• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Thiên Hàn phóng xe nhanh đến nhà máy. Trợ lí Văn đã đợi sẵn ở cửa, nét mặt căng thẳng. Thấy Âu Thiên Hàn tới, trợ lí Văn liền giãn cơ mặt, nhanh chân bước đến bên cạnh, mở miệng báo cáo:

“Thưa giám đốc, dạo gần đây có một số lượng lớn công nhân nghỉ việc. Theo tôi tìm hiểu thì là do công ty đối thủ của chúng ta tung chiêu lôi kéo. Đây cũng chỉ là một công ty nhỏ, trụ sở chính không phải nằm ở đây ạ!”

Âu Thiên Hàn mặt lạnh tanh, trầm tư suy nghĩ. Anh chợt cất tiếng:

“Cậu tiếp tục tìm hiểu xem họ lôi kéo bằng cách nào? Lập tức triệu tập cuộc họp gấp!”

“Vâng!”

Nói rồi, trợ lí Văn nhanh chóng đi sắp xếp. Âu Thiên Hàn bước ra xe, lái thẳng đến công ty.

7 giờ 45 phút. Thẩm Nguyệt ngồi trên ghế sofa, xem tivi. Nhưng mà cô liên tục nhoài người, nhìn vào cánh cửa, đợi chờ Âu Thiên Hàn. Bất chợt, điện thoại reo lên. Là Âu Thiên Hàn gọi tới, cô vui vẻ nhấc máy.

“Alo, Thẩm Nguyệt. Tối nay anh có việc, không thể về sớm được. Em ra ngoài mua chút gì ăn nhé, mai chúng ta lại làm sủi cảo. Anh xin lỗi!”

Thẩm Nguyệt rũ mắt, cô có chút hơi thất vọng. Nhưng biết anh bận rộn nên cô mỉm cười, cất giọng mềm mỏng:

“Em hiểu mà! Anh làm việc tốt nhé, đừng lo cho em!”

Âu Thiên Hàn ừ một tiếng rồi cúp máy. Thẩm Nguyệt thở dài, đứng dậy định vào nghỉ. Không có anh, cô cũng chẳng buồn nấu. Nhưng rồi, cô chợt nghĩ đến hình ảnh anh nghiêm túc làm việc đến quên cả ăn ngủ, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót. Cô nhanh chóng bước vào bếp, tự mình làm sủi cảo.

Âu Thiên Hàn đang họp. Cuộc họp cổ đông diễn ra gần 1 tiếng đồng hồ làm anh có chút nhức đầu. Sau khi mọi người đã rời đi hết, chỉ còn mình anh ngồi trong phòng họp, đưa tay xoa thái dương, lật giở, xem kĩ từng tờ tài liệu. Âu Thiên Hàn bất chợt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa rồi sao! Từng hạt mưa rơi tí tách bên mái hiên, chạm đến tận đáy nơi tâm hồn.

Sau nửa tiếng vật lộn với căn bếp, Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng đã hoàn thành xong. Cô đóng thức ăn vào hộp rồi lập tức bắt xe đi đến công ty Âu Thiên Hàn. Cô căng ô lên, chạy thẳng đến trạm xe bus. Gió bên ngoài khá to, tuy đã che ô cẩn thận nhưng mà vẫn bị ướt ít nhiều. Lúc cô đến được công tu thì cả người gần như đã thấm đẫm nước mưa. Cô sợ món sủi cảo nguội sẽ không ngon nên cả quãng đường đều ôm lấy trong lòng, cho nên bây giờ vẫn còn nóng.

Thẩm Nguyệt đến bàn thư kí, khẽ hỏi:

“Xin hỏi, Âu Thiên Hàn còn ở công ty không ạ?”

Cô thư kí kia liếc nhìn cô, vẻ mặt khinh thường.

“Cô đã hẹn trước chưa? Giám đốc của chúng tôi rất bận, chắc không có thời gian gặp cô đâu! Mau về đi!”

Ả ta chỉ nghĩ cô cũng giống những người phụ nữ khác, tìm cách tiếp cận Âu Thiên Hàn nhằm đưa chân vào giới thượng lưu. Cô thư kí kia bày bộ mặt ghét bỏ, nói xong thì quay ngoắc đi, chẳng thèm để ý cô nữa.

Thẩm Nguyệt cúi đầu, lủi thủi bước ra ngoài. Lập tức phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:

“Ai dám đuổi em đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK