• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyệt lờ mờ mở mắt. Ánh nắng ban sớm dịu dàng chiếu vào đôi mắt mơ màng, hình như lòng người có chút quặn thắt.

Tiếng chuông tin nhắn vang lên. Thẩm Nguyệt liếc dòng chữ hiện lên trên màn hình.

“Đến lúc rồi!”

Cô nhắm mắt đau khổ. Thẩm Nguyệt nhìn Âu Thiên Hàn đang nằm cạnh mình, ngủ say. Cô nằm xuống, chăm chú nhìn từng đường nét sắc sảo trên mặt anh. Bất giác, Thẩm Nguyệt đưa tay lên, sờ vào trán anh, mũi anh, dừng lại ở đôi mắt đang nhắm nghiền. Hàng lông mi dài, đen nhánh. Cô tiến sát người tới, khẽ hôn nhẹ vào đôi mắt anh, nâng niu, dịu dàng.

Đột nhiên, tay Âu Thiên Hàn siết chặt eo cô, ghì vào lòng mình. Thẩm Nguyệt có chút bất ngờ, đưa bàn tay đặt trên lồng ngực anh, giữ khoảng cách. Âu Thiên Hàn từ từ mở mắt, giọng nói như còn ngái ngủ:

“Anh đẹp đến vậy sao? Làm em kiềm lòng không được?”

Anh nhướng đôi mày sắc như dao, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô. Hình như đôi mắt ấy không còn trong trẻo như mọi ngày nữa mà thoáng chút buồn man mác. Ánh mắt anh khẽ xao động, ôm lấy mặt cô, đặt nhẹ một nụ hôn vào môi rồi khàn giọng nói:

“Bảo bối, anh yêu em! Dù cho có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn yêu em!”

Thẩm Nguyệt nhìn anh, ôm chặt lấy. Hai hàng nước mắt bất giác lăn dài trên gò má. Cô cố tình vùi đầu vào lòng anh để Âu Thiên Hàn không thấy. Nhưng trong lòng lại không nén nổi cảm xúc, bất chợt nức nở. Anh đau lòng, nhíu mày nhìn cô gái nhỏ nằm gọn trong lòng, xoa đầu. Thẩm Nguyệt như bừng tỉnh, dang tay đẩy anh ra rồi ngồi dậy, đưa tay lau hai hàng nước mắt, rắn giọng nói:

“Em cảm thấy có chút đói bụng, chúng ta về thôi!”

Nói rồi cô lập tức bước xuống giường, chạy vào phòng tắm, đóng cửa thật mạnh. Cô đứng ở sau cánh cửa, trượt dài ngồi xuống. Nức nở. Cô bó gối, khóc ngon lành như một đứa trẻ. Tiếng khóc như uất ức, như vỡ òa, Thẩm Nguyệt thật sự đã quá mệt rồi…

Âu Thiên Hàn ngồi trên giường, hai tay đan vào nhau, đặt dưới cằm. Anh trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc. Thẩm Nguyệt thay đồ xong thì bước ra, không dám nhìn Âu Thiên Hàn mà đi thẳng ra ngoài phòng làm việc. Anh đứng dậy, bước theo cô.

Âu Thiên Hàn nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ửng của cô, nhăn mặt hỏi:

“Thẩm Nguyệt, có chuyện gì sao?”

Cô cúi mặt lắc đầu rồi gạt tay anh ra, bước thẳng vào thang máy. Xuống tới đại sảnh, cô liền xoay người, ngượng cười nói với anh:

“Thiên Hàn, anh nói trợ lí Văn mua đồ ăn sáng nhé! Em…có chút mệt nên về nhà nghỉ ngơi trước!”

“Anh đưa em về.”

Cô lập tức xua tay, nói với anh:

“Anh lo làm việc đi. Em tự mình về cũng được!”

Nói rồi, cô quay gót, bước thẳng một mạch. Vừa không nhìn thấy Âu Thiên Hàn, trong lòng cô lại có chút khó chịu. Cảm giác yêu thương, nhớ nhung không được bộc lộ, cứ để mãi trong lòng thật sự vô cùng đau đớn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK