, mau ngồi xuống đây!”

Ông chỉ tay vào ghế bên cạnh Diệp Linh Ân. Âu Thiên Hàn lộ rõ vẻ chán ghét nhưng cũng ngồi xuống, muốn xem xem Âu Vĩ Dương muốn làm gì.

“Giới thiệu với con, đây là Diệp tổng, làm ăn với nhà ta cũng đã lâu rồi. Hơn nữa còn là bằng hữu của ta. Đây là Diệp Linh Ân, con gái của lão Diệp, mới ở nước ngoài về. Con xem, vừa đẹp người đẹp nết lại còn giỏi giang, sau này chắc chắn sẽ giúp đỡ cho con rất nhiều!”

Âu Thiên Hàn cười nhạt, cất giọng lãnh đạm.

“Ba, con không có hứng thú với cô Diệp đây. Vả lại, con đã có vợ sắp cưới rồi, ba quên sao?”

Vẻ mặt của ba người kia lập tức đông cứng. Âu Vĩ Dương trừng mắt nhìn Âu Thiên Hàn, trách mắng.

“Con nói gì vậy chứ? Chẳng phải hai đứa đã chia tay rồi sao?”

Đôi mắt anh lóe lên tia sáng, liền nhếch mày nhìn về phía Âu Vĩ Dương. Ông Âu biết mình vừa lỡ miệng thì có chút gượng gạo.

“Sao ba biết con mới vừa chia tay? Là do ba sắp xếp sao?”

Âu Vĩ Dương cứng họng, không biết nói gì thì bất chợt Diệp Vĩnh Tuân lên tiếng.

“Ông Âu, việc này là sao đây chứ? Thiên Hàn đã có người yêu rồi, sao ông còn có ý gán ghép hai đứa chứ?”

Thấy Diệp Vĩnh Tuân có chút tức giận, Diệp Linh Ân liền lắc tay ba mình, nhẹ giọng nói:

“Ba à, việc đã lỡ rồi. Hay là thôi đi. Dù sao, anh Thiên Hàn cũng không thích con, chúng ta về thôi!”

Nghe giọng điệu ấm ức của con gái, Diệp Vĩnh Tuân đen mặt, nói:

“Lão Âu, nể tình bằng hữu bấy lâu tôi mới đồng ý gả con gái cho con trai ông. Không ngờ… Tôi thật sự thất vọng đấy. Cáo từ!”

Nói rồi, hai người dắt tay nhau ra về. Âu Vĩ Dương tức tối nhìn Âu Thiên Hàn, lớn giọng quát tháo.

“Mày phải làm tao mất mặt mới hài lòng sao? Đúng, là tao đã bảo nó rời xa mày, không phải là để tốt cho mày sao? Loại người bần hèn như nó, mãi mãi không xứng đáng bước nửa bước vào căn nhà này, không xứng đáng để làm dâu nhà này!”

Âu Thiên Hàn đứng đó, nghe hết những lời xỉ vả, chỉ mở miệng nói một câu.

“Con cũng không cần ba đồng ý!”

Nói rồi, anh xoay người bước đi. Âu Vĩ Dương ở đằng sau tức không chịu nổi, đập mạnh cây gậy xuống sàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK