• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ghé qua gian hàng đồ ăn vặt. Đôi mắt cô lộ rõ vẻ thích thú, Âu Thiên Hàn đẩy xe đưa theo phía sau, nhìn cô bật cười. Cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi. Thẩm Nguyệt đưa tay với một hộp bánh to ở trên kệ cao. Cô cố rướn người, nhón chân lên chạm vào hộp bánh kia. Bất chợt, Âu Thiên Hàn đến ngay sau lưng cô, nhẹ nhàng với tay lấy xuống. Cô nhìn anh, đôi mắt cảm kích. Âu Thiên Hàn đưa hộp bánh cho cô, khẽ nhăn mày, nói:

“Em quên mất là còn có anh sao? Sau này cứ dựa dẫm vào anh, biết chưa?”

Cô gật đầu, anh đưa tay chạm vào đỉnh mũi của cô, khẽ mắng yêu một tiếng:

“Ngốc!”

Nói rồi, anh quay lại đẩy xe đi. Thẩm Nguyệt lẽo đẽo theo sau. Cả hai nhanh chóng thanh toán rồi đi về. Anh tranh cầm hết túi đồ, chỉ để cô cầm tay anh mà bước đi. Thẩm Nguyệt cười hạnh phúc, gương mặt nũng nịu nói:

“Anh mà cứ như thế này mãi thì sau này em không thể rời xa anh mà tự lập được mất.”

Anh đáp lại:

“Tốt nhất là như vậy. Em phải mãi mãi ở bên cạnh anh!”

Cô nhón chân, hôn nhẹ vào má anh. Âu Thiên Hàn mỉm cười, nắm tay cô rảo bước.

Cả hai vừa về đến nhà thì điện thoại của Âu Thiên Hàn vang lên, là tin nhắn của Âu Vĩ Dương:

“Tối nay về nhà ăn tối đi! Một mình con thôi!”

Đôi mắt anh không lộ chút cảm xúc, bấm xóa tin nhắn. Anh quay lại nói với Thẩm Nguyệt:

“Tối nay chúng ta làm sủi cảo ăn nhé!”

Thẩm Nguyệt gật đầu, đi chuẩn bị bữa trưa.

“Ting, ting” Là tin nhắn từ Bạch Nhã Đông. Thẩm Nguyệt thở dài một tiếng rồi mở ra xem.

“Thẩm Nguyệt, tối nay tớ mời cậu đi ăn nhé! Ở gần trường có một quán mới mở, hương vị khá ngon. Cậu đồng ý nhé!”

Cô có chút khó xử, nếu từ chối trắng trợn thì có phần hơi quá, sợ sẽ ảnh hưởng đến Bạch Nhã Đông. Một hồi lâu, sau khi suy nghĩ kĩ càng, cô mới nhắn lại:

“Nhã Đông, thật ngại quá! Tối nay tớ có hẹn trước rồi, hôm khác cùng nhau ăn nhé! Tớ nhất định sẽ đi! Thành thật xin lỗi cậu!”

Tin nhắn nhanh chóng được gửi đến máy của Bạch Nhã Đông. Anh ta vừa nhìn dòng tin nhắn xong liền ném điện thoại lên giường, tay cầm ly rượu, lắc nhẹ. Mèo nhỏ, tôi sẽ bắt được em thôi!

Buổi chiều, Âu Thiên Hàn có chút việc phải đến nhà máy. Anh bảo cô:

“Bảo bối, ngoan ngoãn ở nhà nhé! Anh đi về sớm thôi! Đợi anh về thì mình cùng làm sủi cảo.”

Nói rồi, anh cúi người, hôn nhẹ vào trán cô, lập tức rời đi. Thẩm Nguyệt ở nhà một mình, quyết định vào làm bài tập. Cô phải nỗ lực để sau này còn giúp đỡ anh. Lỡ sau này anh chạy quá mệt, phải dừng lại, thì còn có cô ở đằng sau hỗ trợ.

Yêu, là phải cùng nhau cố gắng, cùng nhau vun đắp mái ấm của hai người…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK