• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vẫn ngồi ở đó, bất động. Nền đất lạnh lẽo dường như còn ấm hơn tâm hồn của cô bây giờ. Dòng lệ phút chốc lại tràn ngập nơi khóe mắt. Cô nên làm gì bây giờ? Đầu óc Thẩm Nguyệt trống rỗng, trước mắt cũng chỉ toàn một màu đen tối.

Âu Vĩ Dương nghe trợ lí gọi điện, tức tốc chạy đến bệnh viện. Ông ta chống gậy, cố gắng bước nhanh hết mức. Âu Vĩ Dương nhìn thấy Thẩm Nguyệt đờ đẫn ngồi trước phòng phẫu thuật thì tức tối bước đến, vung cây định đánh vào đầu cô. Chị Lam ở bên cạnh liền ngăn lại:

“Ông chủ, xin ông bớt giận. Cô Thẩm đã buồn lắm rồi!”

Âu Vĩ Dương la lớn, nổi cơn cuồng nộ nói với cô:

“Buồn sao? Chính cô ta đã khiến Âu Thiên Hàn ra nông nỗi này, còn ở đây giở trò khóc lóc sao? Mau cút đi cho khuất mắt tôi!”

Chị Lam ở bên cạnh, vẻ mặt khó xử, đưa tay vuốt lưng Âu Vĩ Dương.

“Ông chủ, xin ông bớt giận. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của cậu Hàn!”

Âu Vĩ Dương hừ lạnh, quay mặt đi về phía phòng hồi sức. Thẩm Nguyệt vẫn còn ở đó. Nãy giờ cô hoàn toàn không chú ý đến cuộc nói chuyện của hai người kia, mà chỉ chạy theo những suy nghĩ riêng của mình. Đôi mắt xám xịt nhìn vào hư không. Bây giờ, cô chỉ muốn Âu Vĩ Dương một gậy đánh chết cô. Quả thực, Thẩm Nguyệt này không nên tồn tại nữa!

Trong phòng hồi sức. Âu Thiên Hàn nằm giữa đống máy móc, đôi mắt nhắm nghiền, như đang ngủ. Cô bước đến trước cửa, nhìn vào bên trong. Âu Vĩ Dương thấy thế thì quát lên:

“Cô còn mặt mũi ở đây sao? Đi về đi!”

Thẩm Nguyệt nén nước mắt, đứng trước mặt Âu Vĩ Dương, cất giọng chắc nịch:

“Bác Âu, cháu biết là bác đang rất giận. Nhưng mà cháu xin bác, hãy để cháu chăm sóc cho Thiên Hàn được không! Cháu xin bác đấy!”

Thẩm Nguyệt quỳ xuống, đôi mắt cầu xin. Âu Vĩ Dương chau mày, quay đầu đi chỗ khác.

“Để con bé ở lại đi!”

Giọng nói trầm ấm vang lên phía sau. Cả ba người cùng một lúc nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy. Là Âu Tư Vũ. Ông ấy cũng vừa mới tới, trùng hợp nghe được lời Thẩm Nguyệt nói. Âu Tư Vũ bước lại gần, đỡ Thẩm Nguyệt lên. Mắt cô rơm rớm nước, tràn đầy sự cảm kích, liên tục cúi đầu cảm ơn.

“Ông nội, cháu cảm ơn ông!”

Ông cười hiền từ, vỗ vai Thẩm Nguyệt, cất giọng ôn nhu:

“Thẩm Nguyệt, đừng tự trách mình. Dù sao, đây cũng không phải là lỗi của cháu. Chăm sóc tốt cho Tiểu Hàn nhé!”

Nói rồi, ông quay lưng, rảo bước. Âu Vĩ Dương miễn cưỡng chấp nhận, hừ lạnh một tiếng rồi cùng chị Lam ra về.

Thẩm Nguyệt mở cửa phòng, bước vào. Ngay lập tức, mùi thuốc khử trùng làm cô choáng ngợp. Cô bước lại gần anh, đôi chân run rẩy, ngồi xuống. Thẩm Nguyệt chăm chú nhìn anh, không rời mắt một giây phút nào. Cô nắm tay Âu Thiên Hàn, đưa lên cọ vào má mình, môi mấp máy:

“Em tới rồi! Anh mau tỉnh lại đi. Em đang đợi này!”

Hai hàng nước mắt lại chực chờ rơi xuống. Thẩm Nguyệt hít một hơi, lau vội đi dòng lệ. Lúc này, cô phải thật mạnh mẽ!!!

Thẩm Nguyệt lau trán, lau tay cho anh. Cô ngồi đó, vừa gọt táo vừa trò chuyện cùng anh. Mấy hôm nữa, cô nhờ người xin nghỉ. Cuộc thi ở trường cũng chẳng buồn màng tới. Tâm trí của cô bây giờ đều dồn hết vào Âu Thiên Hàn, chỉ mong anh mau chóng được tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK