• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiệu khẽ nhăn mặt, thở mạnh một tiếng, cất giọng:

“Âu tổng đây có chuyện gì muốn dạy bảo thì cứ nói thẳng. Úp úp mở mở thế này hình như không phải phong cách của cậu!”

Bất giác, nụ cười châm biếm trên gương mặt anh biến mắt. Ánh mắt đã đanh lại, càng đáng sợ hơi bội phần. Giọng nói dường như không còn tí cảm xúc.

“Cô Lâm đây cố ý lái xe đâm vào người của tôi. May mà tôi lao ra đỡ kịp, phải nằm viện suốt mấy tuần liền, suýt thì mất mạng. Còn nữa, lúc trước cô ấy còn bắt cóc người của tôi, hành hạ không nương tay. Lâm tổng, việc này đã đủ để tôi kiện ra tòa chưa?”

Mặt của hai cha con họ Lâm bỗng chốc tối sầm. Lâm Thiệu trố mắt, không ngờ đứa con gái thùy mị, nết na của mình lại làm ra những chuyện tệ hại như thế. Ông Lâm cười xòa một tiếng, cất giọng nịnh nọt:

“Cậu Hàn, cậu nói rất phải. Nhưng mà nể tình quan hệ bấy lâu nay giữa hai nhà, mong cậu thông cảm cho con bé. Nó còn nhỏ, trót dại. Mong cậu tha lỗi!”

Âu Thiên Hàn nhướng mày, nhìn thẳng vào đôi mắt run sợ của Lâm Thiệu.

“Thông cảm? Lần đầu là chưa đủ sao?”

Lâm Thiệu không nói tiếng nào, xoay người lớn giọng trách mắng Lâm Bách Giai.

“Đứa con bất hiếu, sao mày lại làm ra những chuyện khó coi như vậy chứ hả? Là tao dạy mày như thế sao?”

Nói rồi, ông ta định vung tay định đánh Lâm Bách Giai. Cô ta sợ hãi, co rúm người lại. Âu Thiên Hàn cười nhạt, đưa tay để lên thái dương, nói:

“Tôi đến đây không phải để xem hai người diễn kịch. Nể tình Lâm gia lắm tôi mới nhẹ nhàng thế này, ông biết tự xử lí thế nào rồi đó. Quản con gái cho tốt, đừng để nó xổng chuồng mà cắn người lung tung, động vào người của Âu Thiên Hàn tôi thì ông biết hậu quả sẽ thế nào rồi đó. Còn nữa, hôn ước giữa hai bên, hủy đi được rồi. Tạm biệt!”

Nói rồi, anh đứng dậy, bước thẳng ra khỏi cửa. Hôm nay, Lâm Thiệu thật sự rất mất mặt. Nếu không phải Âu Thiên Hàn nhẹ tay thì cơ nghiệp bao nhiêu năm xây dựng bỗng chốc sẽ tan thành mây khói. Ông liếc nhìn Lâm Bách Giai, trừng mắt, quát lớn.

“Nhốt nó xuống tầng hầm, không cho ăn uống. Tao nhất định phải dạy bảo mày nên người mới được!”

Lâm Bách Giai sợ hãi, khóc nức nở, quỳ xuống cầu xin Lâm Thiệu.

“Ba ơi, đừng mà. Con sẽ không ra ngoài gây chuyện lung tung nữa. Ba đừng nhốt con dưới đó. Con sẽ ngoan mà!”

Nước mắt, nước mũi tèm lem trên gương mặt xinh đẹp, hiền dịu ấy. Vì tình yêu, bản chất con người có thể biến đổi đến mức đáng sợ.

Âu Thiên Hàn ngồi trong xe, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh vật đang chuyển động trước mắt. Anh cảm thấy vô cùng nhớ Thẩm Nguyệt. Âu Thiên Hàn đưa tay xoa nhẹ hai thái dương, trong lòng chợt nặng trĩu.

Bất chợt, anh nhìn thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện trong nhà hàng bên đường. Âu Thiên Hàn bảo trợ lí Văn dừng xe, cách nhà hàng kia một khoảng kha khá. Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô làm việc, ánh mắt trìu mến. Nếu không được bên cạnh cô, thì chỉ cần ngắm nhìn từ xa thế này thôi là đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK